PN7: Ảnh đế 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc phàn nàn cơm tây không ngon, buổi tối còn không bằng đi ăn lẩu, kết quả lúc rời đi vẫn cảm thấy bữa cơm này ăn rất no, cậu hơi sầu muộn giơ tay lên sờ bụng mình, rầu rĩ vì tiếp theo phải tập luyện thêm mấy ngày nữa mới có thể đốt cháy hoàn toàn lượng calo.

Đông Đông cũng ăn no, vuốt bụng dựa vào tường cùng thở dài với cậu.

Kim Thái Hanh vẫn đang nói chuyện với người bạn làm đầu bếp trong nhà hàng của mình, nói khoảng mấy phút hai người mới bắt tay tạm biệt nhau.

Điền Chính Quốc nhìn thấy anh chàng đầu bếp da trắng kia vẫy tay với mình, nên cũng giơ tay lên bye bye.

Lúc bọn họ vào thang máy, Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh: "Anh giới thiệu em với bạn anh như thế nào?"

Kim Thái Hanh nói: "Đương nhiên là bà xã anh."

Điền Chính Quốc mỉm cười dùng thân thể đụng đụng anh.

Kim Thái Hanh bị cậu đụng nên lắc lư, bèn mỉm cười, hỏi Điền Chính Quốc: "Em vui hay là không vui?"

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn Đông Đông vẫn đang ngẩn ngơ vuốt bụng, mỉm cười ghé sát bên tai Kim Thái Hanh nói: "Vui."

Kim Thái Hanh nắm tay cậu, ngón tay đan chặt vào nhau giơ tay cậu lên trước mặt nói: "Hôm nay đeo nhẫn rồi này." Anh dùng hai ngón tay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của Điền Chính Quốc

Điền Chính Quốc gần như dựa vào người anh, cũng nhìn chiếc nhẫn nói: "Phải, những lúc không cần lộ diện trước truyền thông em đều đeo." Không phải cậu không muốn đeo trước mặt truyền thông, mà tìm cớ để giải thích quá phiền toái.

Giờ đã có rất ít người coi cậu là idol, nhưng cậu lại có rất nhiều fans trung thành, luôn quan tâm cậu, thích cậu một cách cuồng nhiệt, không ai trong số họ biết thật ra cậu đã kết hôn được mấy năm, hơn nữa đối tượng kết hôn còn là Kim Thái Hanh

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh tối nay đều uống một chút rượu, không say mà chỉ hơi xúc động, Điền Chính Quốc nhìn nhẫn cưới của mình, nói: "Có lúc em cảm thấy lừa dối fans là chuyện không hay."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, nắm cả tay cậu trong lòng bàn tay mình: "Không có cách nào khác."

Điền Chính Quốc tựa đầu lên vai anh: "Nếu như công bố với bên ngoài em đã kết hôn, nhưng không công bố đối tượng kết hôn anh nghĩ có được không?"

Kim Thái Hanh xoay đầu qua nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Không cần thiết."

Điền Chính Quốc thở dài.

Bọn họ ra khỏi nhà hàng, xe đã dừng ở ven đường đợi bọn họ rồi. Nhà hàng này nằm ở lưng chừng núi, xung quanh lác đác có mười mấy tòa nhà, có khách sạn cũng có tiệm cà phê, còn có cả quán bar kinh doanh vào buổi tối, gần đó là một khu biệt thự cực kỳ cao cấp.

Mặc dù ở đây cũng được coi như là một khu kinh doanh lưng chừng núi, nhưng xung quanh vẫn rất vắng vẻ, trời vừa tối thì ven đường gần như chẳng có ai qua lại.

Điền Chính Quốc nắm tay Đông Đông định lên xe, cửa xe cũng mở ra rồi, Đông Đông tự dưng dừng lại, ngước mặt lên nhìn Điền Chính Quốc

"Sao vậy?" Điền Chính Quốc khó hiểu hỏi nó.

Trời tối lắm rồi, ánh đèn của cây đèn đường ở khoảng cách gần nhất không thể chiếu rõ khuôn mặt của Đông Đông, Điền Chính Quốc ngồi xổm xuống, thấy Đông Đông đang nhíu mày.

Kim Thái Hanh đi theo phía sau bọn họ, cũng cúi người xuống hỏi: "Sao vậy?"

Đông Đông nhỏ giọng nói: "Đau bụng ạ."

Điền Chính Quốc lập tức lo lắng giơ tay ra sờ bụng nó: "Đau dạ dày hay là muốn đi nặng?"

Đông Đông nói: "Muốn đi —— nặng."

Điền Chính Quốc hơi yên tâm.

Kim Thái Hanh sờ đầu Đông Đông, nói: "Anh dẫn nó đi nhé, xuống núi mất rất nhiều thời gian, không nhịn nổi đâu."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đi đi, em đứng đây đợi hai người."

Kim Thái Hanh nắm tay Đông Đông, quay lại nhà hàng.

Điền Chính Quốc một mình không vội lên xe, hai tay xỏ trong túi áo, đi về phía trước mấy bước.

Trên núi không nóng nực như khu vực thành phố, đến tối mặt trời vừa xuống núi thời tiết sẽ hơi mát mẻ, chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay trông hơi phong phanh, mặc dù hơi lạnh, nhưng Điền Chính Quốc cảm thấy mặt mình đang nóng lên, suy nghĩ cũng sục sôi, cậu đang nghĩ đến chuyện gì đó, tay trái nắm chặt có thể cảm nhận được sự tồn tại của chiếc nhẫn, Điền Chính Quốc bắt đầu xúc động muốn công bố quan hệ của mình với Kim Thái Hanh ra bên ngoài.

Thật ra mấy năm nay, thỉnh thoảng Điền Chính Quốc sẽ có ý nghĩ đó, nhưng cuối cùng luôn cảm thấy không thích hợp, không thể được, nghĩ càng nhiều, trong lòng lại càng mất mát.

Lúc này, Điền Chính Quốc nhìn thấy một chiếc xe ô tô chạy ra từ bãi đậu xe, nhưng không chạy đi xa, mà dừng dưới cột đèn đường ở bên kia đường.

Chiếc xe cứ đỗ ở đó, gần năm phút sau, cửa xe chỗ phó lái mở ra, một cô gái mặc áo sơ mi và quần bò từ trên xe bước xuống, nói với người trong xe rằng: "Anh đi đi, chúng ta chia tay."

Điền Chính Quốc thế mới biết hóa ra chiếc xe cứ đậu mãi ở đây là vì người trong xe đang cãi nhau.

Người lái xe nói câu gì đó, Điền Chính Quốc không nghe thấy.

Cô gái dùng sức đóng cửa xe lại, chiếc xe kia lập tức chạy về phía trước, càng chạy càng nhanh rồi biến mất ở ngã rẽ xuống núi. Cô gái kia đứng ở ven đường một lúc, quay đầu lại nhìn thấy Điền Chính Quốc thì sửng sốt rồi gọi: "Anh Quốc?"

Điền Chính Quốc cố gắng nhớ lại một lúc mới nhớ ra tên của cô: "Tiểu Huyên?"

Đới Tiểu Huyên cãi nhau với bạn trai.

Thật ra trong toàn bộ quá trình ăn tối, Tần Trì cực kỳ bất mãn với biểu hiện của cô, chưa từng cho cô một sắc mặt dễ nhìn nào, sự bất mãn này mãi cho đến lúc bọn họ tiễn bạn của Tần Trì đi, sau khi hai người lên xe mới bộc phát ra.

Tần Trì nói: "Không phải em là phóng viên cho tạp chí thời trang gì đó sao? Không phải ngày nào em cũng đi phỏng vấn người nổi tiếng sao? Sao ở trước mặt bạn anh lại chẳng nói gì hết?"

Lửa giận của hắn làm Đới Tiểu Huyên rất khó hiểu, cô chỉ có thể nói: "Các anh nói chuyện của các anh, muốn em nói gì bây giờ?"

Tần Trì dừng xe ở ven đường: "Sao em lại không thể nói gì? Kể cho cậu ấy nghe mấy chuyện gặp phải lúc bình thường, không thì nói chuyện với vợ cậu ấy cũng được! Dẫn em ra ngoài ăn một bữa cơm, không thay quần áo, không makeup, em có biết hôm nay anh rất mất mặt không?"

Đới Tiểu Huyên vốn cũng không phải cố ý không ăn diện, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ mình phải ăn diện vì thể diện của bạn trai, nên hơi tức giận nói: "Em không makeup làm anh mất mặt? Vậy sau này em định không makeup nữa, em muốn sống thế nào thì sẽ sống như vậy, có phải anh muốn chia tay với em không?"

Tần Trì nhíu mày: "Em đừng xúc động quá như vậy được không? Chuyện hôm nay đúng chính là đúng sai chính là sai, đừng luôn dùng việc chia tay để uy hiếp anh!"

Đới Tiểu Huyên hít sâu một hơi: "Không phải em uy hiếp anh, em nói nghiêm túc. Em sợ sau này sẽ lại làm anh mất mặt, anh kịp thời tìm một người bạn gái dẫn ra ngoài có thể cho anh thể diện đi."

Nói xong, Đới Tiểu Huyên mở cửa xuống xe, nói với Tần Trì: "Anh đi đi, chúng ta chia tay."

Tần Trì giơ tay chỉ vào cô: "Tốt nhất em hãy tự kiểm điểm lại xem vấn đề ở đâu, bớt dùng trò này uy hiếp anh đi! Em muốn chia tay thì chia tay, em nghĩ anh không tìm được ai tốt hơn thật à?"

Đới Tiểu Huyên không nghe nổi nữa, cô dùng sức đóng cửa xe, không ngờ Tần Trì lại giẫm chân ga chạy đi thật, để một mình cô lại giữa lưng chừng núi vắng vẻ.

Khoảnh khắc đó Đới Tiểu Huyên chỉ cảm thấy mối quan hệ yêu đương này của mình thật nực cười, cô xoay người lại, đang định rút điện thoại ra xem có gọi được xe hay không, thì nhìn thấy Điền Chính Quốc đứng ở phía trước.

May mà Điền Chính Quốc vẫn còn nhớ cô.

Tâm trạng Đới Tiểu Huyên hơi phức tạp, sự vui mừng khi gặp được Điền Chính Quốc bị nỗi phiền muộn do cãi nhau chia tay với bạn trai hòa tan, cô nhìn Điền Chính Quốc bỗng chốc không biết phải nói gì cho phải.

Xa xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng phanh xe của Tần Trì.

Điền Chính Quốc nhìn cô một lúc, rồi mới hỏi: "Có cần tôi đưa cô xuống núi không?"

Trái tim Đới Tiểu Huyên bỗng nhiên nhảy nhót tưng bừng, cô nhận ra hóa ra trong lòng mình Tần Trì chẳng quan trọng mấy, cô ngạc nhiên nhìn chiếc xe bảo mẫu màu đen sau lưng Điền Chính Quốc dè dặt hỏi: "Được không ạ?"

Điền Chính Quốc mỉm cười, nói: "Được chứ, nếu như cô không thể gọi được xe, tôi có thể đưa cô về nhà."

Đới Tiểu Huyên chợt cảm thấy môi mình hơi khô, bèn liếm môi dưới, đi về phía Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nói với cô: "Trên núi hơi lạnh, lên xe trước đi."

Đới Tiểu Huyên chui vào trong chiếc xe bảo mẫu màu đen, nhưng phát hiện trên xe chỉ có một tài xế, chứ không thấy ai khác, cô do dự một lát, rồi biết rõ mà còn hỏi: "Anh Quốc, anh đang đợi ai ạ?"

Điền Chính Quốc đứng bên cạnh cửa xe, đang quay đầu lại nhìn, nói: "Tới rồi."

Đới Tiểu Huyên cũng quay đầu lại nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, cô kiềm chế nhịp tim đang đập dữ dội lại, do dự không thể quyết định được mình có nên xuống xe hay không, cô nhanh chóng nghe thấy Điền Chính Quốc đứng bên ngoài xe nói: "Gặp được một người bạn, tiện đường đưa cô ấy về.

Một giọng nói trầm thấp khác vang lên: "Bạn ư?"

Đới Tiểu Huyên có cảm giác nhịp tim của mình sắp không bình thường nữa rồi, cô nghe thấy giọng nói đó rõ ràng là của Kim Thái Hanh tiếp đó, bèn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Kim Thái Hanh xuất hiện trước cửa xe, anh ló đầu nhìn vào bên trong, cô lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khom lưng cúi đầu, gọi Kim Thái Hanh: "Anh Hanh!"

Kim Thái Hanh rõ ràng không biết Đới Tiểu Huyên, nhưng vẫn lịch sự gật đầu: "Chào cô."

Đới Tiểu Huyên tim đập thình thịch ngồi xuống lại, cô nhận ra lúc mình nhìn thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc xuất hiện cùng nhau, còn căng thẳng và kích động hơn lúc nhìn thấy một mình Điền Chính Quốc nhiều.

Kim Thái Hanh xoay người, trước tiên bế cậu bé đi cùng bọn họ lên xe.

Đới Tiểu Huyên chủ động ngồi ở ghế sau xe, cô nhìn thấy cậu bé nhìn vào trong xe một chút, rồi một mình ngồi ở chiếc ghế riêng cạnh cửa sổ ở hàng ghế đầu, Kim Thái Hanh giúp nó thắt dây an toàn, rồi mới lên xe ngồi ở chỗ ngồi hai người của hàng trước, Điền Chính Quốc là người cuối cùng lên xe, cậu đóng cửa xe lại, ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh: "Đây là Tiểu Huyên, lúc trước không phải em chụp ảnh cho tạp chí sao? Lúc đó Tiểu Huyên phỏng vấn em đó."

Đới Tiểu Huyên đoán Điền Chính Quốc chỉ nhớ mình tên là Tiểu Huyên, chứ không nhớ cô họ gì, bèn chủ động tự giới thiệu: "Chào anh Quốc, em tên là Đới Tiểu Huyên, phóng viên của tạp chí **."

Kim Thái Hanh quay đầu lại, nói: "Hân hạnh được gặp cô."

Chiếc ô tô vững vàng chạy ra ngoài.

Trong khoang xe tạm thời yên tĩnh một lát.

Đới Tiểu Huyên ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, thật ra hai người cũng chẳng tỏ ra thân mật gì cả, nhưng cô cứ cảm thấy cảm giác giữa hai người quá mức tự nhiên. Cô chợt nhớ lại những năm tháng điên cuồng theo đuổi bọn họ ở trên mạng, có rất nhiều tưởng tượng và rất nhiều hy vọng, nhưng đến cuối cùng tỉnh táo lại, hầu hết mọi người đều giống như cô, đều nghĩ làm sao có thể như vậy được chứ? Chẳng qua chỉ là mong muốn đơn phương của mọi người mà thôi, xét cho cùng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng lắm cũng chỉ là bạn bè mà thôi, thậm chí có khả năng hai người đều không tính là bạn của nhau, mà chỉ là quan hệ hợp tác trên công việc.

Đến bây giờ, Đới Tiểu Huyên ít nhất có thể tự nhủ, bọn họ thật sự là bạn bè.

Điền Chính Quốc đang cúi đầu nghịch điện thoại, ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt lên mặt cậu, sống mũi vểnh cao, cậu nói: "Tiểu Huyên, cô ở đâu?"

Đới Tiểu Huyên trả lời một chuỗi địa chỉ.

Điền Chính Quốc hỏi tài xế: "Tìm được không?"

Tài xế trả lời: "Có lẽ là biết hướng đi tới đó."

Điền Chính Quốc trả lời: "Ừm, lát nữa tới gần đó thì mở GPS."

Đới Tiểu Huyên lại nói một câu: "Em cảm ơn."

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Có gì đâu? Cũng không thể để cô thân gái một mình xuống núi đúng không? Nguy hiểm lắm."

Kim Thái Hanh không hỏi rốt cục thì Đới Tiểu Huyên có chuyện gì, anh chỉ nói: "Đừng nghịch điện thoại nữa."

Đới Tiểu Huyên nhìn thấy sau khi Điền Chính Quốc nghe thấy câu nói đó, bèn ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh lại nói: "Ánh sáng quá mờ."

Tiếp đó bèn nhìn thấy Điền Chính Quốc lập tức tắt màn hình điện thoại, để điện thoại lại vào trong túi áo, sau đó cậu nói với Kim Thái Hanh: "Vâng."

Đới Tiểu Huyên trợn trừng mắt nhìn bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro