PN8: Ảnh đế 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cất điện thoại, trong khoang xe yên tĩnh lại, cậu quay đầu nhìn Kim Thái Hanh nói: "Tiểu Huyên nói cô ấy thích em rất nhiều năm rồi." Trong giọng nói có một chút đắc ý.

Đới Tiểu Huyên nghe thấy Kim Thái Hanh khẽ bật cười, rồi trả lời cậu: "Thật à?"

"Em cũng rất thích anh Minh," Đới Tiểu Huyên vội vàng nói: "Em rất thích《Tiệm Viễn》, cũng rất thích hai anh."

Kim Thái Hanh nghiêng đầu qua, gật đầu nói: "Cảm ơn cô."

Đới Tiểu Huyên cố gắng lấy can đảm nói: "Thấy quan hệ hiện tại của hai anh rất tốt, em cảm thấy rất hạnh phúc."

Nói xong, cô nhìn thấy Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh quay qua nhìn vào mắt nhau.

Tiếp đó Điền Chính Quốc quay đầu lại nói với Đới Tiểu Huyên: "Yên tâm, quan hệ của chúng tôi luôn rất tốt."

Đới Tiểu Huyên không nhịn được mà bật cười, tiếp đó cô cảm thấy xấu hổ vì niềm vui quá thẳng thắn của mình, bèn giơ tay lên xoa mặt, trong đầu chợt hiện lên một câu: Cuộc sống từ đó viên mãn.

Trong khoang xe lần thứ hai yên tĩnh lại, Đới Tiểu Huyên không dám thể hiện sự hưng phấn của mình, cô hít sâu mấy hơi, ngồi ở chỗ của mình lẳng lặng nhìn bóng lưng của hai người.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng không nói gì, không biết có phải vì có cô ở đó, nhiều lời không tiện để nói, nên phần lớn thời gian hai người đều im lặng hay không.

Đới Tiểu Huyên không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Xe chạy trên đường núi không nhanh không chậm, lúc đi qua một khúc cua, phía đối diện bỗng nhiên có ánh đèn chói mắt chiếu tới, một chiếc xe chở hàng lớn chạy nhanh như chớp sượt qua xe bọn họ, tài xế đạp thắng gấp.

Đới Tiểu Huyên suýt chút nữa đụng vào hàng ghế trước, cô nghe thấy Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Cẩn thận!" Tiếp đó nhìn thấy Kim Thái Hanh giơ cánh tay lên đỡ vai Điền Chính Quốc.

Đó là tay trái của Kim Thái Hanh, Đới Tiểu Huyên rõ ràng nhìn thấy trên ngón áp út của anh có đeo một chiếc nhẫn.

Kim Thái Hanh nhanh chóng rụt tay về, quay đầu hỏi Đông Đông: "Không sao chứ?"

Đông Đông thắt dây an toàn, lắc đầu nói: "Không sao ạ."

Lúc này tài xế luôn mồm xin lỗi, nói rằng chiếc xe kia ở ngược chiều bất ngờ lao tới, anh sợ va chạm nên mới đạp thắng gấp.

Kim Thái Hanh nói: "Không sao, chạy chậm một chút, chúng tôi không vội."

Điền Chính Quốc giơ tay vỗ vỗ ngực, cậu quay đầu lại, hỏi Đới Tiểu Huyên: "Tiểu Huyên không bị đụng chứ?"

Suy nghĩ của Đới Tiểu Huyên vẫn còn đặt trên chiếc nhẫn ở tay trái của Kim Thái Hanh, cô lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Không sao ạ."

Lúc sau ô tô chạy ổn định hơn nhiều, Đới Tiểu Huyên cũng không có cơ hộ để nhìn kĩ kiểu dáng của chiếc nhẫn trên ngón tay Kim Thái Hanh nữa, lúc xe dừng ở bên ngoài tiểu khu nhà cô, thời gian đã muộn lắm rồi, Điền Chính Quốc tiễn cô xuống xe, đứng trước cửa xe nói với cô rằng: "Quay về nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều."

Dọc đường Điền Chính Quốc không hỏi cô cãi nha vì chuyện gì, giờ là lần đầu tiên cậu nhắc đến, tâm trạng của Đới Tiểu Huyên đã sớm bình tĩnh lại, cô nói: "Không sao ạ, em nghĩ thông suốt rồi, có lẽ nên chia tay từ lâu rồi."

Điền Chính Quốc mỉm cười nhìn cô, giơ lên vỗ vai cô coi như an ủi.

Đới Tiểu Huyên quay đầu nhìn tay Điền Chính Quốc, cũng là ngón áp út của tay trái, cũng là nhẫn nam bạch kim, kiểu dáng có giống nhau hay không cô không thể nào đánh giá được, nhưng nhịp tim của cô đập ngày càng nhanh, hoàn toàn không kiềm chế được.

Khoảnh khắc đó, Đới Tiểu Huyên có một ý nghĩ, cô thật sự rất muốn biết đáp án, cô nhìn Điền Chính Quốc rồi hỏi: "Anh Quốc, có phải anh ——" đã kết hôn rồi không? Mấy chữ cuối cùng đã đến bên miệng, nhưng cô vẫn chẳng thể nào nói ra được.

Thật ra phải hay không thì sao? Bọn họ ở bên nhau, bọn họ không ở bên nhau, bọn họ kết hôn rồi, mỗi người họ đều có gia đình của riêng mình. Cho dù kết quả cuối cùng có là gì, thì đó đều là người mà cô từng thật lòng yêu thích, tốn rất nhiều thời gian và công sức, giống như bản thân mình cũng từng theo đuổi tình yêu mãnh liệt của bọn họ, đến giờ kết quả là gì không quan trọng, chỉ cần bọn họ đều hạnh phúc là được.

Điền Chính Quốc nhìn cô, vẫn đang chờ câu hỏi của cô.

Đới Tiểu Huyên lắc đầu, cô nói: "Không có gì ạ." Nhưng khoảnh khắc đó nước mắt lại không kiềm chế được mà chảy xuống. Cô không nhớ mình đã từng nhìn thấy câu nói này ở đâu: Thật ra những gì bạn nhớ nhung không chỉ là người bạn từng thích, mà còn nhớ nhung thanh xuân của bạn nữa. Cuộc sống này chẳng có cơ hội nào để trở lại, những năm tháng đó có thể là khoảng thời gian mà bạn bỏ vào nhiều tình cảm nhất trong cuộc đời mình, kể từ đó, bạn sẽ chẳng thể nào tìm thấy niềm đam mê tương tự như thế nữa.

Điền Chính Quốc nhìn thấy Đới Tiểu Huyên khóc thì bị dọa sợ, cậu tưởng cô khóc vì chia tay với bạn trai, bỗng chốc không biết phải an ủi cô như thế nào cả, chỉ có thể nói: "Anh ta có thể để cô lại một mình ở trên núi, vì người như vậy không đáng đâu."

Đới Tiểu Huyên gật đầu: "Em biết là không đáng." Cô cũng chẳng muốn khóc vì Tần Trì.

Điền Chính Quốc hơi do dự, giơ tay lên vòng qua vai, vỗ vỗ lưng cô.

Đới Tiểu Huyên lại dùng sức ôm chặt Điền Chính Quốc rồi nhanh chóng buông ra, cô nói: "Em yêu anh." Nói xong, cô vừa lùi ra sau đi về hướng cổng tiểu khu, vừa vẫy vẫy tay với Điền Chính Quốc, mặc dù vẫn đang rơi nước mắt, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười.

Điền Chính Quốc cũng vẫy tay với cô, nhìn Đới Tiểu Huyên bước vào cổng tiểu khu, rồi mới xoay người lên xe.

"Sao vậy?" Kim Thái Hanh hỏi cậu.

Điền Chính Quốc quay lại ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh nói: "Ban nãy em thấy cô ấy cãi nhau với bạn trai, chắc là trong lòng cảm thấy khó chịu."

Tài xế lái xe đưa bọn họ về nhà.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía trước nhìn Đông Đông, phát hiện nó đã gục đầu xuống ngủ thiếp đi, bèn nhỏ giọng nói: "Bạn trai cô ấy đúng là chả ra gì, để một cô gái lại trên núi, còn mình thì lái xe chạy đi."

Kim Thái Hanh không nói gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc tự lẩm bẩm một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Du Minh: "Sao anh bơ em?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Anh cũng cảm thấy cậu ta chả ra gì."

Điền Chính Quốc không nhịn được mà bật cười.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc đẩy Đông Đông đang không mở nổi mắt vào phòng vệ sinh bảo nó tự tắm rửa, Đông Đông đã lớn rồi, không cần phải chăm chút cho nó, nó tắm xong sẽ tự quay về phòng ngủ.

Va li ngày mai muốn mang đi nghỉ đã thu dọn xong, lẳng lặng dựng bên tường trong phòng khách.

Điền Chính Quốc tắm rửa sạch sẽ thay đồ ngủ đi ra, phát hiện Kim Thái Hanh không có ở trong phòng, bèn mở cửa đi ra ngoài, cậu nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động. Cậu nhẹ nhàng bước tới, muốn không quấy rầy đến Kim Thái Hanh, bước vào nhìn thấy Kim Thái Hanh đang quay lưng về phía cửa đứng bên bệ nước bưng ly uống nước.

Cậu đi thẳng đến gần như đụng phải lưng Kim Thái Hanh, mới nghe Kim Thái Hanh thấp giọng hỏi: "Làm gì đó?"

Điền Chính Quốc nắm lấy vạt áo anh, nghiêng mặt qua tựa lên vai anh, nói: "Anh hai em nghe nói tụi mình định dẫn Đông Đông đi nghỉ, nên ảnh cũng muốn đưa Đinh Đinh đến đây."

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy thì mỉm cười: "Được đó."

Điền Chính Quốc trách móc: "Ảnh ở nhà thoải mái ghê, chả thèm quan tâm đến đứa con nào của mình hết."

Kim Thái Hanh nói: "Thỉnh thoảng mới được một lần, Đông Đông Đinh Đinh cũng không hay đến đây."

Điền Chính Quốc im lặng một lúc, bỗng nhiên cậu giơ tay tới trước mặt Kim Thái Hanh, nắm lấy cằm anh nói: "Có phải anh muốn có con không?"

Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Không phải."

Điền Chính Quốc xoay người tới trước mặt anh, cùng anh nhìn nhau vào mắt nhau, hai tay nâng mặt anh lên: "Anh nhìn em này, rồi trả lời em một cách nghiêm túc."

Giọng nói Kim Thái Hanh hơi bất đắc dĩ: "Anh trả lời em rất nghiêm túc, anh không muốn."

Điền Chính Quốc buông lỏng tay ra, đến gần hôn lên môi anh, nói: "Không thể có, anh có em là được rồi."

Kim Thái Hanh bật cười, gật đầu nói: "Được."

Hôm sau bọn họ xuất phát, ở lại trên núi gần một tuần, lúc quay lại đóng gói Đông Đông Đinh Đinh đưa về nhà tụi nó, rồi chỉ hai người về nhà với nhau.

Kỳ nghỉ của Điền Chính Quốc còn lại không tới một tuần, tiếp đó lại phải chuẩn bị để vào đoàn phim nữa rồi.

Trong một tuần này cậu và Kim Thái Hanh ở nhà gần như không đi ra ngoài, cậu phải ở bên cạnh Kim Thái Hanh mới yên tâm, cho dù là ai làm việc nấy, cậu cũng phải ở trong một căn phòng với Kim Thái Hanh.

Buổi tối của một ngày nọ, Điền Chính Quốc định tìm một bộ phim để cùng xem với Kim Thái Hanh, cậu đứng trước chồng DVD tìm cả buổi, cuối cùng lại tìm thấy《Tiệm Viễn》.

DVD của bộ phim này vẫn luôn để ở nhà, nhưng chưa có ai xem cả.

Điền Chính Quốc rất ít khi xem lại phim mà mình đóng, cậu cảm thấy xấu hổ, tuổi càng lớn diễn xuất càng tinh tế, nếu xem lại những bộ phim trước kia mình đóng sẽ cảm thấy có nhiều chỗ không hợp ý, sẽ nghĩ chỗ đó nếu đổi lại là cậu bây giờ diễn, thì cậu có thể diễn tốt hơn.

Nhưng những sự bắt bẻ đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì tác phẩm đó đã thành hình, và tất cả khán giá cũng đã xem rồi, không thể thay đổi được nữa, nên Điền Chính Quốc sẽ càng cảm thấy xấu hổ hơn khi xem nó.

Không biết có phải quãng thời gian trước gặp được Đới Tiểu Huyên, nghe cô nhắc đến《Tiệm Viễn》, nghe cô nói thích bộ phim này đến mức nào hay không, mà Điền Chính Quốc bỗng nhiên muốn xem bộ phim này một lần từ đầu đến cuối xem sao.

Cậu ngồi xổm trên sàn nhà, nghe thấy tiếng bước chân Kim Thái Hanh đi tới, bèn quay đầu lại nói với anh: "Anh Quốc, tụi mình xem bộ này được không?"

Kim Thái Hanh giẫm dép lê đi đến bên cạnh cậu, anh khom lưng lấy hộp DVD trong tay cậu qua, bình tĩnh nói: "Được."

Hai người họ ngồi xuống sô pha.

Điền Chính Quốc chợt cảm thấy ngượng ngùng, cậu cởi giày, giẫm chân trần trên sô pha, cuộn tròn lại tựa trong lồng ngực Kim Thái Hanh.

Lúc xem phần phụ đề đầu phim, cậu ghé sát bên ta Kim Thái Hanh nói: "Anh không được cười em."

Kim Thái Hanh ôm cậu, hôn lên thái dương cậu rồi nói: "Sao anh lại cười em chứ?"

Điền Chính Quốc nói: "Diễn dở."

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu: "Người giành được giải ảnh đế mà vẫn không có tự tin như thế ư?"

Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Lúc đó khác bây giờ mà."

"Anh cảm thấy rất hay," Kim Thái Hanh nói: "Anh tận mắt nhìn thấy, em diễn rất tốt."

Bộ phim bắt đầu, Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm màn hình không nói thêm gì nữa.

Thời gian nhoáng một cái đã sáu năm trôi qua, Điền Chính Quốc ngẩn ngơ nhìn bản thân mình vẫn còn ngây ngô ở trên màn ảnh, diễn xuất vẫn chưa được trau chuốt, nhưng lại cực kỳ chân thành, cho dù là một nụ cười hay là một cái nhíu mày phiền muộn, thì cũng đều là phản ứng chân thật nhất của tâm trạng cậu lúc đó.

Kim Thái Hanh không cười, Điền Chính Quốc cũng không cảm thấy buồn cười, dường như cậu đang đắm chìm vào trong một đoạn ký ức, cậu không dám nói đó là đoạn ký ức tốt đẹp nhất, nhưng đó chính là một đoạn ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.

Trong cả bộ phim, làm cậu hơi không thoải mái là mấy cảnh quay thân mật.

Điền Chính Quốc xem mà đỏ mặt, vì cậu biết lúc đó là phản ứng của chính thân thể cậu, cậu nhìn thấy ở trong màn ảnh bản thân mình đang đỏ hết cả mặt, ánh mắt cũng mang theo sương mù mông lung, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống.

Cậu không nhịn được mà quay đầu qua nhìn Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh chú tới ánh mắt của cậu, bèn giơ tay nắm cằm rồi hôn lên môi cậu. Không phải một nụ hôn nhẹ lướt qua, mà là một nụ hôn sâu mang theo tình cảm nóng bỏng, Điền Chính Quốc cảm thấy cảm xúc của Kim Thái Hanh hình như hơi kích động, cậu bị anh dùng sức để hôn, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông.

Lúc Kim Thái Hanh buông cậu ra, cậu nhìn thấy đôi mắt Kim Thái Hanh hơi ửng đỏ, bèn sửng sốt gọi: "Anh Quốc?"

Kim Thái Hanh dùng cánh tay ôm chặt lấy cậu, cằm gối lên đỉnh đầu cậu, anh chẳng nói gì cả.

Bộ phim vẫn còn tiếp tục.

Điền Chính Quốc nhớ Kim Thái Hanh từng nói, việc đóng phim đối với anh mà nói giống như đã trải qua nhiều cuộc đời khác nhau, còn đối với Điền Chính Quốc của hiện tại mà nói, nhìn tình yêu của Phương Tiệm Viễn trong phim, như thể cậu cũng được sống lại là Phương Tiệm Viễn một lần nữa vậy.

Rất nhiều cảm xúc tưởng chừng đã quên lại cuồn cuộn kéo tới, cậu nhớ Phương Tiệm Viễn từng bước từng bước yêu Dư Hải Dương như thế nào, Phương Tiệm Viễn bị Dư Hải Dương làm tổn thưởng đến chết tâm như thế nào, những tổn thương mà Phương Tiệm Viễn phải chịu cũng thực sự làm trong lòng cậu cảm thấy tổn thương.

Cậu nhìn thấy Phương Tiệm Viễn khóc, bản thân cũng không nhịn được mà khóc theo, nước mắt không kiềm chế được từ trong đôi mắt tuôn ra.

Tiếp đó cậu cảm nhận được ngón tay hơi thô ráp của Kim Thái Hanh vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn lau dưới mắt mình, từng chút một lau sạch nước mắt của cậu, Kim Thái Hanh nói với cậu rằng: "Đừng khóc, anh ở đây."

Phải, Kim Thái Hanh đang ở đây, những tổn thương mà cậu từng phải chịu chậm rãi được Kim Thái Hanh xoa dịu, cuối cùng chẳng để lại chút dấu vết nào.

Kim Thái Hanh nói: "Em có anh, em không phải Tiểu Viễn."

Sau này cậu sẽ diễn rất nhiều bộ phim, cũng sẽ sống với Kim Thái Hanh đến hết đời, cậu là Phương Tiệm Viễn, cậu cũng không phải là Phương Tiệm Viễn, cậu rất may mắn, cậu cũng rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro