PN9: Trên Weibo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Kim Thái Hanh quay về từ quê nhà của Điền Chính Quốc mới qua mùng 1 Tết, cảm giác duy nhất khi về đến nhà chính là quạnh quẽ.

Ngôi nhà quá lớn, nên cảm thấy chỗ nào cũng đều vắng vẻ. Đến tối, đa số mấy căn phòng đều không bật đèn, nhìn vào chỉ là một mảnh tối đen như mực.

Buổi chiều anh đi một chuyến tới siêu thị, cầm nguyên liệu nấu ăn cần cho bữa tối để ở phòng bếp, còn lại thì cất hết vào tủ lạnh.

Rồi mãi cho đến trước giờ cơm tối, anh đều ở trong phòng bếp nấu bữa tối cho một mình anh, cả căn nhà rộng lớn ngoài phòng bếp ra, những chỗ khác đều chẳng có chút tiếng động nào.

Anh cảm thấy quá yên tĩnh. Hồi trước lúc sống ở đây một mình sẽ không cảm thấy như vậy, nhưng một khi đã quen với việc trong nhà có thêm một người, nếu người đó rời đi sẽ làm người ta cảm thấy quạnh quẽ đến mức khó chịu.

Bữa tối đã nấu xong, Kim Thái Hanh ngồi ở bàn ăn hình chữ nhật ở trong phòng ăn, vừa ăn cơm vừa xem kịch bản. Đây là quyển kịch bản cuối cùng mà anh có, cho đến giờ anh vẫn chưa nhìn thấy một nhân vật nào làm mình thỏa mãn. Nếu như không có sự lựa chọn nào tốt, anh thà không đóng phim mà ở nhà nghỉ ngơi.

Ăn cơm xong, Kim Thái Hanh tới phòng bếp rửa chén. Anh đứng bên cạnh bệ nước, xắn tay áo lên, cánh tay của anh được bao phủ bởi những cơ bắp tuyệt đẹp, mạch máu trên cổ tay có thể thấy rõ, là một đôi tay vừa mạnh mẽ vừa khéo léo. Anh nhúng bàn tay vào trong nước, dùng khăn lau sạch sẽ bát đĩa, rồi dùng nước sạch tráng đi, đặt ở bên cạnh rãnh nước đọng, sau đó cọ rửa tủ bát và kệ bếp thật sạch, không để lại chút vệt dầu và nước nào.

Tới tận đêm khuya, lúc Kim Thái Hanh đã nằm ở trên giường cũng chẳng nhận được tin nhắn nào của Điền Chính Quốc, anh biết Điền Chính Quốc giận mình rồi.

Thật ra anh không nên làm Điền Chính Quốc tức giận, anh có thể xử lý chuyện này bằng cách tốt hơn. Nhưng bầu không khí ấm áp của nhà họ Điền làm anh không chịu đựng nổi, anh nghĩ mình càng đối xử với người nhà của Điền Chính Quốc thật tốt, làm bọn họ thích anh, chấp nhận anh, thì sau này sẽ càng làm bọn họ tổn thương sâu sắc. Nên đến cuối cùng anh vẫn chẳng thể sắp xếp được cảm xúc của mình, mà làm tổn thương đến Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nằm ngửa ở một bên giường, chỗ trống bên kia lúc trước đều là Điền Chính Quốc ngủ ở đó.

Anh giơ cánh tay lên, gối hai tay ở dưới đầu, lặng im nhìn trần nhà.

Anh không chủ động liên lạc với Điền Chính Quốc, giờ là khoảng thời gian để Điền Chính Quốc đoàn tụ với gia đình của mình. Hơn nữa anh biết chỉ cần mình thể hiện một chút cảm xúc nhớ nhung thôi, Điền Chính Quốc chắc chắn sẽ quay về bên cạnh mình chẳng chút do dự, anh không muốn quấy rầy đến phán đoán của Điền Chính Quốc.

Tình cảm của Điền Chính Quốc bị rất nhiều chuyện khác ảnh hưởng, ví dụ như sự sùng bái cậu dành cho anh, ví dụ như nhân vật trong phim ảnh hưởng, làm cậu không thể nào thực sự phán đoán rốt cục có phải là tình yêu hay không, có đáng để hy sinh cho mối quan hệ này nhiều như vậy không?

Con người ta rất dễ bị tình yêu cuồng nhiệt làm đầu óc choáng váng, dường như vì tình yêu người ta có thể nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng chẳng chối từ. Đợi đến ngày vật đổi sao dời*, có hối hận cũng đã muộn rồi.

(时过境迁: thời gian qua đi, hoàn cảnh cũng thay đổi, biến hóa)

Sáng hôm sau, Kim Thái Hanh vẫn thức dậy đúng giờ, rồi tập gym một tiếng đồng hồ.

Anh đổ đầy mồ hôi đi đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa giơ tay cởi áo ba lỗ đã ướt đẫm, mồ hôi bèn dọc theo cơ ngực căng chặt lăn xuống bụng dưới, lăn xuống các rãnh kéo dài từ cơ bụng, rồi thấm ướt mép quần thể thao.

Tóc anh bị mồ hôi làm ướt sũng dính bết lại rủ xuống, vẻ mặt hơi ửng đỏ vì vừa vận động xong, cả khuôn mặt đều là mồ hôi.

Vào phòng vệ sinh, anh tiện tay vắt quần áo lên mép bồn rửa mặt, sau khi vặn nước nóng mới cởi quần thể thao ra, giẫm chân trần vào trong bồn tắm.

Anh dùng nước nóng gột sạch mồ hôi chảy ra trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, rồi quay lại phòng vệ sinh vẫn chưa tan hết hơi nước, cầm kem dưỡng da ở trước gương lên.

Ở đây có mấy chai lọ gì đó của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn, để lọ trong tay mình xuống, rồi cầm kem dưỡng của Điền Chính Quốc lên, mở nắp ra ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất quen thuộc, bèn dùng ngón tay khoét một chút bôi lên mặt.

Anh vào phòng bếp nấu bữa sáng, khoảnh khắc bật bếp lên lại nghĩ đến Viên Thiển.

Anh đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Ban đầu là anh và Viên Thiển cùng đóng chung trong một bộ phim, sau khi kết thúc Viên Thiển theo đuổi anh một cách cuồng nhiệt. Viên Thiển xinh đẹp cởi mở, tính tình phóng khoáng, anh thích Viên Thiển, mặc dù không thể nói được anh thích cô đến mức nào, nhưng khoảnh khắc đeo nhẫn cưới lên cho Viên Thiển, anh đã thật lòng muốn sống cùng cô, chăm sóc cho cô, yêu cô đến hết đời.

Thế nhưng người chủ động đề nghị ly hôn cũng là Viên Thiển.

Ăn xong bữa sáng đơn giản, Kim Thái Hanh đi vào phòng chiếu phim, vốn muốn chọn một bộ phim mở ra xem, nhưng tìm một lúc lâu mà vẫn chẳng tìm được phim muốn xem, cuối cùng anh chỉ tìm một cái đĩa nhạc bỏ vào trong máy phát, sau đó nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại yên tĩnh nghe nhạc.

Thời gian trôi qua thật sự rất chậm.

Không phải là Kim Thái Hanh không có bạn, chỉ là đến độ tuổi này rồi, bạn bè thân thiết phần lớn đều đã kết hôn có con cái, cho dù chưa kết hôn, thì đều sẽ có người nhà, có lẽ chỉ có anh mới được xem như là người cô độc thực sự.

Những ngày lễ người khác càng vui vẻ, thì cuộc sống của anh lại càng quạnh quẽ.

Nếu như không phải có Điền Chính Quốc, có lẽ dịp Tết này anh sẽ chọn ra nước ngoài sống một khoảng thời gian, mặc dù giờ vẫn không muộn, nhưng anh không chắc Điền Chính Quốc sẽ quay về lúc nào, nên anh vẫn muốn ở nhà đợi Điền Chính Quốc.

Tiếng nhạc rất êm dịu, nhưng đầu óc Kim Thái Hanh lại rất tỉnh táo, bình thường anh sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện mà mình nhớ đến lại chưa chắc có giá trị.

Con người ta đến một độ tuổi nhất định, sẽ trở nên bảo thủ, đánh mất can đảm để phiêu bạt. Những người trẻ tuổi thường cảm thấy ghét bỏ, nhưng khi người trẻ tuổi đến độ tuổi đó, cũng sẽ quay vòng trở thành người trung niên mà trước kia mình từng ghét bỏ. Bởi vì con người ta không thể luôn ngây thơ và không sợ hãi gì, người thường không sợ hãi gì, là bởi vì họ quá ngây thơ.

Kim Thái Hanh mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, điều mà trong lòng anh sợ nhất là mình sẽ trở thành một Dư Hải Dương tiếp theo, phạm phải một sai lầm, rồi sẽ tiếp tục phạm phải một sai lầm khác.

Mãi cho đến khi hết tết, Điền Chính Quốc cũng không quay về.

Thỉnh thoảng lúc đi ngang qua phòng khách, Kim Thái Hanh sẽ nhìn chằm chằm cửa nhà mà ngẩn người, mật mã vẫn là cái mà Điền Chính Quốc đổi, nhưng Điền Chính Quốc không muốn quay về căn nhà này nữa rồi.

Anh không biết có phải Điền Chính Quốc đã đưa ra quyết định hay không, cho dù Điền Chính Quốc quyết định như thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ cậu.

Đi đến hiện tại, anh đã dần xóa nhòa ranh giới giữa đúng và sai, điều duy nhất dần trở nên rõ ràng, là anh hy vọng Điền Chính Quốc có thể hạnh phúc, dù họ có thể đến với nhau hay không, thì điều đó cũng chẳng quan trọng với cuộc sống lâu dài của Điền Chính Quốc. Có lẽ nhiều năm về sau, Điền Chính Quốc nhớ lại sự xúc động của lúc này, sẽ chỉ nghĩ đó là một trò cười vì nhập diễn quá sâu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro