Chương 24: Anh định làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chớp mắt, đầu óc Điền Chính Quốc hoàn toàn trống rỗng.

Tiếng người nói chuyện, tiếng động cơ xe, tất cả đều biến mất trong lỗ tai của hắn. Chỉ vì câu nói kia của Kim Thái Hanh: "Tôi nghĩ đến cậu lúc khổ sở, cũng sẽ rất khó vượt qua" vẫn đang vang lên trong đầu hắn.

Hắn vẫn cho rằng cảm xúc của Kim Thái Hanh bị thiếu hụt, cho là hắn không hiểu được cảm xúc của người bình thường.

Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, thật ra Kim Thái Hanh biết tất cả mọi chuyện, chỉ là hắn không có cơ hội thể hiện ra ngoài mà thôi.

Đã mười mấy năm, không có ai quan tâm đến hắn như thế. Đời trước quan hệ giữa người quản lý với hắn là đôi bên cùng có lợi, chỉ quan tâm đến giá trị thương mại của hắn. Mà bạn bè hắn quen biết, phần lớn chỉ muốn có được thứ mình cần từ trên người hắn.

Còn tâm trạng của hắn, cảm xúc của hắn, căn bản là không có ai quan tâm.

Lời nói của Kim Thái Hanh giống như là một dòng nước ấm hung hăng tràn vào, trong nháy mắt liền phá tan núi băng trong lòng hắn. Trái tim giống như được tắm trong ấm áp, cực kỳ thoải mái.

Viền mắt Điền Chính Quốc ửng đỏ, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Thái Hanh: "Được rồi, tôi không khổ sở, chúng ta đi về trước đã có được không? Anh trai của anh còn đang chờ anh đó."

Đời này, chuyện tốt nhất hắn làm được, chính là giúp đỡ Kim Thái Hanh lúc hắn lạc đường.

Kim Thái Hanh khịt khịt mũi, từ bên gáy Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, hàng lông mi dày bị nước mắt làm ướt nhẹp, một sợi lại một sợi, nhìn qua có chút đáng thương khó giải thích được.

"Anh xem anh có mất mặt hay không chứ." Điền Chính Quốc cười khẽ một tiếng, cố ý duỗi ra hai ngón tay chạm lên lông mi của hắn, không nghĩ tới Kim Thái Hanh mắt cũng không chớp một cái, để yên cho hắn chạm vào.

Con người ai cũng có phản xạ tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt. Lúc cảm nhận được sự uy hiếp từ bên ngoài sẽ theo bản năng mà né tránh, nhưng Kim Thái Hanh lại không như vậy, chỉ có sự tín nhiệm hoàn toàn và không đề phòng mới có thể làm vậy.

Đầu ngón tay ướt nhẹp, là nước mắt của Kim Thái Hanh. Gió thổi qua, nơi bị thấm ướt vô cùng lạnh, cũng đặc biệt ghi lòng tạc dạ.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, đè cảm giác ê ẩm trong lòng xuống, nhắn tin cho Kim Thạc Trân, nói hắn đã tìm được Kim Thái Hanh.

"Đi thôi, anh hai anh sẽ lo lắng."

Kim Thái Hanh nghe lời gật gật đầu, thuận theo đi bên cạnh hắn.

Điền Chính Quốc vừa đi vừa giáo huấn hắn: "Sau đây anh muốn tính thế nào?" Sợ hắn nghe không hiểu, liền nói thêm một câu: "Hội thảo học thuật kia, không tham gia cũng được thật sao? Có cần báo cho cấp trên biết hay không?"

Kim Thái Hanh liền vội vàng lắc đầu: "Không sao."

Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi: "Không phải nói là rất quan trọng sao?"

"Nhưng mà không quan trọng bằng cậu." Kim Thái Hanh thốt lên.

Điền Chính Quốc vốn đã thích đàn ông, Kim Thái Hanh lại tuấn tú suất khí, lúc này đàng hoàng trịnh trọng nói như vậy, quả thực là làm cho người ta không muốn động lòng cũng không được!

Hắn trong lòng âm thầm mặc niệm ba lần "Thỏ không ăn cỏ gần hang", rồi mới miễn cưỡng kìm chế tâm tình rung động.

Hai người mới vừa mới đi tới cửa số bốn, Kim Thạc Trân liền một mặt kinh hỉ chạy tới, nhìn thấy Kim Thái Hanh cả người đều thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Hanh, đồng ý với anh, lần sau đừng doạ anh như thế có được không? Anh cả tí nữa thì lột da anh rồi!"

"Xin lỗi." Kim Thái Hanh chân thành xin lỗi: "Em sai rồi."

Khiến cho Kim Thạc Trân sửng sốt.

Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy em trai xin lỗi.

Kim Thái Hanh rất đơn thuần, mà cũng bởi vì phần đơn thuần này, làm cho hắn vô cùng cố chấp với suy nghĩ của chính mình. Hắn sẽ không cảm thấy chính mình sai, người nhà như bọn họ thay phiên khuyên bảo hắn, hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của chính mình.

Đối với sự cố gắng của bọn họ, hắn chỉ có thể trầm mặc, từ chối giao tiếp.

Câu xin lỗi ngày hôm nay, đối với Kim Thái Hanh mà nói, quả thực có thể nói là tiến bộ vượt bậc.

"Không, không sao." Anh trai ngốc Kim Thạc Trân mừng đến muốn bay lên, ban đầu còn muốn tạo dựng hình ảnh anh trai tốt trước mặt cha mẹ, nhưng bây giờ, đừng nói là Kim Thái Hanh trốn khỏi hội thảo, nếu như hắn nói muốn nghỉ làm ở viện nghiên cứu, mình cũng dâng hai tay chống đỡ cho em trai!

Vội vã đi đến trước mặt Kim Thái Hanh, Kim Thạc Trân cười ngốc: "Nào, về nhà với anh."

Không nghĩ tới vừa dứt lời, Kim Thái Hanh liền lùi về sau một bước, đứng sau Điền Chính Quốc cảnh giác nhìn hắn: "Không."

"Lẽ nào em còn định trở về Mỹ?" Kim Thạc Trân không hiểu ý hắn, dứt tóc, có chút khổ não nói: "Đừng vậy mà Tiểu Hanh, hội thảo kiểu đó mỗi năm đều tổ chức mấy lần, không tham gia thì không tham gia thôi, bên viện nghiên cứu để anh đi nói giúp em, trở lại đó làm gì cho mệt người."

Nói xong, muốn đi tới kéo Kim Thái Hanh về, lại bị Kim Thái Hanh tránh thoát.

Kim Thạc Trân mặt đầy dấu hỏi: "Tiểu Hanh ?"

Kim Thái Hanh kiên định nói: "Em muốn về cùng Chính Quốc."

Điền Chính Quốc không nghĩ tới hắn sẽ bỗng nhiên tuôn ra một câu như vậy, bị dọa sợ hết hồn, sau khi phục hồi tinh thần, nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Anh về nhà trước đi, chờ tôi rảnh rỗi sẽ đến thăm anh, bây giờ tôi đang ở trong đoàn phim, anh không thể đi."

Kim Thái Hanh lắc đầu, vẫn là cái chữ kia: "Không."

Hắn muốn đi cùng Chính Quốc.

"Anh nghe lời đi " Điền Chính Quốc vỗ vỗ vai hắn: "Ngoan ngoãn trở về cùng anh trai, tôi cũng về đây, về đến nơi sẽ gọi điện thoại cho anh."

"Chính Quốc–" Kim Thái Hanh kéo góc áo của hắn, chớp mắt nhìn hắn, dáng vẻ đáng thương.

Điền Chính Quốc còn chưa mở miệng, Kim Thạc Trân đã đầu hàng trước.

"Không sao, cậu dẫn em ấy đi đi, tôi sẽ nói chuyện với Lưu Gia An." Kim Thạc Trân đối với sự ngang ngạnh của em trai cũng không có biện pháp gì, cũng sợ hắn lại nói ra chuyện kinh hãi thế tục gì nữa, trực tiếp đem hắn gói lại ném cho Điền Chính Quốc: "Yên tâm đi, ông ấy sẽ đồng ý."

"Vậy thì được." Kim Thạc Trân đã nói như vậy, Điền Chính Quốc cũng không từ chối được nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó Kim Thạc Trân liền thấy, khuôn mặt nhỏ của em trai nhà mình ngay lập tức liền sáng lên, rạng rỡ có thể so được với mặt trời.

Không biết tại sao, Kim Thạc Trân trong lòng quỷ dị dâng lên một cảm xúc như tiếc nuối khi em gái đi lấy chồng...

Lúc ở sân bay, Điền Chính Quốc cảm giác được có người đang theo dõi bọn họ.

Đời trước vẫn luôn bị paparazi chụp trộm đã luyện cho hắn sự nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Nhưng cũng không đúng, hắn bây giờ chỉ là một người mới, làm gì có paparazi nào ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm đi chụp hắn?

Cẩn thận nhìn chung quanh một chút, không phát hiện ai khả nghi, cảm giác bị người nhìn lén vẫn còn ở đó.

Điền Chính Quốc không nhịn được, dùng cùi chỏ chọc chọc Kim Thái Hanh: "Anh có cảm thấy có người theo dõi chúng ta không?"

Kim Thái Hanh chỉ cần là ở cùng Điền Chính Quốc, những người khác đối với hắn mà nói đều là không khí, nghe vậy đầu óc mơ hồ lắc lắc đầu.

Điền Chính Quốc đỡ trán, tự dưng đi hỏi hắn làm gì. Đang muốn kéo hắn nhanh chóng rời đi, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói rụt rè: "Xin hỏi... Các anh là Chính Quốc và Thái Hanh phải không?"

Điền Chính Quốc sững sờ, lập tức quay người lại gật đầu: "Đúng" Nhìn lướt qua mấy cô gái nhỏ trước mặt: "Các em là... ?"

"A! ! May thật!" Em gái đi đầu vui đến nhảy cẫng lên, ánh mắt sâu xa nhìn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, nhìn đến mức Điền Chính Quốc thấy hơi sợ.

"Bọn em là fan của hai anh." Đến khi Điền Chính Quốc không nhịn được muốn lùi về sau một bước, em gái rốt cục lần thứ hai mở miệng: "Từ sáng sớm đã ra sân bay chờ các anh."

"Cực khổ rồi, lần sau không nên như vậy." Điền Chính Quốc đối với fan vẫn luôn dịu dàng, nhìn em gái người vừa gầy vừa nhỏ, khuyên một câu.

"Chính Quốc là tri kỷ tốt nha " em gái nhìn về phía Điền Chính Quốc, trong mắt đều tỏa ra ánh sao: "Anh và Kim Thái Hanh phải cố gắng lên nhé, chúng em đều ủng hộ hai người!"

Đây là có ý gì? Khích lệ hắn thì còn có thể, nhưng khích lệ cả Kim Thái Hanh là sao? Không đợi Điền Chính Quốc nghĩ ra nguyên nhân, Kim Thái Hanh vốn đang đứng phía sau hắn, bỗng nhiên tiến lên một bước, trực tiếp chắn trước mặt hắn, đầy mặt đều viết hai chữ không vui.

Điền Chính Quốc: "?"

Bỗng nhiên lại làm sao vậy?

"A! ! !" Các em gái hưng phấn đến đỏ mặt, liên tục rít gào, thấy ánh mắt nghi hoặc của Điền Chính Quốc, trực tiếp đem một cuốn sách nhỏ nhét vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh: "Cho các anh! Chúc hai người hạnh phúc!"

Nói xong, xoay người chạy mất.

Điền Chính Quốc: "..."

Được rồi, hắn cuối cùng cũng rõ ràng thân phận của mấy em gái này, thế mà lại là fan cp của hắn và Kim Thái Hanh.

Đời trước từng gặp fan cp điên cuồng, Điền Chính Quốc sợ bọn họ đặt mấy thứ dọa người vào bên trong, vội đoạt lấy cuốn sách, lật vài tờ. May mắn, mấy cô bé đều là thiếu niên đơn thuần, bên trong chỉ là tranh minh họa của hắn và Kim Thái Hanh, không có thứ gì kì quái.

Đem sách trả cho Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hỏi: "Anh vừa nãy làm sao vậy?"

"Không muốn để cho mấy cô ấy nhìn cậu." Kim Thái Hanh vô cùng thành thực trả lời một câu.

Hắn cũng không biết mình bị làm sao, lần trước là Triệu Khanh Uyên, lần này là kia mấy cô bé đó. Chỉ cần bọn họ hơi lại gần Chính Quốc, trong lòng hắn sẽ rất khó chịu.

Hắn đương nhiên biết nói con vẹt thành tinh là đang mắng người, hôm đó mì sợi rõ ràng là Chính Quốc làm cho hắn, Triệu Khanh Uyên tại sao lại cướp đồ của hắn! Cho nên hắn mới ngắt lời anh hai, cố ý nói Triệu Khanh Uyên là con vẹt thành tinh.

Hắn biết làm vậy là không nên, nhưng hắn không khống chế được chính mình.

"Anh không đến mức đấy chứ." Điền Chính Quốc không coi lời hắn nói là chuyện gì to tát, cho là dục vọng chiếm hữu bạn tốt của hắn quấy phá, cười nói: "Làm sao lại trở nên hẹp hòi như vậy."

Kim Thái Hanh lông mi run run, cúi đầu không lên tiếng.

Điền Chính Quốc mang theo Kim Thái Hanh trở lại đoàn phim, Lưu Gia An quả nhiên không nói gì, xem ra là Kim Thạc Trân đã nói trước với ông rồi.

Chỉ là phòng ở hơi khó sắp xếp, khách sạn mà đoàn phim thuê đã kín phòng, Điền Chính Quốc lại không yên tâm để Kim Thái Hanh ở khách sạn khác, hết cách rồi, chỉ có thể để hắn ngủ ở phòng của mình

"Tôi đi tắm trước, anh để quần áo cần mặc ở đây, " Điền Chính Quốc chỉ bên cạnh tủ: "Đợi lát nữa tôi xong thì tới lượt anh tắm."

Kim Thái Hanh nghe lời gật gật đầu, tìm quần áo của mình sắp xếp gọn gàng, ánh mắt đảo qua cuốn sách nhỏ ở đầu, quỷ thần xui khiến lật ra một tờ.

Vừa nhìn thấy, nhất thời sợ ngây người.

Tranh vẽ trên đó toàn bộ đều là hắn và Chính Quốc! Cùng nhau ăn cơm, đọc sách, thậm chí còn có cùng nhau xem phim!

Trên đầu có dòng chữ nhỏ viết tên của hắn và Chính Quốc, vô cùng dễ thương! Kim Thái Hanh càng xem càng yêu thích, bất tri bất giác liền lật đến trang cuối cùng, sau đó mặt của hắn trong nháy mắt đỏ lên —

Bức tranh kia vẽ cảnh hắn và Chính Quốc đang hôn môi, giống y như thật, ngay cả khuôn mặt đỏ bừng của hắn cũng vẽ ra được!

Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có thể chứ!

Kim Thái Hanh hoảng hốt ném cuốn sách đi, suýt nữa thì từ trên giường ngã xuống.

Hắn, hắn và Chính Quốc làm sao hôn môi được? Bọn họ cũng không phải vợ chồng!

Nhưng không biết làm sao, bức tranh kia chỉ liếc mắt một cái liền khắc sâu trong đầu hắn, làm sao cũng không quên được.

Điền Chính Quốc tắm xong đi ra, phát hiện Kim Thái Hanh đỏ mặt, cả người nhìn cũng không khác gì con tôm bị luộc chín, nhất thời sợ hết hồn: "Anh làm sao vậy? Sinh bệnh sao?"

"Tôi, tôi đi tắm!" Nhìn thấy Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cả người nóng bừng không yên, không biết tại sao, lần đầu tiên hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, nhanh chóng nói một câu, liền trốn vào buồng tắm.

Người này là sao đây? Nóng quá?

Điền Chính Quốc thu hồi ánh mắt nghi hoặc, nhanh chóng trải giường ngủ. Kim Thạc Trân vừa nhắn tin cho hắn, nói Kim Thái Hanh chín giờ tối nhất định phải đi ngủ, hơn kém một giây cũng không được.

Nhưng mà không biết có phải do lạ giường hay không, đêm nay Kim Thái Hanh vô cùng kì lạ. Đáng lẽ chín giờ đã ngủ, lúc này lại ở trên giường lăn qua lộn lại như con quay, làm Điền Chính Quốc trong lòng cũng rất phiền não, không nhịn được đá hắn một cái, mắng: "Đừng nghịch, ngủ đi!"

Bị hắn nhắc nhở, Kim Thái Hanh hoảng hốt, tội nghiệp cuộn mình thành một cục, mặc kệ thân thể khó chịu cũng không dám cử động nữa.

Điền Chính Quốc càng thanh thản ngủ, Hoắc Cừ lại càng thêm đau khổ. Khắp toàn thân như có lửa đốt, hắn nóng đến như muốn bùng cháy, cổ họng khô khốc, không ngừng nuốt nước miếng cũng không có cách nào giảm bớt cơn khát.

Đặc biệt là bức tranh vẽ cảnh hôn kia, không ngừng tái hiện trong đầu hắn, giống như là thuốc phiện, làm sao cũng trốn không thoát.

Qua rất lâu, lâu đến mức Kim Thái Hanh cảm thấy so với lúc nghiên cứu ra cơ chế hạt dưới nguyên tử làm sao có khối lượng còn lâu hơn, hắn rốt cục không nhịn được, lặng lẽ bò dậy, quay sang Điền Chính Quốc gọi một tiếng: "Chính Quốc?"

Điền Chính Quốc dường như đang ngủ, không đáp lại.

Kim Thái Hanh cắn cắn môi, chậm rãi cúi đầu.

Hắn nghĩ, hắn muốn hôn một chút, hắn muốn thử một chút xem, hắn chỉ là tò mò...

Khi môi của hắn sắp hạ xuống, trong bóng tối, Điền Chính Quốc bỗng nhiên mở mắt ra: "Anh định làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro