Chương 25: Căn bệnh lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại não Kim Thái Hanh ong một tiếng, chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.

Trong lồng ngực giống như bị nhét một cái trống trận vô cùng lớn, tùng tùng tùng vang vọng, tim hắn đập liên hồi, cảm giác như muốn nhảy vọt lên cổ họng.

Không kịp ngẫm nghĩ xem mình đây là thế nào, thân thể đã thay hắn phản ứng trước.

Dùng cả tay chân vén chăn lên, nhanh chóng bò xuống giường.

"Đến cùng là làm sao vậy?" Điền Chính Quốc giơ tay ấn mở đèn đầu giường, ôm chăn ngồi dậy: "Hôm nay anh chưa muốn ngủ đúng không?"

Lúc Kim Thái Hanh gọi hắn, thực ra là hắn nghe thấy, sở dĩ không đáp lại, chỉ là đơn thuần không để ý đến hắn mà thôi.

Bây giờ Điền Chính Quốc nghĩ lại, Kim Thái Hanh bất thường chắc là do lần đầu tiên ngủ cùng bạn bè, quá hưng phấn nên ngủ không được, giống như trẻ con quấy người.

Trong bóng tối, thực ra hắn không thấy rõ cái gì, chỉ có thể cảm giác được một bóng đen từ từ hạ xuống, cách hắn càng ngày càng gần.

Lẽ nào Kim Thái Hanh muốn đùa hắn?

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, ngẩng đầu dò hỏi nhìn về phía hắn.

"Tôi..." Kim Thái Hanh hai má nóng bừng, trong thân thể dậy lên một cơn sóng hết đợt này đến đợt khác, như muốn nhấn chìm hắm. Đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của Điền Chính Quốc, hắn cảm thấy chính mình ngay cả hít thở cũng khó khăn.

"Tôi..." Lắp bắp hồi lâu mà vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, dĩ nhiên là căng thẳng đến nuốt mất tiếng rồi.

Điền Chính Quốc vốn đang nghĩ không có chuyện gì, lúc này thấy sắc mặt hắn đỏ lên, hô hấp dồn dập, nhất thời lo lắng, ném chăn muốn đi tới xem một chút.

Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, trong nháy mắt hai chân hắn chạm xuống đất, Kim Thái Hanh đột nhiên trợn to hai mắt, sững sờ, sau đó trong chớp mắt quay người chạy ra ngoài!

"Kim Thái Hanh!" Điền Chính Quốc cuống lên, dép cũng không kịp mang, liền đuổi theo hắn: "Anh đứng lại đó cho tôi!"

Nghe thấy Điền Chính Quốc nói, Kim Thái Hanh do dự vài giây, mặc dù trong lòng đang kêu gào rời đi, vẫn dừng bước. Đầu hơi hạ thấp xuống, lông mi căng thẳng run rẩy, không dám nhìn Điền Chính Quốc.

"Thân thể không thoải mái?" Điền Chính Quốc giơ tay lên, mới vừa đụng vào trán Kim Thái Hanh, liền thấy hắn kịch liệt run rẩy, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.

"Anh như vậy không được" Điền Chính Quốc lúc này đã quyết định, cứng rắn đem Kim Thái Hanh kéo đến bên giường, khoác vào một cái áo dài: "Mặc quần áo tử tế, tôi dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra."

Kim Thái Hanh bản năng cảm thấy có chút không đúng, nhưng hắn không tìm được lý do phản bác Điền Chính Quốc, không thể làm gì khác hơn là bé ngoan gật gật đầu, nghe lời hắn.

Nơi đóng phim "Một đường sinh tử" vô cùng hẻo lánh, xung quanh không có bệnh viện lớn, hơn nữa Điền Chính Quốc lại lo lắng bệnh này của Kim Thái Hanh đột nhiên phát bệnh, không dám tiếp tục trì hoãn, tìm được một trường đại học gần đây, tới bệnh viện của họ.

Đã gần sáng, bên trong bệnh viện không có học sinh, bác sĩ trực bạn cũng đã ngủ rồi, chỉ có một y tá ngồi bên cửa sổ trông coi, đang buồn ngủ ngáp một cái.

Điền Chính Quốc nói với cô ấy tình huống của Kim Thái Hanh, y tá hơi khó chịu: "Hiện tại muốn kiểm tra cũng không làm được, nếu không thì các anh chờ một chút? Tôi đi hỏi bác sĩ."

Điền Chính Quốc nói câu cảm ơn, kéo Kim Thái Hanh ngồi xuống ghế ngoài cửa.

Trong hành lang không có lò sưởi, có gió từ khe cửa bên trong thổi tới, thổi đến lạnh thấu xương.

Điền Chính Quốc mặc áo lông vũ dày giữ ấm, không cảm giác được gì, cùng lắm là mặt cóng đến có chút đau. Kim Thái Hanh lại phải chịu tội, hắn chỉ mặc một cái áo khoác màu đen, lúc này chóp mũi cũng đỏ lên.

Điền Chính Quốc đau lòng hắn, muốn đem áo lông cởi ra cho hắn khoác, hắn lại chết sống không chịu. Cuối cùng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là kéo khóa áo mở ra, nói với Kim Thái Hanh: "Nào, đưa đầu qua đây."

Không thể tới gần Chính Quốc.

Nhiệt độ trên mặt Kim Thái Hanh vẫn không giảm, nghe vậy, tim lại có xu thế đập nhanh lên. Hắn muốn từ chối nhưng thân thể lại đi trước một bước, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, mặt của hắn đã kề sát ở trên bụng Điền Chính Quốc.

"Ngày mai gọi điện thoại cho anh trai anh, để anh ấy gửi vài bộ quần áo dày đến." Điền Chính Quốc dựa vào tường, kéo vạt áo lông, cố gắng bao lấy Kim Thái Hanh, cúi đầu cau mày nói: "Trời lạnh lại đi mặc mỗi áo gió, bình thường cũng không biết anh thích chưng diện như thế!"

"Tôi, tôi không có..." Xung quanh chóp mũi đều là mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh trong nháy mắt trở nên chóng mặt. Điền Chính Quốc nói một hồi lâu, hắn mới lắp ba lắp bắp trả lời một câu.

Điền Chính Quốc cười cốc nhẹ đầu hắn một cái: "Nhìn cung phản xạ của anh dài như vậy, ai dám nói anh là thiên tài, hả?"

Không biết làm sao, trong lòng Kim Thái Hanh bỗng nhiên sinh ra một loại hi vọng kì lạ, hắn hi vọng được Điền Chính Quốc khen ngợi, hi vọng được hắn khích lệ, thậm chí hi vọng hắn giống như những người khác, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.

Những thứ hắn chưa từng quan tâm, trong giờ phút này lại biến thành toàn bộ sự chú ý của hắn.

"Chỉ số thông minh của tôi rất... rất cao." Kim Thái Hanh nuốt nước miếng, trả lời một câu.

Hắn là một người vô dụng, ngoại trừ thông minh, hắn không biết có cái gì có thể làm cho Chính Quốc khích lệ hắn.

"Biết rồi." Điền Chính Quốc cười khẽ, đem cái đầu đang ở trong lồng ngực hắn ôm kín hơn nữa.

Hai người đợi khoảng mười phút, một bác sĩ mặc áo choàng trắng mới từ trong phòng nghỉ đi ra, đeo kính lên, giọng nói như bị quấy rầy, thiếu kiên nhẫn: "Coi như các anh gặp may, điện tâm đồ bây giờ vẫn có thể đo."

Nói xong, quan sát hai người một phen: "Là ai? Đi với tôi vào phòng trong."

"Đi cùng bác sĩ thôi" Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh: "Tôi chờ anh ở ngoài."

Kim Thái Hanh vô cùng không tình nguyện, phiền nhiễu không chịu đi, bị Điền Chính Quốc dùng đầu gối đụng nhẹ: "Nhanh lên, không nên để người ta phải chờ anh."

Hắn chỉ có thể từng bước từng bước đi theo bác sĩ.

Bác sĩ là người có kinh nghiệm, đo điện tâm đồ cho Kim Thái Hanh rất nhanh.

Ngoại trừ nhịp tim đập so với người bình thường hơi nhanh, không có những vấn đề khác, ban đầu dự đoán là tim có bất thường cũng không đúng.

Bác sĩ nhìn nhìn Kim Thái Hanh đỏ bừng mặt, lại nhìn kết quả kiểm tra của hắn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Tim rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, nếu anh không yên tâm, sau này có thể đi bệnh viện lớn kiểm tra lại một chút." Dừng một chút, lại nói: "Về phần mặt đỏ tim đập... Anh có phải là đang hồi hộp không?"

Vừa đi nộp viện phí về, Điền Chính Quốc nghe nói như thế nhất thời ngạc nhiên, lập tức phủ định: "Không phải, cảm ơn bác sĩ, có thời gian tôi sẽ dẫn anh ấy đi bệnh viện lớn."

Xác định tim Kim Thái Hanh không có vấn đề, Điền Chính Quốc an tâm. Dù kiểm tra kết quả có chút ba phải, cái nào cũng được, nhưng ít nhất khiến lòng người được an ổn.

Giằng co một buổi tối, Điền Chính Quốc mệt không chịu nổi, trở lại khách sạn ngã đầu liền ngủ. Còn Kim Thái Hanh, xoắn xuýt một hồi, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Điền Chính Quốc tỉnh dậy, chỉ cảm thấy thân thể cứng ngắc, hô hấp cũng khó khăn, hắn miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt không phải là trần phòng khách sạn, mà là một khoảng lồng ngực trắng trẻo.

Kim Thái Hanh lúc ở trước mặt hắn giống như một cục bột, viên tròn ấn dẹt thế nào cũng được, vậy mà tư thế ngủ lại hết sức bá đạo, hai tay mở lớn, đem hắn chặt chẽ bao lấy ôm trong lồng ngực, một chút cũng không chịu thả lỏng.

Điền Chính Quốc nhúc nhích một chút, phát hiện cánh tay của hắn cũng đang bị nắm thật chặt.

Kim Thái Hanh không chỉ có khuôn mặt đẹp, thân thể cũng vô cùng đẹp đẽ. Theo lý thuyết, người cả ngày ngâm mình trong phòng thực nghiệm như hắn, tứ chi đáng lẽ phải mềm mại yếu ớt, mà Kim Thái Hanh lại không như thế, thân thể của hắn đường nét trôi chảy, một lớp áo mỏng không che được từng ấy khối cơ bắp, vô cùng đẹp mắt.

Điền Chính Quốc bị một màn hoạt sắc sinh hương này kích thích suýt nữa thì nhịn không được, lúc phản ứng lại được, lập tức đẩy tay Kim Thái Hanh ra, từ trong lồng ngực của hắn thoát ra.

Kim Thái Hanh đang ngủ say bỗng nhiên bị người thô bạo đẩy tỉnh lại, ủy khuất mở mắt ra.

"Khụ, anh ngủ tiếp đi, tôi phải dậy chuẩn bị đây." Điền Chính Quốc có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ đầu Kim Thái Hanh, nhanh chóng mặc quần áo, đi vào buồng tắm rửa mặt, chờ hắn chuẩn bị xong trở ra, liền thấy Kim Thái Hanh nghiêm chỉnh ngồi ở đầu giường, đang lật xem kịch bản của hắn.

"Không ngủ tiếp sao?"

Kim Thái Hanh lắc đầu, ngẩng lên nhìn Điền Chính Quốc: "Đi cùng cậu."

"Vậy anh nhanh đi đánh răng rửa mặt đi " Điền Chính Quốc lấy kịch bản từ trong tay hắn ra, thúc giục: "Trưa hôm nay tôi có cảnh diễn, không biết chắc khi nào thì bắt đầu, tôi không thể chờ anh quá lâu."

Vừa dứt lời, liền thấy Kim Thái Hanh đầy mặt căng thẳng chạy vào buồng tắm.

Hắn chuẩn bị rất nhanh, có thể là cố ý làm nhanh, sau mười lăm phút, hai người đã ra khỏi khách sạn, đi tới trường quay.

Điền Chính Quốc không diễn ngay, hắn xem các diễn viên khác quay một chút, liền ngồi ở một bên phim trường, vừa xem lại kịch bản vừa chờ thông báo.

Điền Chính Quốc lúc đóng phim có một thói quen, nhất định phải thuộc hết kịch bản. Chỉ có biết được lời thoại của cả mình và đối phương mới có thể trong lúc diễn tạo ra được sự kết hợp tốt nhất.

"Chính Quốc, nào nào nào, ăn khoai lang nướng." Lúc hắn vừa mở kịch bản ra, chuẩn bị đọc, Vu Hâm mang theo một cái túi giấy chạy chậm tới, lấy ra một củ mềm nhất đưa cho Điền Chính Quốc, mặt mày hớn hở nói: "Rất ngọt, trợ lí của Thẩm Ký đưa tới."

Thẩm Ký là diễn viên tuyến hai hot nhất dưới tay Vu Hâm, đời trước, Vu Hâm chính là vì đưa hắn tới trường quay, gặp tai nạn trên đường cao tốc, tử vong tại chỗ.

Vu Hâm tâm địa tốt, một khoảnh khắc trước khi chết kia đã dốc toàn bộ sức lực, sợ Thẩm Ký bị thương tổn, đem hắn che chở đến gió thổi không lọt, cho nên toàn bộ người trong xe, một mình Thẩm Ký chỉ bị trầy da cánh tay một chút.

Mà ngày tổ chức tang lễ cho Vu Hâm, Thẩm Ký cùng kim chủ chơi quá high, quên mất.

Tuy rằng sau khi chuyện đó bị tuồn ra, Thẩm Ký biến thành chuột chạy qua đường, nhưng đối với hắn, Điền Chính Quốc vẫn không thể tiêu tan mối hận.

Nhìn khoai lang nướng khô vàng trên tay, Điền Chính Quốc bỗng nhiên mất đi khẩu vị, hắn như có như không bóc vỏ khoai lang, hỏi Vu Hâm: "Thẩm ca có chuyện tìm anh sao?"

"Cũng không có việc gì." Vu Hâm cười xua tay, nhìn qua tâm tình rất tốt: "Là đi ngang qua chỗ này nên thuận tiện đến thăm tôi một chút."

Làm sao có khả năng!

Đoàn phim đóng ở nơi hoang vu như thế, Thẩm Ký lên núi bắt chim cũng không thể đi ngang qua nơi này!

Chỉ là thấy Vu Hâm tâm tình tốt như vậy, Điền Chính Quốc cũng không tiện nhiều lời, lại hỏi tiếp: "Em nghe nói gần đây Thẩm ca nhận một bộ phim truyền hình, anh không cần đi xem sao?"

Nghe vậy, Vu Hâm lắc đầu một cái, khắp khuôn mặt đều là cảm kích: "Thẩm Ký có lòng, biết tôi vừa nhận cậu liền nói lần này không cần tôi đi theo, cậu ta tự mình làm, để tôi có thời gian chăm sóc cậu. Ai da, nghệ sĩ của tôi tuy không có ngôi sao nổi tiếng, nhưng có thể nhận được mấy người tốt như các cậu là tôi cảm thấy rất vui rồi."

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, mục đích Thẩm Ký bỗng nhiên tới đây là gì hắn không muốn biết, chỉ cần Vu Hâm không đi cùng hắn, không lặp lại chuyện giống như đời trước, vì người không xứng đáng bỏ mạng, hắn liền an tâm.

Điền Chính Quốc đang định nói tiếp, thân thể bỗng nhiên người khác liên tiếp va phải, kịch bản trong tay vèo một tiếng bay ra ngoài, trực tiếp rơi vào chậu nước dùng để rửa đạo cụ, giống như là cố ý ném vào vậy.

Nước nóng trong nháy mắt thấm ướt quyển giấy mỏng, sau mấy giây, kịch bản lôi ra cũng không thể dùng tiếp nữa.

"Xin lỗi, xin lỗi!" Nhân viên công tác hai tay cầm đạo cụ vội vàng xin lỗi, trên mặt viết đầy tự trách: "Tôi đi lấy giúp cậu một quyển kịch bản khác nhé?"

Đạo cụ vô cùng nặng, nhìn dáng vẻ của hắn chắc cũng đã di chuyển nhiều chuyến, mùa đông vừa lạnh lại buốt, lúc này nói chuyện hơi khó khăn.

"Không có chuyện gì." Điền Chính Quốc cười với hắn: "Cậu cứ làm việc đi, tôi đi tìm Khanh Uyên mượn một quyển là được rồi."

"Cảm ơn Chính Quốc " nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm, cảm kích hướng hắn bái một cái, nhanh chóng tiếp tục công việc trong tay.

Kịch bản đối với diễn viên mà nói vô cùng quan trọng, trên đó không chỉ kí hiệu đoạn cần diễn, còn có lý giải và cảm ngộ của bản thân trong quá trình quay phim, chuyện ngày hôm nay, nếu đổi thành một người nóng tính, cho hắn một bạt tai vẫn còn tính là tốt.

Nghĩ tới đây, nhân viên kia không nhịn được quay đầu lại nhìn Điền Chính Quốc một cái. Trong lòng yên lặng quyết định, sau đó coi như trở thành fan của hắn.

"Tôi nghĩ cậu thật sự cần đi lên chùa bái lạy rồi," thấy nhân viên công tác đi xa, Vu Hâm cảm thán một câu, nói với Điền Chính Quốc: "Đầu tiên là đại ngôn bị cướp đi, giờ lại đến kịch bản bị hủy, sao lại xui xẻo như vậy."

Thấy Điền Chính Quốc vẫn không buồn không vui, không nhịn được đẩy hắn một cái: "Còn không nhanh đi tìm Triệu Khanh Uyên, đợi lát nữa là đến cảnh của cậu rồi."

Điền Chính Quốc tuy rằng đã thuộc kịch bản, mà nhìn thêm lần nữa vẫn tốt hơn, nghe vậy gật gật đầu, liền muốn rời đi.

Không nghĩ tới mới vừa bước chân, tay liền bị người phía sau tóm lấy.

Điền Chính Quốc nghi hoặc quay đầu lại: "Kim Thái Hanh? Làm sao vậy?"

"Cậu không nên đi tìm anh ta." Kim Thái Hanh môi mím chặt môi, đôi mắt đen thẳm bình tĩnh nhìn Điền Chính Quốc, làm sao cũng không chịu buông tay.

"Nghe lời, đừng nghịch." Điền Chính Quốc dở khóc dở cười gỡ tay hắn, đang muốn nói gì đó, liền thấy Kim Thái Hanh mặt không cảm xúc nói: "Cậu tìm anh ta là muốn mượn kịch bản à? Tôi, tôi cũng có thể đọc thuộc cho cậu nghe."

Thuộc?

Sau đó, Điền Chính Quốc ánh mắt khiếp sợ, nhìn Kim Thái Hanh, từ đầu tới đuôi không sót một chữ, đem nội dung đoạn hắn cần diễn ngày hôm nay nói ra.

Điền Chính Quốc hai mắt đăm đăm, "Anh xem qua kịch bản của tôi lúc nào vậy?"

"Sáng sớm hôm nay." Kim Thái Hanh thành thực trả lời, thừa dịp Điền Chính Quốc không chú ý, rón rén đến gần hắn. Cho nên lúc Điền Chính Quốc phục hồi tinh thần, suýt nữa bị khuôn mặt gần trong gang tấc dọa sợ.

Oán trách một câu: "Anh lại gần như vậy làm gì." Lại hỏi tiếp: "Sáng sớm hôm nay xem qua một lát như vậy, đều nhớ hết?"

Kim Thái Hanh thành thực gật đầu: "Đúng vậy." Ngừng một chút, liền nói thêm một câu: "Trí nhớ rất tốt."

Điền Chính Quốc: "..."

Năm đó bản thân là thủ khoa khối khoa học xã hội toàn tỉnh, Điền Chính Quốc cảm thấy trí nhớ của mình đã vượt xa nhiều người. Hồi đó bạn học đều ước ao hỏi hắn, thuộc nhanh như vậy có phải là có phương pháp gì đặc biệt không, lúc đó Điền Chính Quốc chỉ nói một câu: "Không có phương pháp gì đặc biệt, xem xong là nhớ kỹ."

Làm cho một đám bạn học kêu trời không thôi, hận không thể đổi đầu với hắn.

Nhưng mà, phong thuỷ luân chuyển, cảm giác của các bạn học năm đó, bây giờ hắn cũng tự mình được trải nghiệm.

Thần sắc phức tạp liếc nhìn Kim Thái Hanh một cái, Điền Chính Quốc kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, nhếch miệng lên, cười gian xảo: "Nào, đọc lại một lần cho tôi nghe, đọc chậm một chút."

Kim Thái Hanh không nhìn ra hắn đang đùa mình, đàng hoàng từ đầu tới đuôi đọc lại một lần, đọc xong, ngoẹo cổ, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: "Chính Quốc, có muốn tôi đọc lại một lần nữa không?"

Hắn yêu thích cái cảm giác này, cảm giác... Chính Quốc cũng cần hắn.

Nếu như có thể cứ như vậy là tốt rồi, hắn không phải quái vật, không phải là người vô dụng, hắn cũng có thể giúp Chính Quốc.

"Không cần." Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như mời người đến bắt nạt của Kim Thái Hanh, trong lòng Điền Chính Quốc nháy mắt sinh ra vô số cảm giác tội ác, không nhịn được đưa tay xoa xoa tóc của hắn: "Anh thuộc rất tốt, may là có anh ở đây, tôi mới có thể nhớ kỹ."

"Có thật không?" Nghe vậy, Kim Thái Hanh vui mừng mở to hai mắt, hắn vui vẻ lại gần Điền Chính Quốc, không ngừng truy hỏi: "Tôi thật sự giúp cậu sao? Có thật không?"

"Thật." Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Anh rất lợi hại đó."

Sau đó, hắn liền thấy, Kim Thái Hanh trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười lộng lẫy, sáng chói đến mức có thể làm cho ánh mặt trời mùa đông ảm đạm phai mờ.

Điền Chính Quốc chờ đến giữa trưa, Lưu Gia An cũng không gọi hắn. Nguyên nhân là do Phương Trọng Hi NG nhiều lần, cảnh của hắn mãi vẫn không qua.

"Thôi, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tính tiếp." Đến cuối cùng, Lưu Gia An mắng người cũng lười mắng, đóng máy quay, uể oải xua tay nói một câu.

Kỳ thực kỹ năng diễn xuất của Phương Trọng Hi không tệ, bản thân cũng vô cùng nỗ lực, Lưu Gia An vẫn rất yêu quý hắn. Cũng không biết hắn hôm nay thế nào, trạng thái không tốt, hay quên lời, biểu hiện ra cũng không đúng.

Thời gian có hạn, mà Lưu Gia An lại là người không chứa nổi hạt cát trong mắt, chỉ cần không đạt yêu cầu của ông, mặc kệ là tình huống nào cũng sẽ không thông qua.

"Xin lỗi Lưu đạo, rước thêm phiền toái cho bác rồi." Phương Trọng Hi nói giọng áy náy, đồng thời bảo đảm: "Bác yên tâm, buổi chiều nhất định cháu sẽ điều chỉnh tốt."

Lưu Gia An gật gật đầu, không lên tiếng.

Thấy thế, Phương Trọng Hi rất lo lắng, mà cũng không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là đầy bụng tâm sự rời đi.

"Trọng Hi, không sao đâu, chỉ là một đại ngôn Chicly thôi mà." Nhìn Phương Trọng Hi sắc mặt âm u, quản lí đến an ủi hắn: "Còn có nhiều cơ hội khác."

"Có cơ hội khác sao! Anh chỉ nói miệng vậy thôi!" Phương Trọng Hi đau khổ ôm mặt: "Tôi đã không còn trẻ, tiếp tục ăn chén cơn thanh xuân này, người khác không nói, chính tôi cũng ngại đỏ mặt! Đại ngôn của Chicly tôi đã ra sức như vậy! Không nghĩ tới lại làm áo cưới cho người khác."

Nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, quản lý cũng cũng không dám kích thích hắn nữa, nhẹ giọng nói: "Hiện tại cậu đã chuyển hình rồi mà, có thể đóng "Một đường sinh tử" chính là bằng chứng tốt nhất, Lưu Gia An mời cậu, nhất định là vì cậu có giá trị thương mại, cậu không nên nghĩ quá nhiều, mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp."

Phương Trọng Hi trầm mặc một lúc lâu mới thở dài một cái: "Trước đây là do tôi nỗ lực nhầm phương hướng, yên lặng nỗ lực như thế ai cũng không nhìn thấy!" Dừng một chút, ánh mắt sáng quắc chuyển sang quản lí: "Anh giúp tôi hỏi thăm Ada một chút, đồng hồ đeo tay mẫu mới ra nhất không phải đang tìm người đại diện sao."

"Trọng Hi!" Quản lí ngạc nhiên trợn to hai mắt: "Đây là Ada đấy! Thương hiệu hàng đầu làm sao có khả năng sẽ mời cậu..." Lời còn chưa nói hết, nhìn cặp mắt trào phúng của Phương Trọng Hi, dần tắt tiếng.

"Đúng vậy, làm sao sẽ cần diễn viên hạng hai như tôi chứ?" Phương Trọng Hi cười lạnh: "Có phải anh định nói vậy không?"

Không chờ quản lí trả lời, lại nói: "Diễn viên hạng hai thì sao? Bọn họ cũng chỉ tìm người đại diện cho một mẫu đồng hồ đeo tay." Phương Trọng Hi cụp mắt, hạ thấp giọng: "Nghe nói tổng giám đốc phụ trách thiết kế của bọn họ thích đàn ông..."

"Cậu điên rồi!" Quản lí làm thế nào cũng không nghĩ tới, Phương Trọng Hi có thể làm đến mức này, hắn không đồng ý, vội vàng khuyên nhủ: "Trọng Hi, chỉ là một cái đại ngôn thôi mà."

"Đúng vậy, chỉ là một cái đại ngôn " Phương Trọng Hi nhẹ giọng lẩm bẩm " Thế nhưng tôi làm thế nào cũng không lấy được, làm sao bây giờ đây?"

Hắn thanh âm tuy nhỏ, lại tràn ngập tuyệt vọng cùng u ám, quản lý bình tĩnh nhìn hắn một lát, lúc này mới thu hồi ánh mắt: "Đã biết, tôi sẽ giúp cậu liên hệ một chút xem."

Mà lúc này ở trường quay, Điền Chính Quốc vừa mới ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm, liền bị tin tức Vu Hâm mang đến làm choáng váng, suýt nữa đánh đổ hộp cơm, nếu không phải Kim Thái Hanh phản ứng cực nhanh đưa tay đón, e là bữa trưa ngày hôm nay của hắn sẽ phải ngâm nước.

"Cái gì? Đại ngôn đồng hồ đeo tay của Ada sao lại tìm đến em?" Điền Chính Quốc nhanh chóng tuyệt vọng, hắn xác nhận với Vu Hâm nhiều lần: "Anh, anh có nhầm hay không? Không đúng mà! Thử đồ của Chicly em còn không qua cửa."

"Vậy tôi mới nói, là vì Chicly không có mắt nhìn." Vu Hâm vui đến sắp bay lên trời: "Nhanh ăn cơm đi, sau đó tôi dẫn cậu đi gặp giám đốc thiết kế của Ada, không mất nhiều thời gian đâu, khoảng bốn tiếng là đủ rồi, hôm nay cảnh của cậu cũng xếp cuối cùng, không làm lỡ thời gian đâu."

"Không được, lỡ như ngay sau đây đến cảnh của em thì sao, em phải chờ ở đây." Điền Chính Quốc kiên quyết không đáp ứng.

Đùa sao, vận may quỷ dị này mãi mới xuất hiện chuyện có thể làm tiêu tan, hắn cũng không thể từ chối thẳng thừng, đành dùng lí do này đẩy đi.

Điền Chính Quốc đang suy nghĩ, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Lưu Gia An cười sảng khoái: "Thanh Hoan, cháu đi đi, không sao đâu, cảnh buổi chiều cần diễn còn nhiều, có khi chưa đến lượt cháu, trở về trước bảy giờ tối là được."

Điền Chính Quốc thẫn thờ quay đầu lại, Lưu Gia An cùng Khương Kỳ ngậm thuốc lá đang từ chỗ hắn rời đi, vừa đi vừa nói: "Tôi rất thích tính cách này của Chính Quốc, nghiêm túc, có trách nhiệm, thành thật!"

"Đúng vậy, nhân phẩm của Chính Quốc còn phải nói sao!"

Điền Chính Quốc: "..."

Không, hắn chỉ đơn giản là không muốn đi thôi mà!

Nhưng cái cớ để từ chối đã không còn, Điền Chính Quốc đẩy đi không được, chỉ có thể bất đắc dĩ cùng Vu Hâm đi đến điểm hẹn.

Giám đốc thiết kế của Ada tên là Evanson, là một soái ca tóc vàng mắt xanh, tính cách vô cùng nhiệt tình. Vừa thấy mặt đã muốn tới ôm Điền Chính Quốc, ở trên xe muốn đụng đến Điền Chính Quốc, lại bị Kim Thái Hanh cản lại.

Evanson mặt đầy dấu hỏi, đang định hỏi chuyện là thế nào lại thấy Kim Thái Hanh địch ý đầy mặt nhìn mình chằm chằm, trong nháy mắt liền hiểu rõ, ánh mắt tiếc nuối dừng trên người Điền Chính Quốc một chút, sau đó không tiếp cận Điền Chính Quốc nữa, đi thẳng vào vấn đề đại ngôn.

Khi tiến vào trạng thái làm việc, Evanson trở nên cực kì nghiêm túc, hỏi tỉ mỉ số liệu cơ thể của Điền Chính Quốc một lần, để Điền Chính Quốc pose mấy dáng cho hắn xem, thậm chí còn thay thợ chụp ảnh ở đó chụp mấy bức, quan sát bức ảnh cùng khuôn mặt của Điền Chính Quốc hồi lâu, lúc này mới thả bức ảnh xuống, đưa tay phải ra với Điền Chính Quốc: "Một năm tới đây, hợp tác vui vẻ."

Chuyện này, như vậy là xong rồi? !

Chỉ nhìn vài lần liền quyết định dùng hắn làm người đại diện? !

Ada tuyển chọn người đại diện đều qua loa như thế sao?

Nếu không phải trên tay có cảm xúc ấm áp, Điền Chính Quốc suýt nữa nghĩ mình đang nằm mơ!

Tuy rằng chỉ ký hợp đồng nột năm, nhưng đó lại là Ada, mọt người mới như mình, tác phẩm chưa có lấy một cái, thế mà lấy được đại ngôn của Ada! Chuyện này quả thật quá khó tin.

Hắn hoàn toàn có thể đoán được, đến lúc Ada công bố tin tức, sẽ tạo ra bao nhiêu chấn động.

Điền Chính Quốc ngơ ngác trở về đoàn phim, Evanson lại không về khách sạn, mà trực tiếp đón xe đi tới Tinh Quang.

"Thế nào, thấy người thật đã xác định được chưa?" Trong phòng làm việc, Kim Thạc Trân dựa lưng lên ghế xofa, hỏi.

"Không sai." Evanson đánh giá Điền Chính Quốc rất cao: "Điều kiện thân thể và khí chất của hắn đều rất tốt, rất thích hợp với dòng đồng hồ đeo tay hạng nhẹ của Ada"

Dừng một chút, dường như sợ Kim Thạc Trân đánh rắn theo côn, liền nói thêm một câu: "Chỉ là không có danh tiếng gì, anh cũng biết, đối với người đại diện, là khuyết điểm rất lớn. Nếu không phải nợ một món ân tình của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không chọn cậu ta."

Kim Thạc Trân cười lạnh một tiếng: "Danh tiếng? Chờ qua nửa năm nữa xem, đừng thấy mình chiếm được tiện nghi mà ra vẻ. Một năm phí đại ngôn là một triệu hai, còn là trước thuế, anh cảm thấy từng đó rất nhiều sao? Hơn nữa," ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Evanson, "Anh cho rằng tôi không biết gì sao? Dòng đồng hồ hạng nhẹ của các anh có lượng tiêu thụ thấp nhất, nếu không cho dù anh có thiếu nợ bao nhiêu ân tình của tôi, chỉ sợ cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu này."

"Cái gì cũng không qua được mắt cậu." Evanson cười hì hì, một chút cũng không bị vạch trần mà lúng túng.

Ngừng một chút, bỗng nhiên nói: "Tiểu Quốc lớn lên không tệ, nếu không phải đã có bạn trai, tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu ta."

"Anh nói cái gì?" Kim Thạc Trân hoảng hốt nhảy dựng lên, âm lượng không tự chủ tăng cao tám phần: "Anh nói Điền Chính Quốc có bạn trai?"

"Đúng vậy, " Evanson không hiểu gì liếc mắt nhìn hắn: "Cái người ở bên cạnh hắn, cao hơn, một mặt không cảm xúc, lẽ nào không phải là bạn trai hắn? Anh không biết sao?"

Sợ Kim Thạc Trân không tin, Evanson còn cố ý đem chuyện đã xảy ra hôm nay tỉ mỉ nói với hắn một lần, cuối cùng, liền thề độc một câu, "Tin tôi đi, dựa vào kinh nghiệm tình trường nhiều năm như vậy của tôi, tuyệt đối không sai được!"

Kim Thạc Trân chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.

Hắn tự nói sao lại cảm thấy không đúng chứ!

Em trai cứng đầu như lừa tại sao bỗng nhiên lại nhận sai, tại sao rõ ràng người đang ở Mỹ, nghe Điền Chính Quốc gặp chuyện lại không thể chờ đợi được chạy về nước, vì sao lại sống chết đòi đi cùng Điền Chính Quốc!

Thằng nhóc này rõ ràng là thích người ta rồi!

Em trai của hắn thế mà lại ở nơi không ngờ đến, cong mất rồi! Mẹ ơi!

Đột nhiên phát hiện bí mật lớn của em trai, Kim Thạc Trân kinh hoảng không thôi, lại không dám để lộ ra, cuối cùng nhịn không được gọi điện thoại cho Kim Nam Tuấn, đem việc này nói với hắn, âu sầu thở dài: "Anh, anh nói chuyện này làm sao bây giờ? En trai thế mà lại thích người ta."

Kim Thạc Trân không ngốc, nhớ lại thái độ của Điền Chính Quốc đối với Kim Thái Hanh, liền biết người ta không nghĩ đến phương diện kia, chỉ sợ là em trai ngốc nhà mình tương tư đơn phương rồi.

Mặc dù em trai mình cũng rất tốt... Kim Thạc Trân vẫn không nghĩ Điền Chính Quốc sẽ đáp lại tình cảm của Kim Thái Hanh. Hơn nữa, em trai nếu thật sự ở cùng Điền Chính Quốc, hắn cũng không yên lòng.

Điền Chính Quốc đẹp trai, nhân duyên cũng tốt, người yêu thích hắn khẳng định nhiều vô số kể, em trai mình lại là một người không dính khói bụi trần gian, chỉ sợ bị người ta đào góc tường lúc nào cũng không biết.

Kim Nam Tuấn nghe vậy, làm rơi cái cốc thủy tinh đang cầm trên tay, trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi một câu: "Khẳng định?"

Kim Thạc Trân: "Hoàn toàn xác định."

Kim Nam Tuấn bình tĩnh nói: "Việc này em đừng xía vào."

Vừa dứt lời, Kim Thạc Trân liền bắt đầu kháng nghị: "Em làm sao có thể không quản? Em út vốn đã sống không dễ dàng, làm sao... làm sao có thể để hắn đi lên con đường kia đây!"

Kim Nam Tuấn đem điện thoại cách xa lỗ tai, mãi đến khi hắn nói xong, mới nói: "Há, vậy em quản được?" Dừng một chút, tiếp tục bổ đao: "Tiểu Hanh nghe lời em sao?"

Kim Thạc Trân: "..."

Đúng là... không quản được.

Nhưng chuyện lớn như vậy, coi như không quản được cũng phải quản a!

"Vậy anh nói làm sao bây giờ?"

Kim Nam Tuấn nhẹ giọng, đột nhiên nghe thấy chuyện lớn như vậy, ngoại trừ vừa bắt đầu có chút không bình tĩnh, bây giờ cũng không có phản ứng nữa: "Để em ấy tự quyết định." Ngừng một chút, nhếch môi, "Huống hồ dựa vào tình trạng bình thường của Tiểu Hanh, có thật là yêu thích hay không cũng chưa biết được."

Kim Thạc Trân sáng mắt ra, đúng vậy, hắn làm sao lại quên mất điểm này! Nếu tình cảm của em trai đối với Điền Chính Quốc không phải ái tình, mà chỉ là dục vọng chiếu hữu bạn tốt thì sao! Lỡ như hắn tùy tiện nhúng tay vào, lừa em ấy, sợ rằng sau này chuyện còn khó giải quyết hơn.

Nghĩ tới đây, Kim Thạc Trân nhịn không được cảm thán một câu: "Gừng càng già càng cay a."

Kim Nam Tuấn: "Anh tính ra chỉ ra sớm hơn em một phút."

Kim Thạc Trân: "..."

Kim Thái Hanh cũng không biết hai ông anh đang cuống lên vì chuyện của hắn, lúc này, hắn đang ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh trường quay xem Điền Chính Quốc đóng phim, trong tay cầm quyển sổ nhỏ Điền Chính Quốc mới mua cho hắn, thỉnh thoảng viết viết vẽ vời.

Vu Hâm ở một bên há to miệng nhìn hắn, con ngươi muốn rớt ra ngoài.

Vị này vừa mới nói muốn học cách nhớ đường nên hắn tìm trên mạng cho hắn một cái bản đồ chi tiết. Sau đó... hắn liền thấy một chuyện khiến tam quan của hắn vỡ vụn —

Đường phố trong bản đồ phức tạp như thế, còn có các cửa hàng, Kim Thái Hanh chỉ nhìn mấy mười phút, liền có thể chuẩn xác vẽ lại!

Vu Hâm không tin, liều mạng mù mắt cũng phải tìm ra chân tướng, so sánh từng điểm bản đồ trên mạng và bản đồ Kim Thái Hanh vẽ, cuối cùng không muốn thừa nhận cũng không được, thiên tài quả nhiên không giống người bình thường như bọn họ, bản đồ Kim Thái Hanh vẽ một điểm sai lầm cũng không có!

Chuyện này thật sự... những người bình thường như bọn họ phải sống thế nào đây!

Không biết có phải oán niệm của Vu Hâm quá lớn hay không, Kim Thái Hanh bỗng nhiên thả bản đồ xuống, đứng lên: "Anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không?"

"À, phòng đó sao." Vu Hâm phục hồi lại tinh thần, đưa tay chỉ đường cho hắn: "Đi tới cái lều phía trước rẽ trái, sau đó đi thẳng, phòng bên tay phải đấy."

Kim Thái Hanh mím mím môi, không dịch bước.

Vu Hâm nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh ngại ngùng nở nụ cười: "Cái này... Anh có thể dẫn tôi đi không, tôi không tìm được đường."

Vu Hâm ngẩn người một chút, lập tức nói: "Được được, tôi dẫn cậu đi!"

Đi phía trước mở đường, trên mặt tràn đầy tự hào.

Người có thể nhìn mười mấy phút liền vẽ ra được bản đồ toàn thành phố thì sao? Đến nhà vệ sinh cũng đi không tới! Há há há

Điền Chính Quốc trong lúc đang chuẩn bị liếc bên này một cái, thấy Vu Hâm mang theo Kim Thái Hanh liền yên tâm.

"Chính Quốc, lại đây, " Lưu Gia An cầm loa lớn hướng về phía Điền Chính Quốc gọi một tiếng.

Điền Chính Quốc vội vã thu hồi ánh mắt, đi đến: "Lưu đạo, bác tìm cháu sao?"

"Tửu lượng của cháu thế nào?"

Cảnh diễn sắp tới là lúc Diệp Thịnh xảy ra chuyện sau khi đến chiến trường.

Tất cả bác sĩ và y tá đều chạy ngay đến bệnh viện quân khu làm việc, chỉ có Diệp Thịnh bởi vì phẫn nộ cùng sợ sệt, không chỉ không chịu tham gia đội cứu viện, còn đi mượn rượu giải sầu.

Mà ngày hôm đó, sau khi hắn uống đến mơ mơ màng màng, bên trong chiến trường xảy ra vụ nổ lớn, lập tức có rất nhiều bệnh nhân, người trong bệnh viện không đủ, Bành Trình cùng đường bất đắc dĩ, phải lôi Diệp Thịnh tới bệnh viện.

Có thể là do Diệp Thịnh uống rượu, tuy không đến nỗi say, nhưng tâm trạng lại rất hưng phấn, hai tay đều run, căn bản là không cầm nổi dao giải phẫu. Dù hắn đã đem hết toàn lực khống chế bản thân, vẫn không được.

Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bệnh nhân vốn là có thể cứu được về, bởi vì không có được thời gian cấp cứu tốt nhất, chậm rãi chết ở trước mặt hắn.

Đây là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời của Diệp Thịnh.

"Không tốt lắm." Điền Chính Quốc cố gắng nói ra ba chữ, dừng một chút, liền nói thêm một câu: "Vô cùng không tốt."

"Vậy không được rồi, " Lưu Gia An có chút khổ não xoa đầu.

Cho dù là người có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu, nếu tỉnh táo cũng diễn không ra trạng thái hơi say lại hưng phấn kia. Ông vốn là định để Điền Chính Quốc uống một chút rượu, có hơi men, thêm việc phát huy kỹ năng diễn xuất, cảnh này sẽ dễ dàng thông qua.

Bây giờ lại biết được tửu lượng của Điền Chính Quốc rất kém! Vậy thì phải làm thế nào đây. Đến lúc uống nhiều rồi không diễn được, cảnh này làm sao qua.

"Nếu không thì thử một chút ạ " Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: "Cháu uống một chén, sẽ không có chuyện gì."

"Vậy được." Lưu Gia An gật gật đầu, nói với Khương Kỳ: "Lấy cho Chính Quốc một chai Rio tám độ," suy nghĩ một chút, liền thay đổi: "Thôi, lấy loại năm độ đi."

Liếc vóc người cao lớn của Điền Chính Quốc một cái, cuối cùng thở dài một tiếng: "Không, lấy loại ba độ là được rồi."

Nhỡ đâu say ngất ngây, tiểu tử này cao hơn một mét tám, ai khiêng nổi hắn.

Khương Kỳ nhịn cười ném tới một chai: "Lão Lưu, đừng đổi nữa, chỉ còn loại tám độ, những loại kia ông muốn cũng không có đâu."

Lưu Gia An không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đón lấy chai rượu, đưa cho Điền Chính Quốc dặn kĩ: "Cháu phải kiềm chế tốt nhé, tuyệt đối đừng uống say."

"Cháu biết, Lưu đạo." Điền Chính Quốc dở khóc dở cười đáp một tiếng, mở chai rượu nhỏ. uống hết nửa bình.

Cảm giác cũng không có chỗ nào không khỏe, lại uống thêm mấy ngụm, lúc này mới để xuống, nói với Lưu Gia An: "Chắc là được rồi ạ."

Điền Chính Quốc cảm giác được tâm tình của mình so với bình thường hưng phấn hơn một ít, mà đầu óc vẫn tỉnh táo, bước đi cũng không loạng choạng, trạng thái này là tốt nhất.

"Nhanh một chút, đạo diễn ánh sáng, đạo cụ, ai vào chỗ nấy!" Nghe vậy, Lưu Gia An vội vã kêu lên một tiếng, tỉ mỉ quan sát Điền Chính Quốc mấy giây, lúc này mới thoả mãn lui về ngồi trước camera ghi hình.

Điền Chính Quốc nắm bắt trạng thái ở giữa tỉnh táo và hơi say rất tốt, hắn cũng không dùng cách diễn truyền thống khoa trương để diễn cảnh Diệp Thịnh uống rượu, mà là thông qua ánh mắt, động tác, cùng với khóe mắt ửng hồng, diễn ra hình ảnh tốt nhất.

Phương thức biểu đạt này của hắn chiếm được sự tán thưởng của Lưu Gia An, ông mang ý cười đầy mặt xem xong hình ảnh trong máy quay, khen hắn một câu: "Cháu so với lúc mới vào đoàn có tiến bộ hơn nhiều."

Điền Chính Quốc cám ơn ông đã khích lệ, xác nhận không còn chuyện của hắn, liền dẫn Kim Thái Hanh rời khỏi trường quay.

Có thể là do ảnh hưởng của rượu, hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng hưng phấn, căn bản không khống chế được nụ cười trên mặt.

"Cậu đừng cười như vậy." Nhìn Kim Thái Hanh đi ra ngoài rót nước cho hắn, Vu Hâm trừng mắt liếc Điền Chính Quốc: "Nếu bị cô gái nào thấy được thì phải làm sao."

Vu Hâm biết diễn viên nhà mình đẹp, nhưng mà có đẹp hơn nữa, nhìn lâu cũng thành quen.

Sau khi uống rượu, toàn thân lạnh nhạt của Điền Chính Quốc giống như bốc hơi theo rượu rồi. Đôi mắt đào hoa ngậm lấy ý cười, khóe môi nhạt màu hơi vểnh lên, tùy tiện ngồi xuống cũng có một loại tư thái phong lưu lười biếng đến tận xương tủy.

"Ở đây không phải là không có cô gái nào sao." Giống như khiêu khích, nụ cười trên mặt Điền Chính Quốc càng ngày càng xán lạn.

"Được rồi được rồi, không quản được cậu, " Vu Hâm lười để ý đến hắn, dặn dò vài câu liền rời đi.

Điền Chính Quốc buồn bực ngán ngẩm ở trên giường ngồi một lát, chờ mãi không thấy Kim Thái Hanh trở lại, nhanh chóng đứng dậy đi tới nhà bếp.

Kim Thái Hanh đầu đầy mồ hôi với cái ấm điện, một lúc lại gõ thân ấm, rồi nghe động tĩnh, bộ dạng rất khổ sở.

"Chưa ấn nút nguồn." Điền Chính Quốc đi tới nói một câu.

"A?" Kim Thái Hanh đáp một tiếng, liền cúi đầu luống cuống tay chân tìm nút nguồn.

Điền Chính Quốc thật sự là không nhìn nổi, đi tới trực tiếp ấn xuống nút nguồn, tách một tiếng, đèn đun nước liền sáng.

Chọc chọc sau gáy của hắn, Điền Chính Quốc cười mắng một câu: "Dốt."

Đây vẫn là lần đầu tiên có người mắng hắn dốt nát, Kim Thái Hanh lại không tức giận tí nào, hắn ngẩng đầu lên, vừa muốn nói gì, lại nhìn thấy đôi mắt mang theo hơi rượu kia của Điền Chính Quốc, đột nhiên tắt tiếng.

Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều biến mất trước mặt hắn, chỉ còn dư lại khuôn mặt đang cười của Điền Chính Quốc.

Một loại khát vọng dày đặc bá đạo đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực của hắn, kích thích hắn, dụ dỗ hắn.

Hắn không biết cảm giác như vậy là sao, cũng không biết mình đến tột cùng khát vọng cái gì.

Hắn chỉ là tham lam nhìn người trước mặt, một khắc cũng không muốn dời mắt.

"Làm sao vậy Thái Hanh?" Điền Chính Quốc kinh ngạc hấp háy mắt, nhìn hắn hỏi.

Con mắt của hắn xinh đẹp như vậy, so với ngôi sao sáng nhất trên bầu trời còn đẹp hơn. Ánh mắt rơi vào trên người mình thân thiết như vậy, Kim Thái Hanh vẫn cảm thấy không đủ.

Muốn... người này mọi thời khắc đều nhìn mình, cũng chỉ có thể nhìn một mình mình.

Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên xẹt qua đầu, mãnh liệt đến mức chính Kim Thái Hanh cũng cảm khiếp sợ.

Hắn biết mình như vậy là không đúng, nhưng hắn không khống chế được chính mình.

Làm sao bây giờ đây? Hắn đây là thế nào? Hắn tại sao có thể có ý nghĩ như thế?

Như bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, thống khổ như thế, hắn lại không biết nên nói thế nào.

"Chính Quốc " tiếng nước sôi vang lên, Kim Thái Hanh bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng che đôi mắt của Điền Chính Quốc lại, giọng trầm xuống, mang theo sự cầu xin: "Xin cậu, đừng nhìn tôi."

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro