Chap 7: Động Phòng, Tán Tỉnh Rồi Lại Động Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai bên nhau đến gần trưa mới thức dậy, khỏi phải nói một khi cậu đã dậy đã thoát được khỏi tay anh thì...Kim gia chắc chắn inh ỏi.

"KIM TAEHYUNG...ANH LÀ CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT"

Cậu cầm gối đánh vào anh, đánh bằng hết sức của mình. Chân đập rơi cả chăn, tức không muốn nói

"ai cho anh cái quyền cưỡng hiếp tôi hả, anh có biết đêm qua là lần đầu của tôi không. Từ trước đến nay chỉ cần có tiền cái gì tôi cũng chiều nhưng tôi chưa cho ai đi quá giới hạn với mình cả. Lần đầu của tôi là vô giá đó, sao anh dám làm vậy". Cậu tức đến phát khóc, anh ngây ra nhìn mà xót lòng. Anh không nghĩ cậu sẽ giận đến thế.

"hoặc ít nhất nó cũng phải đáng giá...mấy..nghìn nghìn tỷ tôi còn suy nghĩ lại, làm sao tôi cho không được. Hai mươi mấy năm gìn giữ của tôi"

Cậu buông gối xuống, bật khóc lớn. Anh mím môi thôi thấy xót quá phải lấy ra cái thẻ đen thôi.
Cậu nín khóc ngay như đàn đứt dây, thấy thẻ đen của anh cậu quơ tay nhẹ nào ngờ lấy trúng nó luôn, cậu nắm chặt không buông. Không biết phải anh cho mình không cứ lấy trước đã. Anh bật cười lớn, nựng hai má cậu.

"ủa không phải em đang khóc à, sao nín nhanh vậy"

"tôi xưa nay dễ dỗ lắm anh không biết à, thẻ này của tôi nha"

Cái mũi còn đỏ hít hít cậu trả lời anh. Cười lớn nhìn đôi mắt cậu long lanh, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Nói cậu mê tiền số 2 không ai số 1, anh ghé xuống hôn vào môi cậu.

"tất nhiên...của bảo bối hết trong đó có nhiều hơn những gì em tưởng. Em nói đêm qua là lần đầu của em là thật hả"

"dĩ nhiên tôi gạt anh làm gì, tôi đúng là dễ dãi thật nhưng cũng biết cái gì quan trọng. Chỉ có cái tên thấy ghét nhà anh dám sình gan đè tôi ra...rồi...rồi.."

"rồi cái gì.."

"rồi..." Cậu đỏ mặt, nhỏ giọng

"rồi...rồi đâm tôi bằng vũ khí của anh, tuy không gây sát thương nhưng để lại hậu quả là sáng không đi nổi"

Anh cười đến ôm bụng, càng quen nhau lâu càng thấy cậu nhiều thú vị mà. Cậu nói đúng không sai, anh cưng quá phải hôn cậu tiếp mấy phát nữa thôi.

"vậy để tôi chịu trách nhiệm bồng em đi tắm nha, đồng ý thì đồng ý không đồng ý thì đồng ý"

"tất nhiên là đồng ý rồi, mau lên tôi muốn ngâm mình trong bồn tắm"

Tay cậu choàng ra sau gáy anh, hai chân co lên. Ánh mắt yêu chiều hết mức, anh mỉm cười bồng cậu lên, cả hai bước vào phòng tắm. Anh đắm say bên cậu, hạnh phúc trong tình yêu dành cho cậu để biết thế nào là nghiện luôn một người.
Nhưng cậu không như vậy, ngay ban đầu đã không như vậy. Cậu ham chơi, thích sự tự do và chỉ làm những điều mình muốn. Cậu vẫn còn nhiều cá tính những ngang bướng, không thích an phận ở nhà làm bảo bối của anh dù đã cho anh nhiều đặc quyền "duy nhất", dù đã thuộc về anh. Cậu nghỉ ngơi đến chiều và muốn trở về Jeon gia. Anh có nói thế nào cũng không thay đổi được ý định của cậu.

"Jungkook em thật sự muốn về sao, Kim gia bây giờ cũng là nhà của em còn gì"

"Jeon gia là nơi tôi lớn lên, một tay chăm chút nó tôi không muốn bỏ nó đi đâu hết"

"nhưng mà em là của tôi rồi không phải sao" . Anh dứt lời nhìn cậu im lặng một lúc, đưa tay chạm lên trước ngực mình.

"đúng...tôi đã là của anh. Nhưng cơ thể này thôi không phải trái tim này, tôi đã từng nói thế nào hả anh không thể ép tôi cam tâm tình nguyện nếu như tôi vẫn còn chưa muốn". Cậu cười nghịch ngợm, ngón tay chỉ liên tục mấy cái vào ngực anh như nhắc nhở.

"anh vẫn còn phải tán tỉnh tôi, tán thật lâu đến khi nào tôi yêu anh thật nhiều mới thôi biết chưa"

Anh thở dài, đúng là không thể tham lam rút ngắn giai đoạn được. Động phòng rồi vẫn phải tán tỉnh nghe "bận rộn" quá nhỉ, có ai lại khổ như anh. Cậu vẫn còn ham chơi, vẫn muốn cảm giác mập mờ khi được theo đuổi, vẫn muốn anh mỗi ngày tặng hoa cho cậu, mời bằng được cậu cùng ăn tối, vì điều cậu thích mà làm, trăm phương nghìn kế để cậu đổ anh, thật sự chịu ngoan ngoãn với thân phận nam hậu của Kim tổng.
Anh chụp lại tay cậu đang nghịch ngợm, sắc mặt nghiêm túc không muốn đùa đầu chân mày nhíu lại một chút cảnh cáo anh cất lời

"được thôi...em muốn về nhà cũng được, muốn tôi tiếp tục theo đuổi em cũng được nhưng tôi không chấp nhận em đi bên bất kỳ một ai nữa. Em cũng thấy khi tôi ghen lên rồi đó, em đã thuộc về tôi rồi em nhất định phải nhớ điều đó". Anh xiết mạnh hơn, đau tay cậu một chút.

"biết...biết rồi mà, tôi không đi bên ai nữa là được chứ gì. Nói vậy là anh cho tôi về nhà rồi đúng không". Cậu hất tay anh ra, tuy đã gật đầu nhưng có vẻ cũng miễn cưỡng lắm, cậu cười tươi không quên ôm anh lấy lòng.

"cảm ơn anh nha, phải chiều tôi như vậy mới mau khiến tôi yêu được chứ"

Tay anh ôm lại eo cậu, khóa môi nhau thay lời tạm biệt. Bản thân cũng ngồi yên cho anh hôn không ý kiến gì, sau đó anh đưa cậu về Jeon gia rồi trở về, vắng cậu thấy không quen ngay anh chẳng có tâm trạng làm gì cả.
Những ngày tiếp theo vì bận việc tại Kim thị, anh không dành nhiều thời gian cho cậu được. Riêng cậu cũng đã ngoan hơn một chút khi ít đi chơi và hủy đa phần những cuộc hẹn. Sáng nào trước cửa cũng có hoa, mà anh cho người gửi đến. Đến tối khi anh xong việc là gọi cho cậu ngay, cả hai sẽ cùng ăn tối ở bất kỳ nơi nào cậu chọn, chiều theo một điều cậu muốn, đúng như sự tán tỉnh mà cậu muốn.
Cả hai ăn tối xong, anh đưa cậu về Jeon gia phía sau xe rất nhiều túi quà đắt đỏ anh tặng. Cả ngày hôm nay cậu cười rất tươi sánh bước bên anh, xem ra anh nhận từ cậu là con điểm tuyệt đối rồi. Trên tình bạn còn gì nữa mà không phải tình yêu, cả hai về đến nhà cậu. Lên phòng ngồi bật xuống giường vươn vai vì đi chơi cả ngày. Anh đứng bên cạnh, bước lại giường với cậu.

"bảo bối...đêm nay anh ở lại đây với em nha"

"để làm chi, sao anh không về Kim gia"

"biết rồi... còn hỏi". Vai đẩy vai, anh đá mắt gạ gẫm. Cậu nhíu mày, có vẻ không muốn hợp tác cho lắm. Anh hiểu cậu nhất, luôn là người hiểu cậu nhất. Cậu muốn gì tất nhiên anh biết anh lấy điện thoại ra tiếp tục "mua" đêm nay của cậu những dục ái, những tình nguyện khi đồng tiền che mắt. Cậu mỉm cười quyết định cuộc sống bằng những hư hỏng, buôn tình bán dục cho khách hàng độc nhất là anh. Miệng ngậm tiền của anh, chấp nhận nằm dưới một mình anh, chỉ thuộc về mỗi anh.
Cậu ngã ra, tay anh cởi nhanh quần áo cậu và ngược lại. Cả hai nằm nghiêng anh ôm sau lưng cậu, môi hôn sau gáy thở ấm mang tia điện chạy khắp người cậu. Tay đưa xuống mân mê hậu huyệt sờ đến từng kẽ nhăn mở đường cho cự vật anh đâm vào, cậu cảm giác được gel trơn trên bé quái vật của anh chắc chắn là anh đã chuẩn bị sẵn, biết đêm nay cậu không thoát được anh. Quái vật nhỏ cứ thế xâm nhập vùng đất của cậu, dễ dàng đâm sâu cuộc yêu sẽ rất lâu. Tay anh ra trước chơi cùng cậu nhỏ của cậu anh thích cảm giác nó ướt dần vì dịch dâm cậu bắn ra. Cậu rên rỉ vì anh giỏi kỹ năng, sung sướng người bị ăn, tay cậu đưa ra sau sờ soạng đùi anh chạm mông anh để anh biết mình cũng đang được nuông chiều, cậu thở dốc mạnh hơn khi anh từng tiếng từng hiệp đâm vào sâu, vừa đau vừa sướng bởi kích thước dẫn thêm kích thích. Trước sau đều ướt át cậu nhìn xuống, tay nắm cùng tay anh trên cậu bé của mình, ngăn anh đừng vuốt ve xoa nắn để rồi làm ướt ga giường của cậu nữa. Cậu hết sức ngủ đi trong lòng anh khi nào cũng chẳng hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro