I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời thu mát dịu, bầu trời trong xanh, thật là một tiết trời hoàn hảo trong ngày khai giảng.

Thong thả cưỡi trên con xe đạp thể thao mới toanh, vừa tận hưởng những ánh nhìn ngưỡng mộ pha chút ghen tị của chúng bạn. Thật chứ, xe xịn bố đặt mua từ nước ngoài về đó, cả thành phố chưa có chiếc thứ hai đâu.

Bỗng nhiên một bóng trắng đột ngột xuất hiện, chiếc xe xịn kịp thời bóp phanh, chuẩn xác cách mặt một bạn nam chưa đầy năm xen-ti-mét, đuôi xe quay chín mươi độ trên nền đất, và thật may là không đụng trúng vào một ai.

Bạn nam mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi phịch dưới đất, trên mặt còn bịt chiếc khẩu trang, chỉ chừa một đôi mắt dường như còn đang hoảng hốt.

Hưởng vội vã dựng xe, chạy tới đưa tay nâng bạn nam dậy.

- Bạn có sao không? Mình xin lỗi!

Bạn nam ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hưởng, ánh mắt toát lên vẻ oán hận, nhưng lại không trả lời, bàn tay đang định chìa ra lại vội vàng rụt lại, rồi lại tự mình đứng lên, phủi phủi mông rồi quay ngoắt đi, hướng về phía cổng trường mà bước.

Hưởng cũng rụt lại bàn tay đang giơ giữa không trung, nhìn theo cậu nhóc tóc ngắn kia với một vẻ mặt khó hiểu: "thế là thế nào?"

Rồi lại tiếp tục lên xe, tiến vào trường. Vài ánh mắt hóng chuyện của mọi người xung quanh cũng vì thế mà thu lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

* * *

Sân trường đông đúc, không khí ồn ào náo nhiệt, học sinh các lớp ngồi ghế xếp theo từng hàng, cả sân trường rợp màu trắng của áo nam sinh và những tà áo dài tha thướt của nữ sinh.

Nhờ vào thành tích nổi trội của mình từ những năm học trước, vừa là học sinh xuất sắc trong học tập lại có nhiều huy chương trong lĩnh vực thể thao, lại có thâm niên chín năm làm ban cán sự lớp, Hưởng tiếp tục được cô giáo chủ nhiệm phân công làm lớp trưởng.

Lớp trưởng ngồi đầu hàng, cầm biển lớp, xung quanh là một dàn các bạn nữ ai cũng tươi như hoa. Còn mấy bạn nam thì đa phần chui tọt xuống cuối hàng để tiện bề rì rầm xôm tụ.

Chương trình khai giảng kết thúc, lớp trưởng phân công một vài bạn nam ở lại thu ghế, các bạn còn lại lên lớp tập trung. Cuối hàng vẫn còn mấy bạn nam mải mê nô giỡn, Hưởng lại gần thúc giục, lại thấy lẫn trong đám con trai đó có bạn nam đeo khẩu trang mình gặp lúc sáng cũng đang ngồi gần nói chuyện.

- Nhanh nhanh các bạn ơi, còn lên lớp tập trung. Xong sớm về sớm kìa!

Nghe lớp trưởng hô mà bạn nam lại ném cho Hưởng một ánh mắt sắc lạnh, đẩy chồng ghế xếp dở chừng năm bảy cái vào tay mấy bạn trật nhực, rồi quay người đi thẳng. Sau vạt áo trắng là những vết bẩn mờ mờ phủi chưa sạch từ vụ đụng xe sáng nay.

- Lớp mình đó hả? Chả dễ gần gì hết! – Hưởng hỏi nhỏ mấy cậu bạn trai, dường như bóng áo trắng đó hơi sựng lại, nhưng rất nhanh lại vội vàng đi tiếp.

- Lớp mình đấy, dễ gần hay không tụi mình không biết, nhưng làm người anh em thì lại rất tốt! – Mấy bạn nam đáp lời, nhưng không nhìn Hưởng, mà chỉ nhìn nhau cười phớ lớ.

Rồi các bạn cũng lục tục thu xong ghế, cùng lớp trưởng xếp vào kho. Hưởng vừa đi vừa ngẫm nghĩ: "Chẳng lẽ còn để bụng mình chuyện lúc sáng, chả phải xin lỗi rồi còn gì? Có cần phải nhìn mình giống thâm thù đại hận như vậy không?"


tbc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro