III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày khai giảng, học sinh các lớp chỉ phải tập trung nghe dặn dò và thông báo lịch học rồi được về sớm, nên ngày hôm sau, buổi học đầu tiên mới chính thức bắt đầu.

Trút xuống tà áo dài tha thướt, đồng phục của học sinh nữ được lựa chọn giữa váy xếp ly ngang đầu gối, hoặc quần dài tối màu giống các nam sinh. Đa số các bạn nam đều chọn trang phục là quần tây đen, áo trắng thắt cà vạt, giống như Quốc vậy.

Quốc có khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc ngắn được tỉa gọn sau gáy, chẳng bao giờ phô trương vuốt keo như các bạn nam khác trong lớp, lại thêm luôn bỏ áo đóng thùng, nên trong lớp có người gọi Quốc là "mĩ nam học sinh".

Các bạn nam trong lớp ghen tị trêu chọc tại sao Quốc ôm hết gái đẹp về nhà, không chừa cho anh em một nàng nào, thế nhưng giờ ra chơi cả đám vẫn lôi "ông chồng" của dàn mĩ nhân kia đi xuống sân chơi đá cầu, và rất thân tình gọi đó là "tình đồng chí".

Lâu lâu mấy bạn nam dòm ngó mĩ nữ nhà mình, Quốc cũng chịu trách nhiệm chuyển thư, đưa quà, tư vấn cũng như ngăn chặn khi có phần tử quá khích. Dần dần thì chả những các bạn nam trong lớp mà đến cả những bạn nam lớp khác cũng lân la làm quen bắt chuyện với Quốc.

Thế nhưng hòa đồng thân thiện với mọi người là thế, mà chỉ duy nhất một người Quốc luôn tránh gặp, hoặc có lỡ chạm mặt thì luôn có thái độ đối nghịch rõ ràng, đó chính là lớp trưởng Hưởng.

Nhưng mà biểu hiện của Quốc không quá công khai, nên đa phần các bạn khác không nhận ra, mà chỉ có người trong cuộc là Hưởng mới hiểu.

Trên lớp học, khi có một luận điểm cần tranh cãi, Quốc luôn ở phía bên ý kiến trái chiều với Hưởng. Giờ ra chơi khi các bạn rủ đá cầu, nếu có mặt Hưởng thì Quốc luôn từ chối. Giờ thể dục bị thầy giáo ghép cặp làm mẫu cho các bạn tập thì Quốc cố tình tập sai để gây thương tích cho Hưởng. Và đặc biệt ánh mắt cậu nhóc dành cho Hưởng bao giờ cũng đầy tia lạnh nhạt.

Ban đầu thì Hưởng cũng không bận tâm, ai biểu cậu là mẫu người phóng khoáng không để bụng chuyện vụn vặt, chỉ là đôi khi có việc lớp cần bàn bạc, muốn tìm Quốc thì hơi bị khó. Nhiều khi rõ ràng thấy nhóc ấy từ xa, đang chạy lại gần thì thoắt cái cậu nhóc đã biến đâu mất.

Như hôm nay cũng vậy! Chuông vừa reo hết tiết, nhác vừa thấy bóng Quốc chuẩn bị ra khỏi cửa, Hưởng vội vàng đuổi theo, vừa hay bắt kịp cậu nhóc ngay lối rẽ chuẩn bị bước xuống cầu thang.

- Quốc, Quốc, đợi đã, mình gặp cậu có chút việc!

- Có việc gì? – Giọng cậu nhóc lạnh tanh.

- Về chương trình ngày 20 tháng 11 sắp tới...

- Có gì đợi cuối giờ họp cả lớp rồi lấy ý kiến tập thể. – Nói rồi ngoảnh đầu quay đi.

- Ơ này...

- Gì nữa?

- Sao thái độ cậu với mình lạ thế? Có phải vẫn để bụng vụ đụng xe đầu năm không?

- Ai thèm để bụng chuyện đó! Cậu không đáng để tôi phải để bụng!

Nói rồi Quốc quay người bước xuống cầu thang, để lại Hưởng mặt xám xịt từ ngỡ ngàng chuyển sang giận dữ:

- Tôi làm gì mà cậu kêu không xứng? Chẳng lẽ cậu thì xứng chắc?

Tiếng Hưởng nhỏ dần theo bước chân Quốc xuống cầu thang, cậu nhóc không ngoảnh đầu lại, nhưng bàn tay siết chặt nổi gân xanh, từng câu từng chữ ghim vào trong lòng đầy nhức nhối.

Phía trên cầu thang tay Hưởng cũng siết chặt chả kém, tuy cả hai cách nhau một khoảng xa, nhưng tiếng lòng đều nhủ thầm: "Hãy đợi đấy..."



tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro