7,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[Ba mẹ có chút việc, nếu con gọi không được thì nhờ bạn đưa về nhé.]

Đúng thật là có việc gấp, vì thế mà cả ba lẫn mẹ cậu đều không thể gọi được cho ai. Jungkook ngó trước ngó sau một lúc, khi đó đôi mắt tròn xoe chạm phải một người. Đối phương đang đứng ở quầy thanh toán, đôi mắt híp lại và môi thì nhếch lên. Kia thật sự là biểu cảm đẹp đẽ nhất mà cậu từng được chiêm ngưỡng.

Jungkook nhìn đến ngẩn ngơ rồi trong đầu bất giác nghĩ: vì sao bản thân lại thích người ấy nhỉ?


Cậu chưa từng yêu đương, đến cả việc thích một người là như thế nào cũng không biết. Cho đến khi bản thân nhìn thấy người đó ở trận thi đấu bóng rổ, cận cảnh đối phương hoạt bát, khi đó bật lên trên không trung với nét mặt đầy vui mừng, dưới cái nắng chan hoà, dưới tiếng vỗ tay reo hò nọ. Rồi chẳng biết từ bao giờ, Jungkook đem lòng nhớ nhung giây phút đó, rồi cũng từ giây phút đó cậu biết hoá ra thích một người chính là cảm giác như vậy.


Cảm giác vừa nhìn tim sẽ đập lên rộn ràng, cũng sẽ bất giác hồi hộp khi đối phương chạm ánh mắt mình. Cậu cũng sẽ mơ mộng, cũng sẽ nghĩ đến một tương lai, khi mà cậu và người nọ ở bên nhau. Vừa mường tượng đến đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Jungkook đứng ngơ ra như vậy không bao lâu, ở bên gò má đã bị hơi lạnh làm cho rụt cổ. Cậu đưa tay che bờ má rồi cũng đưa mắt nhìn đến lý do vì sao bản thân bị lạnh. Gương mặt Kim Taehyung phóng đại ra trước mặt, ở khoảng cách gần cậu còn ngửi được thoang thoảng mùi nước xả vải trên người hắn. Dù nhẹ nhưng đủ làm cho Jeon Jungkook lưu luyến, mùi hương không quá ngọt nhưng thanh mát, giống như cái mùi sớm mai. Thật sự rất dịu dàng.


"Tôi đưa cậu về nhé?"


Kim Taehyung dúi vào tay cậu một hộp sữa socola còn mang hơi lạnh, có vẻ như là vừa mua được ở cửa hàng tiện lợi phía đối diện. Taehyung cao hơn cậu một cái đầu, bây giờ nói chuyện là hắn đang khom lưng, đang đối mặt và nhìn vào mắt cậu. Không biết ở sâu trong đó có gì nhưng Taehyung vừa nhìn đôi ba lần lại bất giác thích thú. Hắn cứ vậy mà chăm chú vào đó, nhìn cho đến khi Jungkook đáp lại nó. Cậu chạm tay vào má hắn, sau đó gạt mặt Taehyung sang một bên.


Nhìn ra sau lưng hắn, ngay phía xa xa, cậu thấy lớp trưởng đưa hộp sữa y đúc mình cho cô bé trong quầy. Jungkook nhìn xuống hộp sữa trên tay, mắt khẽ chớp.


"Trả lời tôi nào, hay là cậu đã có người đón rồi?" Taehyung sờ vào cổ tay cậu, hắn vuốt vuốt. Đối phương là con trai như hắn, thế mà cổ tay lại nhỏ còn trắng hồng. Kim Taehyung nắm qua, nhịn không được muốn cọ cọ trên gò má mình.


Năm giây, chỉ bấy nhiêu thôi thì giữa hai thằng con trai xảy ra cái gì được?

Kim Taehyung không biết, đối với hắn, năm giây đó vốn dĩ đã bị sự nhỏ nhắn của cậu làm cho tim đập nhanh. Không những nhanh mà còn mạnh mẽ, giống như thể chỉ cần cọ xát thêm chút, hắn sẽ lập tức buột miệng nói: hắn thích cậu.


Chỉ thích thôi, thích đụng chạm.

Chắc thế.

Jungkook rụt tay, cậu lại nhìn hắn. Lần này còn nghiêng đầu, tựa như bạn mèo cưng đang nhìn chủ cho ăn. Kim Taehyung thấy vậy mà bần thần, hắn nghĩ: liệu có phải vì cậu thích hắn nên mới làm nũng thế này không?

Một bạn con trai lại làm ra biểu cảm này, Kim Taehyung cả đời cũng không nghĩ rằng nó sẽ đáng yêu đến vậy.


"Cậu đưa tôi về sao? Cậu đi xe đến à?" Jungkook nhẹ giọng hỏi, hoặc là do trước nay khá ít tiếp xúc với bạn bè nên lời nói ra có chút khô khan. Kiểu như chẳng biết mở lời thế nào mới thân thiện, nên khi thốt ra lại có chút giống như nũng nịu, giống đang nói chuyện với người lớn thân thiết trong nhà.



"Không, nếu chẳng ai đưa cậu về thì tôi mượn xe. Tôi đưa cậu về!"

"Có được không?"

"Được!" Taehyung cười với cậu.

Sau khi tự tin rằng bản thân có thể đưa cậu về, Kim Taehyung chạy đến cửa hàng tiện lợi ban nãy. Hắn đứng nói gì đó với cậu bạn nhân viên rồi chạy đến trước mặt cậu với chiếc xe điện.


Jungkook lần đầu được ngồi trên chiếc xe thế này, vì đa phần cậu đều sẽ ngồi xe gia đình, bản thân không nói nhưng thật sự là người có của. Là lần đầu trong đời nên Jeon Jungkook rất lo chuyện có an toàn hay không, hai tay cậu víu vào hai bên hông hắn. Mặt hơi nghiêng đến bên bả vai hắn, nói: "Cậu chạy cẩn thận nhé!"


Kim Taehyung bị hơi thở của cậu cọ vào vành tai, vừa nhột lại vừa kì lạ. Mặt mũi hắn hơi gượng, cảm thấy xấu hổ đến tay lái cũng run nhẹ. Chốc lát sau vì gió mát táp vào mặt nên cũng quên dần đi ngại ngần, Taehyung đã từng chạy kiểu xe thế này vài lần, đa phần hắn thường chạy kiểu xe máy chở hàng. Chở đến thành quen, người khi nãy hắn nói chuyện mượn xe cũng là một trong những người bạn cùng làm chung chỗ giao hàng với hắn.

Taehyung chở người đến địa chỉ mà cậu nói, sau đó khi dừng chân thì không khỏi cắn cắn môi. Hắn chưa nghe qua gia thế của cậu bao giờ, bây giờ chứng kiến mới cảm thấy đối phương hệt như câu sinh ra đã ngậm thìa vàng. Cậu không những giàu có mà còn học rất giỏi giang.

Jeon Jungkook trả mũ cho hắn, một chiếc mũ mà hai bàn tay cầm vào. Kim Taehyung không giật lấy mà cậu cũng chẳng thả tay, cảm giác như có ai đó vừa ấn vào giữa màn hình điện thoại để dừng một đoạn phim lại.

Đợi đến khi giúp việc mở cổng, Jungkook mới thả tay ra, cậu đưa tay nói tạm biệt mà ámh mắt bỗng dưng dừng lại trên hầu kết Taehyung. Chẳng biết sao lại nhìn ở đó, nghĩ một lúc, Kim Taehyung có trái cổ lớn thế này hẳn là hắn đã phát triển rồi. Jeon Jungkook mài răng nang trên đầu lưỡi, trái cổ của cậu còn chưa lớn, cùng là học sinh mười hai mà hai người khác nhau rõ rệt quá.


"Cảm ơn cậu."


"Không cần cảm ơn, này! Trả cậu, lần sau giữ cho kĩ." Taehyung không muốn cứ thế mà rời đi, cứ đứng nhìn nhau mãi vậy mà lại khiến hắn thích chí. Kim Taehyung xỏ tay vào túi lấy vài món đồ, không những đưa cho cậu thẻ học sinh mà còn cả kẹo. Một vài viên là kẹo chanh, một vài viên là kẹo dâu. Hắn liếm môi: "Cái này cũng cho cậu nốt, ừm... vì ngọt quá tôi không thích."



"Ừm, cảm ơn cậu." Jeon Jungkook vừa gật đầu với hắn xong, miệng tiếp tục mấp máy nói.



Chỉ là đưa nhau về nhà thế thôi, ở trong lòng Kim Taehyung thế mà có tí tẹo ký ức tươi đẹp của Jungkook. Ở trong lòng Jeon Jungkook, vậy mà có tí xíu đọng lại chút tốt đẹp của Kim Taehyung.

Mãi sau này, có một Jeon Jungkook thấy chút nhỏ nhặt mà Taehyung trao cho mình, thật ra có biết bao nhiêu tốt đẹp người khác trao cho cậu càng chẳng bằng chút xíu mà hắn trao cho Jungkook.






___


kiểu xe giống vạy nè, trog mấy phim txvt trung của cũng có í, kiểu vày xog cí hai ẻm đèo nhau😭 mà là hai bạn nam thì ngồi dô là nó xẽ gần nhau dữ lớm🤤 chút xí tiếp xúc vị thui đoá nhma nhớ nhau cạ đời í chớ úi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro