7. tình ta bạc lắm đành thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em ngất đi hai ngày, từ thực tại đến ảo mộng, đến cả giấc mơ cũng nhẫn tâm dày vò em, hình bóng anh; khoảnh khắc môi ta giao hoà; tất cả thu vào như một thước phim không màu cũ mèm, đứt quãng. va vào nhau một chốc, rồi say sẩm luôn một đời. những lá thư anh viết, những lá thư muộn màng, chúng chưa từng đến tay em, quốc đã nghĩ anh quên, nhưng hoá ra không phải, anh chính là chưa từng quên.

"ngày 28 tháng 8 năm 1972
gửi quốc, dấu yêu của anh,
nơi chiến trường mặt trời chiếu sáng làm cả con đường xác người chất đống như được mạ một lớp vàng óng ánh. thế mà lòng anh lại lạnh lẽo đến lạ, nhìn từng người một ra đi như vậy, anh không đành lòng mà để họ nằm chơ vơ giữa miền đất cằn khô này, đêm anh đắp mộ cho họ. hôm nay thu xếp rồi tranh thủ giờ nghỉ viết cho em, nỗi nhớ nhung có lẽ là thứ anh nói ra cũng không hết, chỉ đành thổ lộ qua tờ giấy vô tri vô giác cùng mấy con chữ nhạt tuếch này, nhưng tình cảm của anh, em biết mà phải không ?
anh nhớ em, rất nhớ."

"ngày 1 tháng 9 năm 1972
gửi quốc, dấu yêu của anh
mấy bận nay em không viết thư hồi âm cho anh, bận lắm sao ? cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé, hôm nay là sinh nhật em, tiếc là anh không về phép được, chỉ đến khi trận chiến này kết thúc. nhưng nghe anh này, những điều tốt nhất luôn dành cho em, em sẽ còn đạt được nhiều thành tựu hơn cả bây giờ. anh xin lỗi, đêm nay trăng không ngủ, thức cùng đêm đón sinh nhật với em nhé. thương em."

trong miền kí ức hoài niệm về thái hanh, anh luôn trao cho em những tình cảm chân thành nhất, khi thì qua tiếng đàn vang trong đêm; khi thì cái hôn mơ màng trên vầng trán. một tình cảm mà em chắc mẩm sẽ lưu giữ mãi trong lòng, gặt nỗi, hanh vì tổ quốc mà đi xa em quá. mắt em dời đến dòng tái bút, ngỡ như từng miếng sành sắc luân phiên cắm vào bên ngực trái.

"vạn dặm xa, ghi ta còn đó,
cách hoa bay nhuộm trắng cả cỏ
nghĩa nước chưa tròn, nặng tình son
lỡ mùa hoa, người mong mỏi mòn."

________________________________

rồi khi ngày đó đến, cả nước chìm trong lá cờ mặt trận, đất nước giờ đã liền một dải, mà trái tim em cứ mãi chỉ còn một nửa.

em bước ra mộ anh, đến cả lúc cuối, người em yêu thương nhất, cũng bỏ em lại mà đi; như ngày em trở về việt nam, khoảnh khắc 6 năm trước như ùa về. như lũ cuốn, như thác ghềnh. nhưng giờ lại khác, không còn ai kề bên vỗ về lấy em nữa rồi.

cầm nhành hoa ban trắng muốt đặt trước tấm bia khắc tên người thương. em vỡ òa, gió lạnh đến mức cả người em cứng đờ, rồi khi cánh hoa đầu tiên oằn mình rơi xuống cỏ biếc, em ngất lịm đi trên mộ của người.

"nghĩa nước tròn, nợ người mối tình son."
       
𝐄𝚴𝐃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro