1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim taehyung, một tên ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, may mắn được jeon jungkook cưu mang khi cậu đi ngang con hẻm dơ dáy, bẩn thỉu chỉ để tìm chiếc vòng cổ quý giá của mình.

cơn rét lạnh thấu xương khiến con người ta chẳng hơi đâu quan tâm mọi thứ xung quanh, họ chỉ mong mình nhanh chóng trở về nhà đắp chăn ấm, bật lò sưởi và làm ấm bụng.

và jeon jungkook cũng không ngoại lệ, cậu tìm thấy đồ của mình xong cũng rời đi, nhưng bằng một thế lực nào đó, ánh mắt cậu va phải tên ăn mày đang nằm co ro một góc với chiếc chăn mỏng cũ kĩ và rách rưới chỉ đắp được ngang hông. thử nghĩ mà xem, có ai rảnh hơi đứng nhìn một tên bần hèn như cậu không cơ chứ?

có cái gì đó thôi thúc cậu mau lại gần chỗ tên kia, và cậu đã làm vậy. chao ôi! là một tên ăn mày có gương mặt đẹp, thật tiếc làm sao, nếu cậu dùng gương mặt này của hắn ta biết đâu sẽ kiếm được bội tiền ấy chứ.

lay lay cho hắn tỉnh, cậu phải sử dụng hắn để kiếm chút tiền sống qua ngày thôi, nếu không một ngày nào đó không xa, cậu sẽ giống như hắn mất.

đôi mắt hắn ta khẽ động, mờ mờ ảo ảo nhìn cậu, đói và rét làm hắn chả còn sức mà nhìn rõ người kia là ai, một tiểu thư hay thiếu gia nào đó định giúp đỡ hắn sao? đương nhiên là không rồi, đám người đầy ích kỷ đó hơi đâu lo mấy chuyện vô bổ này. hắn coi là ảo giác, không quan tâm nữa mà thiếp đi.

thấy người kia lơ mình, cơn bực tức cồn cào trong người làm cậu vung chân đá mạnh vào hắn. dĩ nhiên, điều này khiến hắn tỉnh dậy, và chắc chắn rằng đây không phải ảo giác hay do hắn tưởng tượng ra.

"nè tên kia, ngươi nghe thấy ta nói không hả?"

hắn ngồi dậy và nhìn chằm chằm cậu miết thôi, điều này làm jungkook vô cùng khó chịu.

không có gì mà tự dưng hắn nhìn cậu, phải, là do cậu đẹp quá mức cho phép, hắn đã nhìn và bắt gặp hàng trăm cô tiểu thư, nhưng chưa ai thật sự khiến hắn cảm thán cả. bởi hắn vừa nhìn đã biết họ chả có gì là sạch sẽ và thuần khiết cả. một đám người chỉ biết làm đẹp khi bình minh vừa lên, chăm chút để tới mấy bữa tiệc tìm một quý ngài nào đó thoả mãn mình. họ khiến hắn phải khinh bỉ và ghê tởm.

"quý ngài đây muốn gì ở tôi?"

hắn biết chắc chàng trai trước mặt mình có ý gì đó mới tới chỗ hắn gọi. muốn tiền bạc sao? hắn còn chẳng có nổi một đồng trong người, nếu có, cậu ta nghĩ hắn sẽ đưa ư?

"ngươi tên gì?"

cậu không trả lời hắn, đặt ra một câu hỏi khác cho người này. hẳn hắn ta đang nghĩ cậu cần tiền ở hắn. và đúng thế thật, ý đồ của cậu là vậy.

"kim taehyung." - cái giọng thều thào khàn khàn cất lên trả lời, hắn đã không uống ngụm nước nào từ tối qua tới giờ, hắn đã định và chuẩn bị tinh thần khi ngày nào đó sắp tới mình sẽ chết đi. mùa đông năm nay rét hơn rất nhiều, hắn không chết vì rét cũng chết vì đói và khát, mấy ngày này chẳng có nổi một ai bán buôn cả nên hắn chẳng thể lén lút lấy trộm vài mẩu bánh mì bé tẹo hay uống nhờ một chút nước.

"có muốn về nhà cùng ta không?" - cậu không vòng vo đâu, chạy thẳng vào vấn đề luôn. cậu thật muốn về nhà ngày lập tức, cậu sắp chết rét ở ngoài này rồi, lúc đi quá vội nên chỉ khoác nhẹ cái áo mỏng manh vào người.

"quý ngài đây muốn gì ở tôi?" - lặp lại câu hỏi vừa nãy. hắn muốn biết lí do người này mời hắn về, biết đấy, chả ai lại muốn một tên ăn mày đi vào nhà mình, nó sẽ khiến ngôi nhà bạn trở nên hôi thối và bẩn thỉu.

"ngươi thật lắm mồm, ta sắp chết cóng tới nơi rồi đây này."

jungkook gắt gỏng chửi hắn, song kéo mạnh hắn lôi về phía nhà mình.

nhà cậu chẳng quá to lớn hay khang trang gì cả, ngôi nhà một tầng và màu bạc của xi măng nhìn rất đơn xơ. trong nhà cậu chả có thứ gì là đáng giá ngoài đống đồ ăn dự trữ ít ỏi để qua cái mùa đông này, một chiếc giường cũ kĩ sắp hỏng tới nơi được đặt ngăn ngắn ở nơi có ít gió thổi vào nhất.

"lại kia rửa mặt đi."

cậu chỉ tay về hướng buồng tắm nhỏ, đặt cạnh nhà bếp. taehyung rất nghe lời, đi tới rửa chân tay mặt mũi. cậu nhìn hắn rồi thẩn thờ suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền đây, cho hắn qua đêm với các tiểu thư quyền quý, hay đưa hắn tới chỗ đấu giá mà đám người giàu hay lui tới.

đang phân vân với mấy cái lựa chọn nên cậu chẳng để ý tới người kia đã đứng trước mặt mình từ bao giờ, cái bóng dáng che khuất tầm nhìn của cậu khiến cậu thật muốn chửi.

ôi chúa ơi, jungkook thốt lên trong sự ngỡ ngàng, người đứng trước mặt cậu đẹp như một vị thánh thần nào đó, chúa đã tạo ra một người hoàn hảo tới vậy sao, gương mặt nhem nhuốc và đen đúa ban nãy thật là khác biệt với gương mặt hiên tại này của kim taehyung. góc cạnh của gương mặt hắn thật hài hoà, chiếc mũi cao và xương quai hàm thẳng tắp khiến hắn càng trở lên quyết rũ và thu hút, đôi mắt tam bạch và không đều nhau làm ánh nhìn của hắn càng thêm độc đáo, pha chút sắc sảo.

"ngài có thể cất hai mắt đấy đi và trả lời câu hỏi của tôi được không?"

"ta sống một mình quá cô đơn nên mang ngươi về để thêm chút màu sắc." - đương nhiên là trước ánh nhìn của hắn khiến cậu có chút sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng biến mất và cậu lấy đại một lí do nào đó hợp lí một tí để trả lời hắn.

"mang một kẻ bần hèn như tôi về sống cùng sao? nghe vô lý lắm đấy thưa ngài."

"chả có gì là vô lý nếu đó là điều ta muốn cả. ngươi nên biết ơn ta đi, vì ta đã cứu ngươi khỏi mùa đông này đấy."

"dù sao có chỗ ở cũng tốt, nhưng theo tôi thấy đông này sẽ trôi qua rất lâu, coi bộ phải ăn bám ngài hơi lâu rồi."

hắn nhìn quanh nhà dò xét mọi thứ, nơi này tương lai sẽ là nhà của hắn, và cả con người trước mặt nữa, không lâu nữa đâu.

"tôi vẫn chưa biết tên ngài, quý ngài tốt bụng."

"jeon jungkook."

"cái tên rất hợp với ngài, hmm..tôi thấy rất đói và khát, ngài sẽ không phiền nếu cho tôi chút đồ ăn và nước uống chứ."

"ngồi đó và đợi ta chút."

cậu lấy cái bánh mì đã đông cứng ra hâm lại cho nóng và đun chút nước sôi, còn chuẩn bị quần áo khác cho hắn nữa. thật phiền phức! sao cậu phải làm mấy thứ này cơ chứ, nhưng không sao, hắn sẽ kiếm tiền cho cậu nên cậu sẽ nhịn.

đêm đến, hai con người to lớn đang nằm chen chúc trên chiếc giường nhỏ và giành giật tấm chăn.

"ngươi đừng có kéo chăn của ta được không hả?"

"thật oan cho tôi quá, ngài đã giành hơn nửa tấm chăn sang phía mình mà."

"câm miệng và nhắm mắt ngủ đi."

"tôi quá lạnh để chìm vào giấc ngủ. hãy thương tình mà chia sẻ ít chăn cho tôi với ngài ơi."

"không.bao.giờ, đó là ba từ ta định nói với ngươi. để yên cho ta ngủ, hôm nay là một ngày khá mệt mỏi với ta."

sau khi nghe mấy lời của jungkook, hắn đã nằm im thật. điều này làm cậu có chút thiện cảm với hắn vì hắn đã nghe lời cậu. nhưng không, chỉ mới nằm được một lúc và sắp chợp mắt, cậu đã tỉnh táo lại ngay khi có cánh tay vòng qua eo ôm cậu. đúng, chính là kim taehyung, hắn ta đã ôm cậu và kéo chặt vô trong lòng, thủ thỉ - "tôi yêu ngài mất thôi, ngài jeon đáng kính." - có lẽ hắn nghĩ cậu đã ngủ say mới dám bạo gan nói mấy lời đó, điều khiến cậu sốc hơn nữa là cậu với hắn chỉ vừa mới gặp nhau vài tiếng trước. nói thật, cậu đã suýt hét toáng lên và cho hắn một cách bạt tay vì hành động hôn trán cậu. và cậu không làm vậy, cậu nằm im và ngẫm nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro