Đối diện với bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Một tuần trôi qua như một cơn bão lặng lẽ, xé toạc mối liên kết giữa Taehyung và Jungkook. Im lặng không phải là một sự trừng phạt mà là một giai điệu buồn bã, vang vọng giữa hai trái tim đang cố gắng tìm ra đường đi của chính mình. Cứ mỗi buổi sáng, Taehyung lại thức dậy với cảm giác lạc lõng, như một người đi lạc trong một thành phố xa lạ mà mọi dấu hiệu đều chỉ hướng khác.

Sự tĩnh lặng giữa họ không chỉ là một khoảng trống trong cuộc trò chuyện, mà còn là một hố sâu trong tâm hồn Taehyung. Anh cảm nhận được sự thiếu hụt rõ ràng khi không còn sự hiện diện của Jungkook, như một cái gì đó thiết yếu đã bị cắt đứt khỏi cuộc sống của mình. Những ngày trôi qua, Taehyung bắt đầu lật lại từng khoảnh khắc bên Jungkook, phân tích từng câu nói, từng cử chỉ, và những cảm xúc bị ẩn giấu.

Cảm xúc của Taehyung ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Anh nhận ra rằng sự tĩnh lặng không phải là sự trừng phạt, mà là một cuộc điều tra sâu sắc về tình cảm của chính mình. Những lần Jungkook cười, những lần cậu ấy nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng – tất cả đều trở thành những mảnh ghép quan trọng trong bức tranh tình cảm mà Taehyung bắt đầu hiểu rõ hơn. Đã từng có những lúc anh cảm thấy sự quyến rũ và niềm vui từ những khoảnh khắc bên Jungkook, nhưng giờ đây, những cảm xúc đó đang nở rộ, mạnh mẽ và không thể phủ nhận.

Mỗi lần Taehyung nhìn thấy một cảnh vật quen thuộc gợi nhớ đến Jungkook, anh cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim mình. Những kỷ niệm về những nụ cười của Jungkook, những trò đùa, những khoảnh khắc yên bình bên nhau - tất cả đều trở nên sắc nét và đau đớn hơn bao giờ hết. Taehyung bắt đầu cảm thấy một nỗi đau sâu sắc vì khoảng cách này, vì sự thiếu hụt không thể lấp đầy.

Dù có biết rằng mình đã sai khi để sự im lặng kéo dài như vậy, Taehyung vẫn không thể bước tới để sửa chữa. Sự sợ hãi và sự tự ti khiến anh phải dừng lại. Anh lo lắng về việc mở lòng ra sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, làm tổn thương Jungkook nhiều hơn. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng tình cảm của mình dành cho Jungkook đã vượt qua mọi giới hạn của tình bạn, đã chạm đến một điểm mà anh không thể quay lại.

Những ngày trôi qua trong sự im lặng cũng là những ngày Taehyung tự lùi lại, tự đối diện với những nỗi sợ và sự bối rối trong chính mình. Những câu hỏi như “Tôi có thể làm gì để sửa chữa mọi thứ?” và “Tôi có đủ dũng cảm để đối diện với cảm xúc này không?” luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Những suy nghĩ này giống như những con sóng không ngừng dập dờn, không cho anh một giây phút yên bình.

Một đêm, khi Taehyung ngồi một mình trong phòng, ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu trên những trang sách mà anh đang đọc. Anh thấy mình như một nhân vật trong câu chuyện, đang tìm kiếm một lối thoát khỏi những cảm xúc lẫn lộn. Anh không thể không nghĩ về Jungkook và những khoảnh khắc đẹp đẽ mà họ đã chia sẻ, nhưng giờ đây chỉ còn là những ký ức đau đớn.

Khi ánh sáng của đèn mờ dần và bóng tối bao trùm căn phòng, Taehyung cảm thấy trái tim mình đang nặng trĩu. Anh tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để đối diện với Jungkook, để nói ra những gì mình cảm thấy, hay sẽ tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi và sự bối rối. Những câu hỏi không có lời đáp cứ xoáy sâu vào tâm trí anh, làm cho mỗi giây phút trở nên mệt mỏi và đè nặng.

Cuối cùng, trong bóng tối của đêm, Taehyung nhận ra rằng việc im lặng không thể giải quyết được gì. Anh cần phải tìm ra cách để đối diện với cảm xúc của mình, để mở lòng ra và tìm kiếm sự thật trong chính tâm hồn mình. Những cảm xúc này không thể mãi mãi bị giấu kín, và anh cần phải có can đảm để chấp nhận chúng, để tiến bước về phía trước.

Mặc dù sự im lặng vẫn đang bao trùm, Taehyung bắt đầu cảm thấy một tia sáng nhỏ le lói trong lòng. Anh biết rằng sự thật không thể bị che giấu mãi mãi, và để bước ra khỏi bóng tối này, anh cần phải đối diện với chính mình và với Jungkook. Trong sự im lặng đầy đau đớn, Taehyung tìm thấy một chút hy vọng rằng ngày mai sẽ mang đến cơ hội để anh bày tỏ cảm xúc của mình, để giải quyết những mâu thuẫn và tìm lại ánh sáng trong tình cảm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro