Lạc lõng trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


____

---

Ánh sáng vàng dịu của buổi chiều xuân tỏa xuống lớp học, như một làn sóng ấm áp nhưng lại chỉ làm nổi bật hơn nỗi cô đơn đang bao trùm tâm trí Jungkook. Cậu ngồi yên lặng ở góc lớp, ánh mắt dán chặt vào khung cửa sổ, nơi những tia nắng lọt qua lớp rèm mỏng, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn. Những tiếng cười vui vẻ và tiếng trò chuyện của bạn bè xung quanh dường như trở thành một bản nhạc nền xa lạ, không thể chạm đến trái tim đang nặng trĩu của cậu.

Jungkook không thể tập trung vào bài học. Mỗi lần ánh mắt cậu lướt qua Taehyung, đang trò chuyện với Minji – một cô gái trong lớp với vẻ ngoài nổi bật và dễ mến – trái tim cậu như bị một lưỡi dao vô hình cắt xé. Taehyung, với nụ cười dễ mến và ánh mắt sáng rực, đang tạo ra một hình ảnh hạnh phúc và hoàn hảo bên Minji. Mỗi khoảnh khắc đó như một cú sốc vào lòng Jungkook, làm cậu cảm thấy như mình đang đứng bên lề của thế giới mà Taehyung đang sống.

Cảm giác tự ti và ghen tị dâng trào, giống như một cơn sóng mạnh mẽ đập vào bờ, nhấn chìm mọi lý trí của Jungkook. Cậu không thể không so sánh mình với Minji – một phần của thế giới mà Taehyung dường như đã chọn. Sự khác biệt giữa cậu và Taehyung, giữa cậu và Minji, như một khoảng cách không thể vượt qua, làm cậu cảm thấy như mình chỉ là một cái bóng mờ nhạt trong cuộc sống của Taehyung.

Câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu Jungkook: “Mình có đủ tốt không?” và “Taehyung có bao giờ cảm thấy thế nào về mình?” Những suy nghĩ này cuốn cậu vào một vòng xoáy của sự lo lắng và đau khổ, làm cho cậu cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt trong một thế giới mà mình không thể thoát ra.

Khi giờ học kết thúc, Jungkook nhanh chóng rời khỏi lớp, trái tim cậu như một khối băng nặng nề. Cậu đi lang thang quanh sân trường, từng bước chân như một hành trình dài đằng đẵng trong sự cô đơn. Mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên mờ nhạt và xa lạ. Cảm giác như mình đang lạc giữa một đại dương vô tận, nơi mọi nỗ lực để tìm kiếm sự an ủi đều không thể chạm tới.

Rồi, cậu tình cờ gặp HyunJin – một người bạn cũ. Cô đứng đó, ánh mắt ấm áp và giọng nói nhẹ nhàng, như một tia sáng hiếm hoi trong đêm tối của Jungkook.

“Jungkook, sao cậu lại ở đây một mình?” HyunJin hỏi với sự quan tâm chân thành.

Jungkook chỉ lắc đầu, không biết phải nói gì. Những cảm xúc bị kìm nén quá lâu giờ như một cơn bão vỡ ra, cậu không thể giữ chúng lại thêm được nữa. Trong lúc cậu đứng đó, HyunJin chỉ lặng lẽ lắng nghe, không cần phải nói nhiều. Cô chỉ đơn giản là hiện diện, và sự hiện diện đó như một cái ôm vô hình, giúp Jungkook cảm thấy ít đơn độc hơn.

“Cậu có bao giờ cảm thấy như mình không thể đạt được điều gì mình khao khát không?” Jungkook hỏi, đôi mắt cậu lấp lánh với những giọt nước mắt chưa rơi.

HyunJin chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng ánh mắt của cô như một nguồn năng lượng tích cực, truyền đến Jungkook một chút cảm giác bình yên. Cảm giác được hiểu và chia sẻ những nỗi đau trong lòng giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù chỉ một chút.

Khi trời bắt đầu tối, Jungkook trở về phòng mình, trái tim cậu vẫn nặng trĩu và tâm trí quay cuồng. Cậu nằm trên giường, mắt mở rộng nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng mờ ảo của buổi tối chiếu vào. Những hình ảnh về Taehyung và Minji vẫn hiện lên trong đầu cậu, như những mảnh ghép không hoàn chỉnh trong bức tranh của cuộc sống cậu.

Cảm giác như mình đang đứng bên lề một thế giới hạnh phúc, mà mình không bao giờ có thể chạm tới, làm cậu cảm thấy đơn độc và bất lực. Mặc dù có sự an ủi từ cuộc trò chuyện với HyunJin, nhưng cảm giác lo lắng và bất an vẫn không thể hoàn toàn biến mất.

Jungkook mơ màng giữa những suy nghĩ không có lời đáp. Trong sự im lặng của đêm khuya, cậu tiếp tục chìm trong những hoài nghi và khao khát, hy vọng rằng ngày mai sẽ mang đến một chút ánh sáng mới và hy vọng cho trái tim đang đong đầy lo âu của mình. Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí cậu, như một bản nhạc buồn không có kết thúc, và Jungkook chỉ có thể nằm đó, mơ mộng về một tương lai mà cậu chưa bao giờ thực sự tin rằng mình có thể đạt được.

Trong giấc ngủ, Jungkook không thể thoát khỏi những ám ảnh của tâm trí mình. Những giấc mơ về Taehyung và Minji tiếp tục quấy rối tâm trí cậu, làm cho cảm giác bất an trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cậu chỉ có thể tìm thấy một chút bình yên trong thế giới mộng mơ, nhưng nỗi lo lắng về tương lai và sự không chắc chắn vẫn không thể bị xóa nhòa.

Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng ló dạng, Jungkook thức dậy với trái tim nặng trĩu và tâm trạng u ám. Cậu biết rằng mình vẫn đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng, nơi cảm xúc và sự tự ti đấu tranh với nhau. Câu hỏi về tình cảm và giá trị của bản thân vẫn còn lơ lửng, như một cái bóng không bao giờ rời bỏ cậu. Trong khi cậu tìm kiếm ánh sáng và hi vọng giữa những mảnh vỡ của giấc mơ và thực tại, Jungkook chỉ có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm sự an ủi và sự kết nối trong một thế giới mà cậu cảm thấy ngày càng xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro