19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kim taehyung bị bố đánh nằm giữa nhà, đau đớn chật vật khóc nấc lên. người đàn ông kia vẫn không chút lưu tình, chiếc chổi ở góc bếp đã "đập" vào mắt ông, cán chổi được cầm lên, ánh mắt ông tối sầm, mọi thứ kim taehuyng nhìn vào ông đều là sự đen tối, tức giận.

vậy mà kim taehan sau lưng lại âm thầm cắn chặt răng, trong lòng dấy lên từng đợt đau đớn. nếu con trai đã không muốn rời xa ông, thì ông buộc phải để nó tự rời khỏi mình. ở đây, không còn an toàn nữa rồi. lũ người kia đã vác mặt đến đây tìm rồi.

....

đêm tối mưa như trút nước, còn có tiếng sấm ầm ầm lấn át tiếng khóc đau đớn của đứa trẻ. kim taehan trong đêm tối vừa rơi nước mắt vừa đánh con trai nhỏ mình từng hứa hẹn yêu thương.

ông ngừng lại một chút, bóng dáng người phụ nữ nhỏ nhắn mặc áo mưa dày, đứng trơ mắt như trời trồng nhìn vào trong nhà. bước chân của cô ta càng ngày càng tiến đến gần, ông nhận ra đây là mẹ đơn thân họ jeon.

"KHÔNG" kim taehyung gào lên, ông nhìn xuống đứa con trai mình đang cố lê lết thân thể cố gắng thoát ra ngoài.
ông quyết định rồi, thằng bé sẽ tự bản thân nó đến ở đợ nhà jeon, người phụ nữ này sẽ chăm sóc nó. suy cho cùng cô ấy cũng là người phụ nữ tốt, tốt như vợ mình lúc đấy vậy.

cắn răng đau lòng thốt lên "không à ? mày từ chối không cho tao đánh chứ gì, KỆ MẸ MÀY. loại như mày mới đáng để đánh"

đau lòng, ân hận, uất ức, từ bỏ. đó là tất cả những gì ông cảm nhận được, đây không phải là điều ông muốn nói, ông muốn nói xin lỗi chứ không phải là chửi bới nó.

nhưng sau khi nói sau, ông cũng không đánh nó nữa, ngồi tựa lưng vào tường, để thời gian cho con trai chạy trốn khỏi mình. đứa con mình sinh ra, không yêu thương săn sóc nó tử tế, lại để nó ôm hận mình rồi chạy đi. cuối cùng, thế giới cuối cùng của ông cũng rời khỏi ông. ông gục mặt, khóc nức nở như một đứa trẻ, một đứa trẻ trưởng thành.

kim taehan bây giờ chỉ còn lại một mình.

kim taehyung dùng hết sức cuối cùng, một thân bé nhỏ chạy trong đêm mưa với mong muốn có thể thấy bóng dáng người phụ nữ kia, nhưng cậu lại thấy một người phụ nữ khác. nhưng đó không phải là điều cậu quan tâm, kim taehyung ngay lập tức lê lết xà vào lòng người ấy.

"cô ơi, cứu cháu với"

không thấy người phụ nữ kia trả lời, dẫn mình trú tạm vào mái che của nhà khác. kim taehyung lại bồi thêm câu nữa

"bố cháu đánh cháu"

"con tên là gì ?"

"kim taehyung"

không hiểu sao gương mặt người phụ nữ trước mặt mình lại lộ ra vẻ bất ngờ, vốn kim taehyung làm gì có quan tâm đến chuyện đấy, cậu sợ rằng người trước mặt mình sẽ bỏ cậu đi mất. ngấm mưa đủ lâu, kim taehyung dần cảm thấy khó chịu, mắt như díu lại nhưng vẫn cố gắng mở to, thân thể sắp không thể chịu đựng được nữa.

"cô ơi, cô ơi, cô đưa con theo với nhé. con sợ lắm."

"không được, đây chưa phải là lúc."

kim taehyung đã không thể nghe được gì nữa, cậu gục xuống vòng tay của người là mẹ cậu. cậu bé chỉ mới 7 tuổi, đã chịu đòn đánh của người đàn ông 30 tuổi, còn thấm mưa. lần đầu tiên, cậu ở trong lòng một người phụ nữ xa lạ, nhưng đó lại là mẹ cậu mà cậu vẫn thường hay nghe bố kể. kể rằng mẹ có đôi mắt đẹp, có giọng nói hay và trong. có mái tóc dài mượt, có chiếc mái thưa lả lướt trên khuôn mặt mẹ. trong thoáng chốc, kim taehyung đã nghĩ người này là mẹ mình mà tựa vào.

tất cả đều xảy ra rất nhanh, chỉ trong một giấc ngủ.

kim taehan từ nhà khệnh khạng chạy ra xem con, thấy thằng bé được người phụ nữ bế trên tay đi vào trong ngõ nhỏ, cứ nghĩ là mẹ jeon thở phào nhẹ nhõm đi vào nhà.

kim taehan sẽ gửi con ở nhà jeon, thằng bé ở đó, nhà jeon chắc chắn sẽ nuôi nấng nó lên người, thằng bé không cần một người bố tệ hại như ông.

kim taehan vẫn đi làm, kiếm được đồng nào thì hay đồng ấy. tối muộn, ông bị một đám người, mặt hầm hố, cánh tay xăm chi chít, giọng nói dữ tợn. đoán ngay được là chuyện gì, ông liền thủ thế đề phòng, nhưng dù có đánh được thì cũng bắt đầu đuối sức. một mình ông không thể đánh hết 6 7 người to cao như vậy được.

"con trai mày ?" tên cầm đầu dơ bức ảnh ra trước mặt ông.

"cút" kim taehan không sợ trời đất, vênh mặt khạc nhổ vào mặt tên cầm đầu.

"ai nha, người già thì không nên tức giận, cẩn thận là ngoẻo sớm NHA"

cùng với tiếng nói cao hút, mũi giày đá thẳng vào mặt kim taehan.

"khục" ông ho ra máu.

tên côn đồ phất tay "đừng để nó chết" sau đó quay mặt rời đi.

những đứa còn lại, theo lệnh của đại ca, đánh kim taehan với vẻ mặt tràn đầu thích thú.

"hahaha, nhìn nó cố gắng thở phì phò như chó ấy, đứa nào cầm máy chụp lại đi."

giễu cợt và chê bai, đánh đập và chửi mắng. kim taehan vốn không quan tâm. con người suy cho cùng cũng giống động vật, nhưng nó có giai cấp, có suy nghĩ, thỉnh thoảng có những loại như bị mất một đoạn nhiễm sắc thể mà ngu đần, nghe lời như cún được gặm cục xương từ miệng chủ nhân nó nhả ra.

cứ mỗi tháng lũ côn đồ kia lại quay lại nhà kim taehan tra hỏi về đứa con trai mất tích của ông. nhưng ông vẫn giữ vững một câu trả lời "tao không biết" hay "tao không quan tâm". bị đánh nhiều tới nỗi dường như ông đã quen với việc này, nhưng cho dù vậy, cho dù bản thân có quen với việc bị đánh đến chảy máu đầu thì nơi thân thể vẫn đau rát không giảm. kim taehan bị đánh nhiều như vậy nhưng vẫn mang thân thể tàn tạ ấy đến công xưởng làm việc. trời dù nóng hay lạnh, ông đều mặc áo dài tay kín cổ, mặt trầy xước như dân xã hội khiến ai cũng né tránh, sợ rằng sẽ rước họa vào thân. kim taehan cũng hiểu điều này cho nên ông không quan tâm, chỉ lạnh lùng làm việc từ sáng đến chiều về, cuối tháng thì nhận lương, sau đó là đợi lũ người kia đến đánh. 

nhưng đã hơn hai tháng nay rồi, lũ kia lại không đến nữa, có vẻ bọn chúng đã dần cảm thấy việc tìm người không có kết quả nên cũng bỏ cuộc. kim taehan cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần phải hàng ngày như người què lén lút giám sát bọn chúng có đến gần nhà jeon hay không.

đã gần một năm chúng cũng không đến rồi, hôm nay là 30/12, sinh nhật con trai ông. nhưng ông lại chẳng có tư cách gì tặng quà hay đến trước mặt chúc mừng sinh nhật con trai cả. ông đứng ở đằng sau nhà jeon, bọn họ một nhà ba người bắt đầu đồng thanh hát mừng sinh nhật

happy birthday to you
happy birthday to you
happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
happy birthday to you.
happy birthday, happy birthday
happy birth

"...day to you" kim taehan lấp sau cánh cửa, ông cũng cùng bọn họ ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật bằng tiếng anh. con trai mình vậy mà cũng bắt đầu lớn dần rồi, nó đã được 8 tuổi rồi. cũng là dấu mốc đầu tiên được một năm kể từ khi kim taehan đánh nó tới ngất trong mưa.

ông tựa người vào bức tường, rút điếu thuốc lá trong bao ra, châm lửa, lắng nghe tiếng gió lạnh thổi về, sắp bão tuyết rồi nhưng ông vẫn trơ lì ở đó cùng điếu thuốc trên tay. trên người ông chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, quần dài cùng với chiếc dép bánh mỳ và đôi chân không tất.

kim taehan không hút nữa, lắng nghe tiếng cười đùa bên trong. nào là bánh kem có quả dâu tây, nào là đồ ăn mẹ jeon làm gồm có cơm rang kimchi với thịt bò, canh rong biển, tuna mayo và miến trộn. kim taehyung vừa ăn vừa rôm rả kể chuyện cho mẹ nghe về lớp học rằng ở lớp có bạn nói ngọng nghe buồn cười lắm, rằng cô giáo còn ôm thầy giáo ở lớp bên cạnh.

kin taehan đứng cách một bức tường dày, dù không nghe rõ nhưng thực sự chưa rời khỏi đó bước nào. ông chỉ tựa lưng vào tường, đứng im ở đó nghe ngóng. tưởng tượng bản thân đang được con trai hào hứng kể chuyện bên tai.

trời lạnh đến vậy mà vẫn có giọt nước ấm nóng chảy dài bên má.

hóa ra đây mới chính là hạnh phúc mà kim taehyung xứng đáng được nhận.

kể từ đó trở đi, cứ mỗi năm đến 30/12, kim taehan lại một mình trong đêm tối, khoác áo ngoài mỏng tang, quần dài, chân không tất đi dép. cầm theo bao thuốc, vừa nghe tiếng con trai kể chuyện, lúc rít một hơi thuốc, lúc lại buông xuôi, mặc cho nó cháy đến phỏng tay.

kim taehan sống một mình không quen. thỉnh thoảng nhớ vợ ông lại lôi tấm ảnh cũ của dul lee ra ngắm, hôm lại để nó bên cạnh giường mình. nhắm mắt tưởng tượng mà sống mũi cay xè.

kim taehan đã từng tưởng tượng bản thân sống một mình như vậy, cứ như này cho đến lúc chết thì thôi. nhưng cuộc đời lại chẳng chịu cho ai như ý.
năm kim taehyung 15 tuổi, mùa hè nóng nực của mặt trời, mát mẻ của hạt mưa, kim taehan gặp lại tên côn đồ năm ấy, lại ngay trong chính nhà mình.

"xin chào ông già, biết gì không ? tôi nhận được tin ông già nợ tiền nhà một người tên hyang, được biết mấy tháng nay ông đã không còn vác mặt sang trả tiền cho người ta, nên tôi tới đây làm việc thiện giúp người ta nè."

kim taehan bất ngờ, bắt đầu "tiêu hóa" lời nói của tên kia vào đầu. ông ngẫm lại một chút, đúng là mình có nợ tiền nhà hyang nhưng không phải là đã trả đủ rồi sao. tại sao lại lòi ra thêm một khoản nữa, là khoản nào cơ chứ ?

"ông già thắc mắc à, không sao. có hai loại tiền ông cần trả, một là tiền gốc nhà kia cho vay, hai là tiền lãi."

"tiền gốc là 50 triệu" sau đó tên côn đồ lấy trong túi một tờ giấy có chữ kí đỏ rực.

"ông đã kí giấy cho vay với yêu cầu sau ba tháng sẽ trả đủ, nhưng phải đến khoảng năm tháng sau, số tiền ấy chỉ mới được chuyển là 30 triệu cộng thêm tiền lời, tổng là 36 triệu. vậy 24 triệu còn lại đâu mất rồi ?

trong khoảng năm tháng ấy đã sinh ra một số tiền lãi, không lớn, chỉ khoảng..."

tên côn đồ dừng một chút, lại ngả ngớn cười lên "10%"

não bộ kim taehan như nổ tung, không tin vào tai mình. ông nhớ lúc đấy, bản thân chỉ vay có 30 triệu, mà tên kia lại nói rằng ông vay những 50 triệu, lại công thêm tiền lãi là 10% nữa. vậy số tiền tổng lại tính ra tận 60 triệu lận, quá nhiều số 0 rồi.

"nói láo, tao vay chỉ có 30 triệu, lấy đâu ra 50 triệu, nếu có thêm lãi thì chỉ đến 5% là cùng."

"vậy dí mắt vào tờ giấy này xem có đúng là vay 30 triệu mà không phải 50 triệu không ? già rồi nên lẩm cẩm à ?"

tên côn đồ ném tờ giấy xuống đất, kim taehan nhặt tờ giấy lên, không tin vào mắt mình. cùng một loại giấy ghi nợ, nét chữ y chang ngày đấy, ông nhớ như in, ông hyang - người cho ông vay tiền đã ngoáy từng nét chữ là 30 triệu, vậy mà giờ đây, vẫn một nét bút, nhưng nét bút ấy lại viết thành 50 triệu.

có thể bản thân học không giỏi nhưng trí nhớ lại rất tốt, ông nhớ rất rõ. cương quyết muốn sang nhà hyang giải quyết việc này ra lẽ.

"muốn đi tìm người à ? người ta không muốn giải quyết với ông đâu, có gì thì nói với tôi này"

nghe đến đây, kim taehan bắt đầu có chút nghi ngờ. ông có thể không quá thân thiết với ông hyang nhưng tính cách của người kia cũng không phải là loại người thích làm lớn chuyện đến mức lôi cả xã hội đen vào đây làm việc. hơn nữa, ông hyang kia cũng là người thẳng tính, kim taehan không trả nợ đúng hạn, người kia cũng thẳng tay gọi điện, nhưng cũng không hối thúc, để tự bản thân ông mang tiền đến trả. vậy nên, kim taehan rất cảm kích nên đã gửi thêm tiền lời vào tiền gốc. ông hyang không tỏ ra khó chịu, còn cố gắng động viên ông làm ăn.

vậy nên lúc nghe tên kia nói rằng ông hyang không muốn giải quyết với ông, ông liền nâng cao cảnh giác với kẻ trước mặt.

mà tên kia cảm thấy kim taehan đề phòng mình, cũng bắt đầu đê hèn cười lên.

"haha, bị ông già phát hiện rồi. biết gì không, tên hyang kia đang bị tao đập cho thừa sống thiếu chết đấy."

nói đến đây, kim taehan đã biết ý đồ của bọn chúng. ông không kìm được tức giận, bao nhiêu uất ức được bộc phát ra.

"con mẹ mày, thằng chó chết. mày và cái gia đình đấy ám tao đến chết đi sống lại, mày một chút cũng không muốn tha cho tao. chết đi, mày chết đi, mau chết đi."

kim taehan như điên như dại, vồ lấy kẻ khốn trước mặt, đấm nó không ngừng. máu dính đầy tay ông, nhưng ông không quan tâm, cái ông quan tâm chính là cảm xúc của mình. bị sự ân hận, tức giận đến cùng cực ăn mòn lý trí, khiến con mãnh thú trong ông bừng lên, nuốt chửng nhân tính ông.

trong chúng ta, dù độc ác xấu xa đến đâu thì vẫn luôn có chút tốt đẹp gì đó ẩn sâu bên trong, cần thời gian đào bới và làm quen với nó. ngược lại, chúng ta vẫn có thể trở nên thâm độc cho dù bản thân có nhân tính đẹp đến mấy.

khi nghe thấy tiếng ho khụ khụ không ngừng vang lên, kim taehan lại đông cứng tay ở trên không trung, ông trơ mắt nhìn con mồi dưới móng vuốt mình đang trở nên thảm thương. nhận ra mọi chuyện đi quá giới hạn, ông rời khỏi người dưới đất. nhìn hai bàn tay mình đầy máu, thậm chí các đốt bên tay trái đã gãy hết, ông ôm đầu ân hận tột cùng. con người dù sao cũng có trái tim mà.

nhưng không phải con người nào cũng thế.

dù bị đánh muốn nứt gãy xương, nhưng tên côn đồ vẫn gắng sức thở dốc, tay với lấy bình hoa thủy tinh đã héo trên bàn, đứng dậy như xác sống, thẳng tay đập chiếc bình hoa vào đầu kim taehan, mảng thủy tinh găm chặt vào da đầu ông, gáy ông. không dừng lại ở đó, tên kia cũng cầm mảnh thủy tinh lớn, đâm xuống đùi ông. kim taehan hét lớn:

"AAAAA, ĐAU. đau, đau quá"

"giờ mới biết đau à ? hahahahaha
lúc ông già đánh tao thì tao không biết đau à ?

tao đơn giản chỉ muốn đến đây kiếm chuyện rồi giết quách ông luôn đi cho xong. vì ông và vì con trai ông, tao và anh em đã bị nhà kia đả động đến gia đình riêng của chúng tao. chỉ vì thằng già mày không chịu giao thằng con trai ra. tất cả là tại mày. TẤT CẢ LÀ DO MÀY !"

kim taehan vẫn ôm chặt chân, mồ hôi lạnh chảy ra khắp thân thể.

"chúng mày đéo phải con người. MỘT LŨ CHÓ !"

kim taehan cũng không vừa, gào lên một tiếng. thành công chọc giận tên kia, ánh mắt hắn ta dấy lên sự thù hận đã kìm hãm suốt năm tháng quá.

khi đã bị thù hận che mờ lý trí, con người ta không thể nhìn nhận đúng sai, cũng không nhận ra ai mới là kẻ đáng chết trong vòng tròn luẩn quẩn.

nếu con người trở nên điên loạn, thì hóa ra đây cũng không hẳn là một con người. là một con thú, trở về với đúng bản chất nguyên thủy của nó.

kim taehan nằm gục dưới đất, sức sống giữa hai cánh môi dần dần mất đi.

tên giết người chật vật chạy thoát.

kim taehyung của năm 15 ấy, người cuối cùng là bố, đã rời xa cậu. đến mức cho dù trái đất có tròn nhỏ đến mấy, cậu mãi mãi không thể gặp lại.

thế giới này đã quá tàn khốc rồi.

                                 end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro