em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ding doong..." - từng hồi chuông dài vang lên, xen lẫn mấy bản nhạc giáng sinh được phát trên radio, va đập vào tiếng leng keng của những ly rượu vang đỏ mọng.

giáng sinh tới rồi.

tôi vội vã tạm biệt em, rồi trở về bên chiếc lò sưởi ấm áp cùng mẹ và mấy đứa nhỏ ở nhà.

nhưng lời hẹn gặp lại ấy, chỉ còn trong dĩ vãng mà thôi...

con đường vắng vẻ quen thuộc mà tôi đã đi suốt mấy năm trời, nay đột nhiên lại đông đúc đến lạ. một đám đông đang quây quanh nơi giữa bức tường của hai căn nhà nhỏ đằng xa.

lòng tôi bất chợt rộn lên, như báo hiệu có chuyện chẳng lành.

tôi vội chạy tới, len lỏi vào sâu trong đám đông hiếu kì.

và rồi tôi nhìn thấy em, nằm trên nền tuyết trắng lạnh giá, còn vương vãi xung quanh mấy cây diêm đã cháy hết.

em nằm đó, bình yên, như đang chìm vào chốn mộng mị đẹp đẽ.

tôi ngồi bên em, vuốt ve mái tóc vàng óng có đôi chút xác xơ, khẽ lay em thức dậy.

nhưng em ơi, sao em vẫn nằm đó?

đã qua năm mới rồi, sao còn ngủ nữa em?

từng mảnh kí ức vụn vặt về em cứ len lỏi trong trí óc tôi, để rồi hình ảnh em hiện về, ngây thơ mà trong sáng đến lạ. nụ cười em hệt như ánh mặt trời sa mạc, nhưng không gay gắt mà ấm áp tràn đầy. màn tuyết dày đặc thơ mộng, làm sao bằng nét đẹp nguyên sơ của em bây giờ? đôi má tuy phớt chút tái lạnh nhưng vẫn hồng hào, đôi môi mỉm cười như phảng phất niềm hạnh phúc mơ hồ. tôi cố chấp, cho rằng em chỉ nghỉ ngơi chút thôi.

nhưng chỉ hai chữ tưởng tượng, làm sao có thể che đậy được sự thật phũ phàng?

tôi phải chấp nhận thôi, em đã đi rồi. đi giữa màn tuyết trắng. đi giữa que diêm tàn.

phải chăng em muốn những que diêm bé nhỏ có thể sưởi ấm mình trong đêm đông? hay đốm lửa tàn đang dẫn lối em nơi vực thẳm tăm tối? em đã trải qua những gì đêm giao thừa? sao không ai cứu giúp em?

những câu hỏi trong lòng tôi, sẽ mãi mãi không có lời giải đáp...

nhìn những bao diêm còn mới toanh nằm đấy, tôi chợt hiểu ra rằng: chẳng ai mua hộ em bao diêm nào cả. người người cứ hối hả bước qua, nhanh chóng trở về nhà mà chẳng đoái hoài gì đến cậu bé tội nghiệp.

họ chỉ nghĩ đến mình, nên làm sao có thể hiểu số phận nghèo nàn tủi cực của em?

em chẳng dám về, vì về thì cha sẽ đánh em mất. trận đòn roi không ghê tay của người cha đang chìm sâu vào vũng lầy của sự tuyệt vọng, coi rượu bia là người bạn trải lòng. em sợ cha, sợ lời chửi rủa mắng nhiếc, sợ mùi rượu nồng nặc phảng phất trong không khí,... nên chỉ dám nép mình nơi xó tường, mơ mộng hão huyền vào cây thông noel bên cửa sổ.

"nơi lạnh nhất chẳng phải Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương".

nhìn những người xì xào bàn tán ở đây thử xem, có ai còn nhớ mình đã bỏ mặc bé nhỏ của tôi với lời rao bán diêm không?

không, không một ai cả.
chẳng ai xót thương cho em.

họ tới đây, chẳng phải vì lo lắng, mà chỉ là tính tò mò nhất thời. và rồi, họ rời đi, chỉ để lại câu nói tàn nhẫn: "chắc nó muốn sưởi cho ấm." mà không một lời từ biệt, hay chia buồn đến em.

cái chết của em, chẳng phải vì giá rét, mà là do sự lãnh cảm của lòng người.

em đi, để rồi giờ đây, tôi phải mang nỗi tương tư không hồi đáp.

nhưng tôi chẳng trách em đâu.

vì tôi thương em mà, jeon jungkook.

______________________________

00h03, 25/3/2022
nha trang, một đêm đầy sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro