Thư cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Thầy Quốc ơi , thầy có thư  «

tiếng thằng Tí kêu vang  từ ngoài cổng vào tận buồng của thầy Quốc , thằng nhỏ chân đất chạy hớt hải , tay cầm thư , miệng thì đang cắn dở miếng bánh tiêu , hình như có người nhờ nó gấp lắm nên nó mới vội vàng như thế . thằng tí đưa cho thầy cái phong thư rồi biến đi đâu mất . thầy Quốc cầm thư lên nhìn qua , mũi khịt khịt , trên phong thư còn vương mùi khói , không biết cái thư này từ đâu mà gửi tới nữa . mở cái bao thư cũ ra bên trong có một lá thư kèm một nhành hoa trắng đã khô quắp lại .
Thầy Quốc lặng mình mở thư ra rồi đọc

                         «    Hà nội , ngày 11 tháng 9 năm 19xx

Gửi em thân yêu !
Thu qua rồi em à , cái nắng đã không còn gay gắt và chói lòa như hạ nữa , mây xanh quá , cây sắp đổ lá rồi . Quốc ơi , em có sống tốt không ? ăn đủ ngủ đủ chứ ? đám nhỏ có phiền em nữa không ? ......anh có ti tỉ thứ muốn hỏi em nhưng nhiều qúa không viết nổi , haha anh lười nhỉ , cần em bên cạnh để quản nữa rồi . tía má em vẫn ổn chứ em , cái lưng đau kia còn hành hạ má nữa không , còn tía vẫn ngày ngày ngồi làm thơ đọc em nghe chứ ? anh cảm thấy nhớ mấy bài thơ tía viết về em quá , em trong thơ thật đẹp và mơ , nhưng anh vẫn yêu cái thực ngoài đời của em hơn Quốc à . Ở đây ngày nào anh cũng nhớ mấy món Quốc làm , tuy hơi mặn nhưng mà hợp miệng anh . Nói nhỏ em nghe , cái vết sẹo sau lưng anh nó không làm anh đau nhiều như trước nữa , chắc hồi đó em dọa nó nên nó sợ nó không làm anh đau nữa rồi . cảm ơn em nhé quốc .
Quốc ơi lần đi này không biết anh còn quay lại với em được nữa hay không ? giặc nó hung tàn , gớm quá em ạ, mấy thằng trong tiểu đội anh suýt soát bị bọn chúng cho chầu trời hết đấy , may ghê , không thì thư này viết gửi em cũng chẳng có nữa .
Trời đẹp nhưng khói đạn che hết rồi , mấy nay giặc nó bắn rồi thả bom nhiều nên hoang tàn , chẳng biết bọn anh trụ được bao lâu nữa .
Em với tía má ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe , nhất là em , đừng có vì dạy cho sấp nhỏ mà quên mình , sấp nhỏ cũng lớn rồi , mong nếu anh có về thì sẽ mua cho mấy đứa gói bánh cái kẹo .
Thôi em ơi , chắc phải dừng bút tại đây thôi , tiểu đội trưởng gọi anh rồi , chắc sắp mắng anh vì tội trốn viết thư cho em đó , nhưng ảnh không mắng nặng anh đâu , anh biết mà .
Anh sẽ chăm bản thân thật tốt , em đừng lo nha
Nếu còn có cơ hội gặp em lại lần nữa , anh hứa anh sẽ đèo em ra ao sen chơi , chỗ đó chỉ anh mới biết thôi ...........
                                     Nhớ em người anh yêu
                                                Hanh                    «

Quốc khóc , nước mắt cứ rơi lã chã , ướt luôn cả cái thư kia , mặc dù đã cố nén lại nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tuôn trào ra mãi không ngừng được . Quốc vừa vui vừa mừng khi thấy thư anh Hanh gửi về từ tiền tuyến , quốc cũng mong nhớ anh hanh về từng ngày , lúc nào cũng ngóng anh về ngoài cổng nhỏ , quốc muốn kể cho anh ti tỉ thứ như anh muốn hỏi quốc ti tỉ câu vậy . Nhưng thư này sao tận 3 tháng mới gửi về , từ đó về đây chậm nhất cũng 2 tháng là tới nhưng cớ sao ........ Lòng quốc dấy lên nỗi lo âu bất ngờ , lỡ như , có chuyện gì xảy ra với anh hanh thì sao đây làm sao mà quốc sống nổi ?
Hai ngày sau khi bức thư của anh gửi về cho quốc , từ ngoài cổng tiếng thằng tí lại vang lên

« thầy ơi , lại có thư và hoa «

« cứ đặt ở bàn trà cho thầy «

Quốc nhanh lau đi những giọt nước mắt rồi chạy ra buồng trước lấy thư , lần này có thư và kèm một bó hoa màu trắng , lại gì nữa đây , lòng quốc lo quá . Bìa thư không một chữ gì , mở vội , quốc cầm đọc . Mới lướt mắt qua hàng đầu , quốc chẳng thể đứng vững nữa , đôi chân mềm nhùn như đã ngâm dưới nước hàng giờ liền , bàn tay run run vịn vào cạnh bàn , ngồi bệt xuống đất , lần nữa , quốc lại khóc rồi

                   «   Hà nội , ngày 13 tháng 9 năm 19xx

Kính gửi thầy quốc
Tôi là tiểu đội trưởng của tiểu đội nơi mà cậu hanh đang làm nhiệm vụ . Với cương vị là một lãnh đạo , tôi chân thành biểu dương cậu hanh vì đã xả thân hết mình vì tổ quốc . Còn với cương vị là một người anh , tôi thực lòng xin lỗi và chia buồn với gia đình rằng cậu hanh đã tử trận trong một lần làm nhiệm vụ .
Xin lỗi vì không thể cứu được cậu hanh về nguyên vẹn .
                                              Xin lỗi và chia buồn
                                       Tiểu đội trưởng – mẫn     «   

Bức thư trên tay quốc rơi xuống , quốc không còn sức nữa , mệt lắm , quốc cần cậu hanh ngay bây giờ , chỉ hai ngày sau khi viết bức thư nhỏ với biết bao tâm tình gửi gắm ấy mà ngay giờ đây , cậu hanh đã đi về nơi phương xa – nơi không có quốc ở bên .
Cậu hanh đã hứa với em sẽ về đèo em đi ao sen mà , em còn chưa biết được mà sao cậu hanh đã đi rồi , trớ trêu thật , ngày trước viết thư hẹn nhau , ngày sau lại nhận thư báo tin tử . ông trời thật biết đùa quốc quá đi . hanh ra đi rồi trở về trong hư không , ngay cả một mảnh áo cũng không tìm được . Bọn giặc kia sao ác quá , quốc căm hặn bọn ác nhân kia đã cướp mất tình yêu của em . Nơi duy nhất em có thể dựa dẫm nay mất rồi , giờ em phải làm sao đây , không biết em còn có thể gồng gánh bao lâu nữa . chỉ còn mình em phải chăm lo cho tía má và dạy học cho mấy sấp nhỏ . mới ngày trước em còn háo hức ngóng anh về trong chiếc áo lính xanh oai hùng cùng gói bánh mà anh hứa mua cho mấy đứa học trò nhỏ , giờ em chỉ có thể chào anh bằng chiếc áo trắng cùng chiếc khăn tang mỏng

        «  Hà nội , ngày 21 tháng 1 , năm 19xx

Gửi anh thân thương
Năm mới dần đến rồi anh ơi , em đang cố hết sức vì gia đình , tía má vẫn sống tốt , mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi chúng cứ hỏi anh suốt đó . ở bên kia có tốt không anh , em có gửi ít quà bánh cho anh . lâu rồi em chưa gặp anh em nhớ , nhớ cái giọng trầm ấm của anh , nhớ từng cử chỉ ân cần mà anh vẫn thường làm , nói nhỏ anh nghe , em không còn khóc nữa đâu , em mạnh mẽ lắm , người yêu của chàng lính sao có thể yếu ớt hay khóc được chứ , nhưng nghĩ đến anh em lại yếu lòng , chẳng biết vì sao nữa , chết thật , nồi bánh chưng hình như khét rồi , em phải xuống bếp ngó qua đã , anh nhớ chờ em viết thư cho anh tiếp nghe anh ..........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro