1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jungkook à. Tiền bối Yoongi gọi em lên phòng nhạc kìa".

Jimin ló đầu ra khỏi phòng tập nhảy, í ới gọi lấy bóng dáng cậu sinh viên năm nhất với đôi mắt tròn to mãi vương u sầu vừa lướt qua hành lang. Jungkook quay đầu, gật nhẹ một cái với Jimin như đã biết dù chẳng tháo tai nghe xuống. Jimin cười cười, cũng khẽ gật đầu lại.

Jimin đưa tay lên chống hông, chân nhịp nhịp gõ xuống sàn. Cậu nhóc sinh viên năm hai khoa thanh nhạc kia quá mờ nhạt, mờ nhạt đến khó hiểu trong ngôi trường nghệ thuật danh tiếng với hàng ngàn sinh viên quá mức ưu tú. Jimin chú ý tới Jungkook cũng chỉ nhờ Yoongi - đàn anh khoa âm nhạc thiên tài mãi gắn bó với cây đàn piano như hình với bóng. Một người anh không bao giờ khen ngợi ai khác, bỗng nhiên một ngày lại chiêu mộ một cậu đàn em chẳng hề có danh tiếng gì trong trường về nhóm những người nổi bật nhất. Cư nhiên không ai đồng ý, nhưng trưởng nhóm âm nhạc thiên tài đã nằng nặc đòi cho vào thì chắc cũng phải có lý do.

Nhớ tới đôi mắt u buồn luôn cụp xuống, Jimin cũng vô tình nhớ tới đôi bàn tay thon dài lướt nhẹ êm như lông vũ trên phím đàn của chủ nhân đôi mắt buồn nọ. Jimin từng nghe Yoongi nhận xét về khả năng chơi đàn của Jungkook như thế này:

"Nếu em cứ mãi bỏ cảm xúc vào phím đàn mà không tỉnh táo trong phong cách thì em mãi mãi mờ nhạt thôi nhóc con ạ".

Chủ nhân đôi mắt buồn khi ấy, như bình thường, vẫn chỉ biết cụp lại. Jimin đứng nghe lén ngoài cửa, chỉ biết bĩu môi với hai người trong phòng nhạc.

"Hey tóc đỏ. Không tập nữa hử?"

Hoseok nhìn cậu em với mái tóc đỏ rực đứng bần thần ngoài cửa phòng tập nhìn về khu nhà phía tây mà không khỏi khó hiểu, buộc phải lên tiếng đánh động kéo cậu em trở về. Jimin bừng tỉnh, gãi đầu cười hề hề, tiến lại vào trong để chuẩn bị tiếp tục sống với thứ đam mê ẩn sâu trong từng tế bào cơ thể.

...

Jungkook nhẹ mở cửa, để nắng ráng chiều vàng ấm ló đầu chiếu vào phòng nhạc. Tiếng piano nảy lên từng tiếng hợm hĩnh chẳng theo một trật tự nào làm Jungkook phải tự hỏi xem kẻ nghiệp dư nào dám cả gan nghịch ngợm cây đàn dương cầm quý giá của Yoongi.

Lúc ánh mắt Jungkook được nâng lên, đồng tử cậu bỗng co lại đầy hoảng hốt. Taehyung với mái tóc xoăn sóng điển trai cùng khuôn miệng mở rộng đang khoái chí đánh nhạc nhố nhăng trên từng phím đàn của cây dương cầm trắng.

Yoongi là người không thích đùa, đặc biệt là những trò đùa về âm nhạc và cây dương cầm quý giá của anh.

Nhớ tới đàn anh nghiêm khắc, Jungkook chạy vội lại chỗ Taehyung, lo lắng lên tiếng.

"Đừng. Tae à".

"Sao lại không chứ?"

Taehyung híp mắt nhìn Jungkook nhưng vẫn giữ nguyên nét cười cố hữu. Jungkook khựng lại. Đúng rồi. Vốn chẳng có lý do gì để Taehyung phải dừng việc anh đang làm cả. Việc Taehyung làm thì Taehyung sẽ chịu, chẳng hề có chút liên quan gì tới Jungkook. Việc cậu can ngăn Taehyung vốn hoàn toàn là dư thừa với một kẻ luôn làm theo những gì mình thích như anh.

Jungkook lại cụp mắt, tiến tới ghế chờ và ngồi xuống, im lặng chờ đợi. Taehyung mải đánh lung tung nhưng đôi mắt phượng vẫn dõi theo chủ nhân của đôi mắt buồn. Jungkook trong mắt Taehyung là cậu đàn em trầm lắng và ngoan ngoãn, hỏi gì nói đấy, không hỏi thì tuyệt nhiên sẽ ngồi im từ đầu đến cuối câu chuyện chẳng hề hé răng lấy một lần. Đôi mắt ấy luôn luôn buồn, chẳng được một lần nào ánh lên nét vui vẻ.

Chắc là trừ lần đó...

"Á đau".

Taehyung giật mình hét toáng lên, hai tay rời khỏi những phím đàn mà đưa tay lên ôm lấy mái đầu với những lọn tóc đẹp đẽ. Yoongi hạ cuốn sách kẹp tờ nhạc phổ vừa được dùng để đập vào đầu Taehyung, lườm anh một cái trước khi bước tới ngồi cạnh Jungkook.

"Cầm lấy. Đây là bài nhạc em sẽ đánh vào buổi giao lưu văn nghệ giữa các khoa sắp tới".

Jungkook chớp chớp mắt khó tin, hết nhìn Yoongi lại nhìn tờ nhạc phổ kẹp hờ trong cuốn sách dạy lý thuyết cơ bản về piano. Taehyung chống tay lên cằm, ngán ngẩm nhìn phản ứng chán ngắt của Jungkook mà bình luận.

"Anh nghĩ mắt buồn sẽ làm tốt trong buổi giao lưu quan trọng đó à?"

Taehyung không có ý hạ thấp Jungkook, chỉ là anh biết trong khoa âm nhạc có nhiều người chơi piano giỏi hơn Jungkook gấp nhiều lần, như người ngồi cạnh nhóc ấy là một ví dụ. Buổi giao lưu văn nghệ giữa các khoa được coi như là buổi đấu năng lực ngầm, để đọ xem khoa nào sẽ là khoa giỏi nhất của trường. Trong khi các khoa khác sẵn sàng để nhà vô địch lên sàn đấu, thiên tài khoa âm nhạc lại để một nhân vật tầm thường lên đối chọi với họ ư?

"Tốt hơn cậu đấy, Jack".

Yoongi ngoảnh sang Taehyung, cười châm chọc. Taehyung tự ái, lập tức phồng môi phồng má trợn mắt lên nhìn đàn anh. Đúng là Taehyung không chơi piano giỏi được bằng Jungkook, nếu không muốn nói toẹt ra là anh chẳng biết chút gì về nhạc cụ này. Nếu nói Jungkook ở mức 6, thì Taehyung, ở mức -5. Bởi học Yoongi ba năm nay nhưng Taehyung vẫn chẳng đánh nổi được một đoạn nhạc cho đúng 10% số nốt nhạc.

Yoongi bảo Taehyung là kẻ ngu piano nhất trần đời.

"Anh không cần cậu trở thành người giỏi nhất".

Yoongi nhìn Jungkook, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Anh muốn cậu trở thành người đặc biệt nhất".

Đột nhiên, cả Taehyung và Jungkook tìm tới ánh mắt của nhau.

...

"Ồ. Vậy là Yoongi hyung năm nay không lên sàn đấu tranh ngôi quán quân nữa sao?"

Hoseok ngửa cổ uống nước, nghe Jimin nói vậy mà suýt sặc. Một ông hoàng âm nhạc nổi vang danh tiếng bốn năm liền tại đại học nghệ thuật này bỗng nhiên lùi bước, để một đàn em năm hai chẳng chút nổi bật lên đấu thay mình trong cuộc chiến ngầm. Chuyện này nó quá là khó hiểu đi. Khoa âm nhạc luôn là khoa đứng đầu toàn trường nhờ thiên tài Min Yoongi ấy. Không phủ nhận rằng thiên tài khoa này nhiều vô kể, nhưng cái cách Min Yoongi trình diễn trong mỗi buổi giao lưu và cơn sốt tìm infor anh chàng đánh piano trong buổi hôm ấy thật mới chính là thứ chứng minh đẳng cấp của anh. Chẳng thế mà nhà trường đang tìm mọi cách để Min Yoongi ở lại làm giảng viên của trường ngay sau khi anh tốt nghiệp.

Gió lùa qua cửa sổ vào phòng tập, lướt qua cơ thể vẫn đang dính đầy mồ hôi của Jimin và Hoseok làm hai người rùng mình. Taehyung nằm thẳng ra sàn nhảy, tay bấm lia lịa trên màn hình hiển thị một trò chơi nào đó, môi anh bĩu dài ra.

"Anh ấy chỉ biết làm theo ý mình thôi, chẳng nghĩ đến cảm nhận của người khác gì cả".

"Thế ai là người thay thế anh ấy trong buổi giao lưu?"

"Jungkook chứ ai".

Jimin và Hoseok nhìn nhau đầy ẩn ý. Jimin nghiêng đầu, Hoseok nhún vai.

"Tớ luôn có cảm giác Yoongi hyung yêu Jungkook".

Không như Jimin và Hoseok, Taehyung thẳng thừng huỵch toẹt ra khỏi miệng điều mà ai ai cũng nghi ngại. Bởi vì chuyện này vốn không thể nói bừa được. Nếu nó là thật thì danh tiếng của cả hai người đều bị mang tai tiếng. Yoongi sẽ bị đàm tiếu là lợi dụng quyền hạn để đưa người yêu là một kẻ tầm thường vào nhóm những người nổi bật nhất toàn trường, ngược lại Jungkook sẽ bị đồn thổi là vì có người yêu chống lưng mà tác oai tác quái.

Điều đó sẽ ảnh hưởng đến trưởng khoa diễn xuất Kim SeokJin, hai thủ khoa khoa nhảy Jimin và Hoseok, cả hai thành viên khoa âm nhạc còn lại là Namjoon và Taehyung. Nhóm sáu người họ đã từng rất hoàn hảo, trước khi Yoongi kiên quyết lôi một cậu sinh viên năm nhất vô danh nào đó vào nhóm của bọn họ.

"Nhưng anh ấy biết Jungkook yêu cậu mà Taehyung?"

...

Thông tin thành viên nhỏ tuổi nhất team BTS sẽ trình diễn trong buổi giao lưu văn nghệ đã lan ra toàn trường chứ không còn lưu hành nội bộ trong khoa âm nhạc nữa. Vậy nên mới có chuyện cậu sinh viên năm hai cúi thấp đầu bước vội trên sân trường đầy tiếng chỉ trỏ.

Mải nhắm mắt nhắm mũi chạy trốn những ánh nhìn chẳng chút thiện ý, Jungkook liền đâm sầm vào một ai đó rồi ngã lăn đùng ra.

"Ôi em bé ngốc. Em không sao đấy chứ?"

Trưởng khoa diễn xuất Jin đang sóng bước cùng đàn em Namjoon tới văn phòng trường thì đột ngột có cục bông trắng trắng với mái đầu đen bóng tông thẳng vào lưng mình làm anh suýt đập khuôn mặt sáng giá xuống đất, may nội công anh thâm hậu nên sớm lấy lại được thăng bằng. Quay ra sau lưng liền thấy được cậu em út trong nhóm mình đang nhăn nhó đưa tay xoa xoa lấy cái mông va chạm mạnh với nền đất.

Jungkook phát hiện ra là Jin và Namjoon, ngượng ngùng lắc đầu, để hai người anh nâng đứng lên rồi phủi phủi quần áo cho. Jin huých tay vào khuỷu tay em nhỏ, cười ngả ngớn.

"Làm sao chạy kinh khủng thế hử? Mĩ nữ nào đuổi theo đòi hôn em sao?"

Jungkook bị Jin chọc cho đỏ bừng hết cả má, cúi đầu lắc lắc. Jin trông đôi má phính xuất hiện tảng hồng rõ rệt, cười ầm lên đầy thích thú. Namjoon xoa đầu em bé mắt buồn, cười nói.

"Sợ ánh mắt người đời hướng về em sau thông báo em tham gia buổi giao lưu văn nghệ chán ngắt đấy phải không?"

Lần này, mái đầu đen khẽ gật gật.

Jin càng được nước phá lên cười lần nữa.

"Ôi em bé ngốc. Việc gì em phải để những ánh mắt đấy vào trong lòng chứ? Yoongi phân công em làm chứ em có tự đề cử mình đâu mà phải sợ?"

"Jin hyung nói đúng đấy. Đừng để những điều xấu xí tầm thường ấy tác động đến sự tự tin của em. Cả nhóm chúng ta tin em sẽ làm tốt mà".

Namjoon vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng dạy trẻ, khuyên răn chủ nhân đôi mắt buồn bằng những câu triết lý dễ hiểu nhất. Người lớn mải cười nọ, sau khi cười chán chê, cũng lập tức cổ vũ cho em.

"Em phải tin vào năng lực chọn người của Yoongi chứ. Nó đã cho em vào nhóm chúng ta tức là em có năng lực thật sự, và năng lực của em phải trên nhiều người. Em, đặc biệt lắm đó nhóc con".

Hiếm lắm, cả Namjoon và Jin mới thấy lại được một hình ảnh hết sức rung động. Đôi mắt buồn khẽ ngước lên, nhìn hai người anh đang sóng bước bên cạnh, cong cong lên thành hình trăng khuyết, đôi đồng tử hấp háy niềm vui. Môi xinh của Jungkook nở nụ cười như đóa hoa anh đào tháng xuân, dịu êm và ấm áp. Gương mặt của Jungkook khi ấy như một bức họa về mùa đào nở, tươi tắn và tràn đầy sức sống.

"Em cảm ơn Jin hyung, Namjoon hyung".

...

"Trật một nốt. Làm lại".

Jungkook mím môi, ngón tay đang lướt hăng say trên phím đàn đột ngột phải dừng lại và hạ xuống. Đôi mắt buồn cụp lại, tủi thân chớp chớp.

Yoongi trông ra được nét buồn qua đôi môi trề dài cả cây số của em nhỏ, cười cười tính nói câu "Nghỉ ngơi đi" thì người còn lại trong phòng nhạc đã oang oang cái miệng.

"Anh đã bắt mắt buồn luyện ba tiếng rồi đấy. Tay em ấy cứng đơ hết cả rồi kìa".

"Có giỏi thì trèo lên đầu anh mày mà ngồi này".

Yoongi quay phắt sang Taehyung đang vắt vẻo ngồi tu lu trên bàn học nào đó mà nghịch ngợm cây đàn guitar điện, chỉ chỉ lên đầu mình. Taehyung bĩu bĩu môi, gảy mạnh một lớp qua tất cả các sợi dây đàn rồi ung dung nhảy khỏi bàn, tiến tới kéo tay Jungkook lôi đi. Trước khi đóng cửa, Taehyung còn quay lại, làm mặt xấu với anh lớn và tuyên bố.

"Em sẽ rèn Jungkook giúp anh, đồ nghiện âm nhạc khó ưa".

Yoongi chỉ cười chứ không ngăn cản, cũng chẳng nói gì.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro