2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh thật sự viết ra được từng nốt nhạc trong bản nhạc đó ạ?"

Jungkook khó tin, trừng mắt nhìn nhạc phổ với từng nốt nhạc mà Taehyung vừa mất hơn một tiếng đồng hồ để viết lại. Được người nọ khen, Taehyung phổng mũi lên, cười tự hào.

"Anh ngu piano chứ không có ngu nhạc lý nhé. Rất giỏi là đằng khác đó".

Đôi mắt Taehyung cong tít lại, khuôn miệng hình chữ nhật hiện ra. Jungkook say mê ngắm nhìn vẻ đẹp vô thực từ người đối diện, ngắm đến ngẩn ngơ. Nhớ tới ngày Jungkook lần đầu ra mắt với team BTS, Taehyung cũng đã dùng gương mặt này để đón chào cậu. Khi ấy, anh nhảy bổ lên lưng em, cười tỏa sáng với câu hét:

"Em không phải là em út nữa rồi".

Taehyung cũng bị đôi mắt của người nọ thu hút. Anh biết Jungkook trước cả khi nhóc con này vào nhóm, chỉ là không nói cho ai biết, ngay cả Jungkook cũng chẳng biết Taehyung chú ý tới mình. Taehyung thích đôi mắt luôn u sầu của em nhỏ, tự hỏi bản thân rằng tại sao Jungkook lại có đôi mắt như thế. Anh luôn chìm sâu vào một giấc mộng phiêu linh nào đó do đôi mắt kia mang lại. Những khi Jungkook chìm sâu vào một điều gì đó, đôi mắt em ấy luôn sáng lên, tựa ngôi sao, tựa ánh trăng, tựa kim cương, tựa một thứ lấp lánh nào đó mà Taehyung không thể liên tưởng tới được. Taehyung chỉ biết, anh rất thích ngắm nhìn mắt Jungkook những lúc ấy.

Khi hơi thở của đối phương phả thẳng vào mặt, cả hai mới biết khoảng cách của họ hiện tại là bằng không. Chỉ cần một trong hai người muốn, họ có thể hôn nhau bất cứ lúc nào.

Chỉ là, Jungkook quá nhút nhát, còn Taehyung thì không có can đảm để vượt qua chính bản thân mình.

"Phải làm tốt nhé, mắt buồn".

Taehyung mấp máy môi cổ vũ em nhỏ. Môi hai người như có như không mà chạm tới nhau. Jungkook giật bắn người, lập tức lùi lại.

Phản ứng đó khiến Taehyung đau lòng.

Taehyung ngồi thẳng người, vỗ hai tay lên đùi rồi nói to.

"Lên phòng anh nào. Cây đàn piano của anh, em sử dụng nó nhé. Tuy không sịn như đàn của Yoongi hyung nhưng nó cũng rất tốt đó".

...

"Em đã khóc được hai tiếng rồi đấy".

Jungkook chớp mắt, nước mắt lần nữa lăn dài. Chẳng một tiếng nức nở, chẳng ầm ĩ gào la, Jungkook luôn khóc trong im lặng. Có thể đây là một đứa trẻ ngoan, ấm ức buồn nhưng chẳng một lần quậy phá vì đau đớn. Và Yoongi luôn là người em tìm đến. Người anh họ này sẽ chỉ ngồi nghe em rơi nước mắt, không một lời hỏi lý do, không một câu khuyên ngăn em đừng khóc. Có chăng, là mấy câu có mang chút xíu trách móc như trên.

"Taehyung, anh ấy mãi chẳng rung động với em".

Yoongi gật gật đầu. Anh nhận ra được, rằng Taehyung có thương lấy Jungkook. Nhưng lý do thằng bé từ chối lời tỏ tình của Jungkook thì anh không đoán ra được. Anh nghĩ mãi vẫn không hiểu, cái trò chơi mà Taehyung đang giăng ra là cái gì. Tựa như một ngày cá tháng tư kéo dài mãi mãi, thằng bé cứ chìm trong lời nói dối của chính mình mà chẳng hề tỉnh ngộ để nhìn thực tại xem thằng bé thương yêu Jungkook đến nhường nào.

Những gì Yoongi làm ra để giúp cho hai đứa trẻ đến được với nhau đều đã được thực hiện. Nhưng hiện thực mãi vậy. Taehyung từ chối lời yêu của Jungkook. Việc bất chấp luật lệ mà đưa Jungkook vào nhóm, việc để Jungkook tham dự buổi tiệc giao lưu, việc để Taehyung nổi đóa với Yoongi và đem Jungkook về tự dạy lấy, tất cả đều trong sự sắp xếp, hoàn hảo đến không thể tin nổi.

Nhưng, Taehyung vẫn từ chối Jungkook.

"Em chẳng biết bản thân em có là một chấm màu nào trong bức tranh cuộc đời của Taehyung không nữa".

Jungkook ngửa cổ ngắm sao đêm, để nước mắt buông tự do, lướt qua gò má, chảy dài đến chiếc cổ trắng ngần, rơi thấm vào chiếc áo đen u tối như màn đêm đang hiện hữu. Jungkook nhớ những nụ cười tươi tắn của Taehyung, nhớ những lời đưa đẩy tán tỉnh của Taehyung khi hai người mới gặp nhau, nhớ những lần Taehyung cổ vũ em vượt qua kì thi căng thẳng, nhớ cả những lần Taehyung từ chối ý niệm yêu thương từ em.

Tất cả đã từng tồn tại, thấm sâu vào trong mạch máu của Jungkook. Sự hiện hữu của Taehyung, với em tựa như ánh dương rực sáng.

"Tháng mấy thì em dừng việc học và vào công ty thực tập?"

Jungkook nhớ tới nửa năm ít ỏi còn lại để em gặp Taehyung trước khi ra nước ngoài để làm traineer, nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt hơn. Yoongi nhìn em, đau lòng đến không nói thành lời.

"Anh ấy chẳng thuộc về em, Yoongi hyung ạ".

...

Taehyung đẩy Jungkook ra sau, để em nằm trên những phím đàn. Cây đàn phát ra thứ âm thanh kì lạ, vang động cả căn phòng ấm cúng. Jungkook hoảng hốt, tính ngồi dậy lại bị đè xuống. Âm thanh những nốt liền kề vang lên quá chói tai với cả hai người đều học nhạc lý như Taehyung và Jungkook. Âm thanh ấy tựa tính tình ngang bướng của Jungkook trong mắt Taehyung, lại tựa sự kì lạ của Taehyung trong mắt Jungkook.

Taehyung ấn môi mình lên môi Jungkook, thỏa mãn ngắm nhìn đôi đồng tử buồn rầu co lại còn chút xíu vì kinh ngạc. Anh nhắm mắt, đắm mình chìm vào dịu ngọt mềm mại ấm áp nhất mà môi Jungkook mang đến. Jungkook vì kinh ngạc mà quên động đậy, ngơ ngác để người nọ cạy mở miệng và hút lấy lưỡi của mình. Tiếng môi lưỡi dây dưa tác động đến những điều xa hơn, kích thích đến cả bản tính phần "Con" trong người cả hai trỗi dậy.

Nhưng, Taehyung kịp ngăn lại.

Anh dừng nụ hôn tại một thời điểm mà Jungkook quên mất bản thân, ngang nhiên quàng tay ôm lấy cổ anh. Họ chưa tách nhau ra, môi người này vẫn chạm vào môi người kia mà thở dốc.

"Anh... có yêu em không?"

Chưa thoát khỏi niềm khoái lạc, Jungkook mơ màng hỏi. Trong đôi mắt buồn long lanh là một ánh sáng ánh lên từ sự hy vọng nhỏ nhoi. Taehyung chớp chớp mắt, cười nhẹ một tiếng mà trả lời.

"Đừng hy vọng gì cả, mắt buồn ạ".

...

Jungkook liếm môi nhiều tới mức môi của cậu luôn trong tình trạng bóng nhẫy đầy khiêu gợi. Trông cậu chàng có vẻ lo lắng thái quá, chẳng ung dung tự tại, thậm chí còn có chút ghét bỏ như Yoongi mọi năm.

Taehyung kéo Jungkook ngồi xuống ghế cạnh mình, cong môi lên trách cứ.

"Lo lắng cái gì. Sự tự tin mới giúp em trở thành nhà vô địch, em hiểu chưa? Hả?"

Jimin và Jin phì cười vì cách Taehyung động viên em nhỏ, chỉ biết lắc lắc đầu không còn gì để nói. Yoongi thì khinh bỉ, hừ một tiếng lạnh lùng.

"Sau đây, khoa âm nhạc sẽ trình diễn một bản nhạc bằng piano. Các bạn trông chờ chứ? Nếu có thì hãy vỗ tay thật lớn nào".

Phía dưới hội trường vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ. Dù họ mong Yoongi trình diễn hơn, cũng là chẳng mấy ưa gì kẻ không nổi bật như Jungkook, nhưng tác phong của họ không cho phép họ kém lịch sự. Họ được đào tạo để trở thành những người nghệ sĩ hy sinh vì nghệ thuật trong tương lai, họ biết đây là phép lịch sự tối thiểu đối với người phải đứng trên sân khấu.

Những tiếng vỗ tay càng làm Jungkook trở nên run rẩy. Hai bàn tay để đánh đàn của cậu càng được hồi đổ mồ hôi đến ướt sũng. Jungkook đứng ngần ngừ ở mém rèm một lúc lâu, đến mức mà cả nhóm phải tiến lại động viên cho cậu chàng thêm phần tự tin.

Đột ngột, vòng ôm ấm áp bủa vây lấy lưng Jungkook. Bên tai là tiếng nói trầm khàn ngọt ngào của người cậu yêu nhất trần đời.

"Cố lên nhé Jungkook. Em là người đặc biệt mà. Anh sẽ là sức mạnh, luôn bảo vệ và ở bên cạnh em".

Năm người còn lại, không hẹn mà gặp, cùng tiến lên một bước, ôm lấy cả Taehyung và Jungkook.

Vòng tròn tượng trưng cho sự đong đầy, niềm tin yêu và sự đoàn kết. Họ ôm nhau, tạo thành một vòng tròn để trấn an lấy nhau.

...

"Òa. Jungkook của chúng ta lên tận top hai tìm kiếm của trường á nha. Giỏi quá trời giỏi nè".

Hoseok cười khà khà, thích thú xoa đầu lấy người nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Đêm giao lưu hôm ấy, Jungkook đã làm tốt vượt ngoài mong đợi. Mọi người đã thừa nhận lấy tài năng đánh đàn của Jungkook, không một ai có thể nói cậu mờ nhạt hay kém tài năng được nữa.

Jungkook ngượng ngùng cúi đầu, môi mím lại để che đi nét cười trực nở trên môi. Yoongi rất biết phá game, xí dài một tiếng, cong môi phê bình.

"Vẫn sai một nốt khúc cuối đấy nhá. Nhớ phải luyện tập thêm".

"Cái tên này rõ ngớ ngẩn. Chú mày khen em nó một câu thì chết à mà cứ phải châm chọc thế nhở?"

Jin cũng phải cong môi lên đốp chát với cậu em kém mình ba tháng tuổi. Yoongi coi như không biết, ngoảnh mặt làm ngơ. Chỉ có Yoongi và Jungkook biết, rằng Yoongi đã rủ Jungkook làm một bữa nhậu đêm chỉ hai anh em để chúc mừng nhóc con đã hoàn thành bài nhạc tốt ngoài mong đợi.

Jungkook lắng nghe từng lời chúc, tâm trí lại trôi dạt đến buổi tối hôm ấy, Taehyung đã ôm lấy cậu, thật dịu dàng, thật trân trọng. Jungkook còn nhớ được chiếc ôm ấy ấm áp biết nhường nào, lời nói ấy tác động đến tâm lí của cậu mạnh mẽ đến nhường nào.

"Cố lên nhé Jungkook. Em là người đặc biệt mà. Anh sẽ là sức mạnh, luôn bảo vệ và ở bên cạnh em".

Jungkook nhìn tới Taehyung, phát hiện ra Taehyung cũng đang chăm chú nhìn mình. Lần này, Taehyung chẳng lẩn trốn ánh mắt của Jungkook nữa, mạnh mẽ nhìn thẳng vào đôi mắt buồn đẹp đẽ. Jungkook phát hiện ra, ánh mắt của Taehyung khác mọi hôm. Nó buồn hơn, chứa nhiều tâm sự hơn.

"Tae..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên, chặt đứt tiếng gọi ngang chừng của Jungkook. Nhìn thấy số máy gọi đến là ai, Jungkook nuốt nước bọt, xin phép các anh lớn rồi chạy vọt thẳng vào nhà vệ sinh nghe máy.

Khi Jungkook quay trở lại, ai cũng nhìn ra được cậu khóc. Trong khi mọi người tới tấp hỏi thăm thì Yoongi chỉ thở dài, và Taehyung lặng lẽ cúi mặt.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro