3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nặng nề kéo vali. Ngoài sân bay, tiếng người át tiếng thở. Không khí ồn ào càng khiến Jungkook cảm thấy tức ngực. Cậu quay đầu, nhìn gia đình của mình, lại nhìn đến những người anh cùng nhóm vẫn đứng ở đó chờ cậu khuất bóng và lên máy bay.

Trong số các anh ở đó, Taehyung không có mặt.

Jungkook mím môi, nuốt nước mắt vào trong, cố gắng không để mình khóc trước mặt mọi người. Cậu vẫy vẫy tay chào, cố gắng kiếm tìm một bóng hình cao gầy với mái tóc xoăn đẹp đẽ nào đó trong đám đông. Nhưng, mãi chẳng thấy người đó đâu cả.

Vali lăn bánh, Jungkook hoàn thành xong tất cả các thủ tục, chỉ trực bước vào phòng chờ trước khi lên máy bay. Đột nhiên, Jungkook đứng lại, ngước mắt lên nhìn trần nhà cao, ngăn không để nước mắt rơi nhưng không ngăn nổi. Thứ nước mằn mặn trào ra khỏi khóe mắt đỏ hoe, lướt qua gò má đã gầy hơn trước, trượt xuống vùng cổ trắng ngần. Jungkook bật khóc nức nở giữa những người xa lạ. Đã không còn một ai khuyên cậu đừng khóc, không còn một ai lặng lẽ ở bên cạnh nghe tiếng nước mắt rơi. Không còn một ai cả, ngoài những gương mặt chẳng chút thân quen. Họ nhìn cậu khóc với ánh mắt kì dị, coi cậu như một kẻ khó hiểu với những giọt nước mắt dư thừa.

Jungkook rời Hàn Quốc trong sự cô độc và nỗi nhớ mãi chẳng có điểm dừng.

...

Chuyến bay đã cất cánh được ba mươi phút. Không một phép màu nào xảy ra. Jungkook đã bay tới LA để thực tập. Hình bóng cậu cứ vậy mà biến mất giữa Seoul hoa lệ, chỉ còn tồn tại trong tâm trí những người ở lại.

Anh mỉm cười nhìn bảng thông báo, chậm rãi đứng dậy trở về.

...

"Jungkook! Jungkook! Jungkook!"

Tiếng fan hò reo như sấm dậy trong sân vận động Seoul. Những banner lấp lánh màu sắc, những hình ảnh long lanh nhất được giơ cao giữa hàng nghìn người. Jungkook đứng một mình trên sân khấu, mỉm cười với người hâm mộ. Cả sân vận động như bùng dậy vì nụ cười ấy. Họ hò hét, phấn khích vô cùng.

Jungkook nhìn về một hướng vô định, đưa mic lên kề miệng, giọng nói trong trẻo vang lên.

"Mình rất vui khi được đứng ở đây ngày hôm nay".

Tiếng hò reo vừa nín lặng được vài giây lại lập tức trỗi dậy như sấm rền. Giữ nguyên nụ cười trên môi, Jungkook tiếp tục.

"Mình đã từng chẳng là ai cả. Nhưng bây giờ, mình là Jungkook. Người tạo lên Jungkook của ngày hôm nay, là các cậu. Các cậu là sức mạnh, luôn bảo vệ và ở bện cạnh mình, ARMY".

Vọng về từ quá khứ một câu nói đã in đậm trong trí nhớ của Jungkook.

...

"Jungkook của chúng ta đã rất thành công rồi này. Thật không ngờ là năm đó em đột ngột ra nước ngoài để làm thực tập sinh cùng công ty với Yoongi hyung đó nha".

Vẫn là một Hoseok với nụ cười năm xưa, xoa xoa lấy mái đầu của người nhỏ tuổi. Jungkook thành danh, đó là niềm tự hào không phải chỉ của riêng Hoseok mà còn là của cả BTS.

"Tiếc quá. Taehyung bận rộn đi đây đi đó chụp ảnh nên chẳng thể tụ họp cùng chúng ta được".

Jimin ngần ngại lên tiếng, kéo theo đó là cả một chuỗi im lặng không đáng có. Jin lừ mắt nhìn Jimin, Jimin mím môi không nói gì. Đến cuối cùng, Jungkook, với gương mặt được rèn giũa bao năm để giấu đi cảm xúc thực, cười một tiếng giảng hòa không khí.

"Không sao. Anh ấy bận mà. Em sẽ gặp anh ấy sau vậy".

Có lẽ, đó là sự bận rộn trốn tránh.

...

Jungkook rẽ vào một quán cafe sau buổi đi dạo quanh sông Hàn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Cậu ngồi cạnh cửa kính, tựa đầu vào lớp kính trong để ngắm người qua lại. Jungkook đã quen với cảm giác trơ trọi, chỉ còn một mình bản thân lạc lõng giữa đám đông. Jungkook đã sống với thứ cảm giác chết tiệt đó suốt 10 năm nay. Thứ cảm giác đó đã là bạn tâm giao của cậu mất rồi.

Jungkook chợt nhớ tới Taehyung, nhớ tới mối tình đầu đẹp mà buồn đau. Taehyung đem đến cho Jungkook mọi thứ cảm xúc của tình yêu dù rằng họ còn chẳng trong một mối quan hệ tình cảm nào khác ngoài bạn bè. Hóa ra từng đó đã đủ để thỏa lấp tâm hồn trơ trọi thiếu thốn tình yêu của cậu.

Jungkook hà hơi lên tường kính, giơ ngón tay và vẽ lên một hình trái tim nho nhỏ. Mảnh tình của cậu và Jungkook cũng như trái tim này, nhỏ bé, đơn độc và vội vã. Nó chỉ được tạo thành từ hơi nước tỏa ra từ miệng Jungkook, cũng như mảnh tình chỉ có Jungkook vun trồng. Trái tim này rồi sẽ mất đi, còn mảnh tình kia 10 năm rồi vẫn mãi âm ỉ.

Đồng tử Jungkook co lại đầy ngỡ ngàng. Taehyung, với chiếc mũ nồi đầy hoài cổ màu nâu, xuất hiện phía trong hình trái tim bé nhỏ. Anh giơ máy ảnh về phía này, khóe miệng giương cao một đường đẹp đẽ.

Jungkook bật người ngồi dậy, mặt đối mặt qua tường kính, với một Kim Taehyung em từng yêu điên cuồng.

...

"Anh đã nghe tất cả các bài hát của em. Năm xưa mãi nghĩ em mờ nhạt, nay, từ nhảy, hát, sản xuất nhạc, đánh đàn, em đều giỏi cả. Em đúng là đặc biệt thật đó mắt buồn".

Tim Jungkook rung lên từng hồi thổn thức khi nghe lại cái tên mắt buồn từ chính miệng của người nọ. Đứng trước một Taehyung, Jungkook luôn cụp mắt. Bởi cậu luôn nhớ tới mối tình đầu thất bại quá sức nghiệt ngã của mình.

"Cảm ơn anh rất nhiều".

Mười năm gặp lại, họ đối đáp với nhau khách sáo tới mức tưởng như chưa từng quen biết.

Xoay xoay ly nước cam trên bàn, Taehyung nở nụ cười, mà trong mắt Jungkook thì nó đẹp đến mê hồn, đẹp đến mức rơi nước mắt.

"Anh sắp kết hôn rồi".

Không ngạc nhiên, không buồn bã. Trả lại cho Taehyung ngay tức khắc là nụ cười công nghiệp đầy đơ cứng và một câu nói khách sáo đầy ghét bỏ.

"Chúc mừng anh".

Và chỉ có thế.

Nắng tan mau vào khoảng không, chiếu rọi lên bóng hình người con trai ngồi bên góc quán hàng tiếng đồng hồ, chỉ có một mình. Người ta không thấy cậu khóc hay mệt mỏi. Cậu chỉ ngồi đó, đặt ánh nhìn bên lề đường và ngắm dòng người qua lại, như thể cậu đã bị nhốt ở đâu đó rất lâu chẳng được ngắm nhìn thế giới.

Trái tim cậu vẽ lên trong một phút nhớ nhung đã chẳng còn tồn tại. Nó đem theo cả một mối tình đi xa, dắt tay nhau đi đến miền đất chết.

Chúng chẳng còn tồn tại, vào một ngày tịch dương nơi Seoul vồn vã.

...

"Anh từng yêu em, rất yêu em đấy, mắt buồn ạ".

"Nhưng nếu có anh tồn tại với danh phận người yêu của em thì sự nghiệp của em không thể phát triển được".

"Thật tiếc quá. Đáng ra chúng ta sẽ có một tình yêu đẹp biết bao nơi thanh xuân vội vã".

"Chỉ tiếc. Tất cả chỉ là hư vô".

Xin lỗi em, đóa hoa có đôi mắt buồn.

___END___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro