1. Thu úa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có em tồn tại trên đời
Cho anh còn được có người để yêu."

"Có em" - Xuân Diệu
.

Một chiều buồn phủ lên cảnh sắc của "hòn ngọc viễn đông" những nỗi niềm không tên, cơn mưa riêu riêu ngấp nghé phía trước khung cửa sổ hiu quạnh. Nắng nhàn nhạt lấp ló sau đám mây mang mang, ngập ngừng chẳng dám hé mở tia sáng về phía anh. Ngoài hiên nhà phảng phất mùi hương dịu ngọt, thanh mát của rặng cây bưởi hồng sai trĩu quả và tiếng chim sơn ca hót véo von, ngân lên khúc hòa ca du dương. Hanh nghe thấy cả tiếng hạ đang rộn rã chuyển giao mùa sang thu, nghe tiếng gió se se lạnh ùa vào buồng ngủ, nghe sao tiếng vỡ vụn trong mảnh tình trái ngang của mình, nghe mà não lòng.

Thương nhớ em, anh đặt lên ngôi mộ chưa xanh cỏ mấy nhành hoa xuyến chi trắng tươi mơn mởn, đặt lên mối tình dang dở, đặt lên vô vàn nuối tiếc cho một mai chẳng còn bóng hình Quốc.

Chẳng còn chiều nao hai đứa cùng nhau đạp xe dạo phố, chẳng còn bữa cơm nhà ấm cúng đạm bạc, chẳng còn nụ cười em nở rạng ngời sau mỗi hôm đắt khách, giường vắng em giờ lạnh lẽo trống trải.

Em đi nắng không buồn chiếu đến thềm nhà, gió đìu hiu bay thoáng qua, cây tàn tạ một màu vàng úa, lốm đốm những nốt nâu sẫm. Vạn vật đổi sắc, cái vẻ hiu quạnh luôn lẩn khuất ở đâu đó, có hôm Hanh thấy nó hiện diện ở chậu hoa trước cửa nhà, đóa diên vĩ không còn bàn tay em chăm nom nữa, héo hon hết rồi. Có bữa anh lại cảm nhận được sự trống trải trong chính mái ấm này, còn đâu bình minh lên có em bên cạnh, nằm gọn trong vòng tay Hanh. Số phận trớ trêu, dẫu anh và em có vượt qua bao ánh nhìn gièm pha, sự khinh miệt của người đời, thì cơn bạo bệnh vẫn tước đi mạng sống của người Hanh yêu nhất.

Tình dệt từ tơ duyên
Nên thơ nhờ tiếng yêu
Họa lên bức tranh mình
Một chiều hè có em

Thu sang hoa héo tàn
Lá chuyển sắc nâu úa
Bạc màu kí ức xưa
Tay nắm chặt mối cũ

Mà sao lại như cát
Tuột khỏi bàn tay anh
Rồi bụi hóa thinh không
Em đâu rồi em ơi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro