11. Tình yêu là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quốc có nhớ anh không?"
.

Thoắt cái đã hơn chục ngày Hanh ở Hà Nội, cô Ngọc Trân kia hôm nào cũng ghé qua thăm hỏi mà anh không quan tâm, chàng trai còn đang bận giải quyết công việc nhanh chóng để được về với Quốc. Không biết dạo này em ăn uống ra sao, liệu có uống thuốc như lời anh dặn dò? Hanh nhớ giọng hát em ngân vang, trầm bổng, nhớ tiếng yêu em thủ thỉ bên tai, nhớ hương tóc em thơm mùi hoa sữa, nhớ lắm những lúc em bập bẹ tập đọc bài ca dao.

Trời hôm nay âm u lạ thường, trút xuống cơn mưa nặng hạt, làm lòng Hanh càng thêm bồn chồn. Bức thư anh gửi trọn tâm tư, niềm mong nhớ không biết giờ đã tới tay em chưa? Do Quốc mới biết đọc nên Hanh không viết dài dòng, chỉ bảo đứa nhỏ đừng gắng sức quá, nào mệt thì nghỉ bán ở nhà dưỡng sức, bệnh ra đấy lại khổ em thương, anh không ở đó nom Quốc được.

"Hanh ơi, cháu có thư từ miền Nam này." - Tiếng bác quản gia vọng lên từ dưới nhà, cậu Hanh nhà ta xem ra cũng được nhiều người quý phết, mới dăm bữa cậu về đây mà cô Trân đã sốt sắng sang hỏi cưới, giờ còn có thư gửi từ Sài Gòn.

Hanh nghe thấy vậy liền hấp tấp chạy xuống, anh không ngờ là Quốc cũng viết thư cho mình, chàng trai hào hứng đón nhận bức thư từ bác quản gia.

Nhưng Hanh nhớ thương ít mà phì cười thì nhiều, chữ em vẫn xấu như ngày nào, nét to nét nhỏ, nghiêng vẹo không thẳng hàng gì cả, độ này Quốc mệt nên anh chỉ dạy em tập đọc chứ không bắt luyện viết chữ.

.

"Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau."

"Sóng" - Xuân Quỳnh

Quốc bập bẹ đọc lên bài thơ "Sóng" của thi sĩ Xuân Quỳnh, nhưng ngẫm mãi mà chẳng hiểu sao tình yêu lại liên quan đến sóng, em đã được tận mắt chứng kiến bao giờ đâu mà biết. Em chỉ biết yêu là khi Hanh trao cho em ánh mắt dịu dàng với muôn vàn yêu thương, ân cần dạy em tập đánh vần và nhẹ nhàng vỗ về mỗi khi em buồn, tình yêu là vậy đó, chỉ đơn giản như thế thôi.

"Anh Hanh ơi, bài thơ này nói về gì vậy, sao em nghĩ nãy giờ mà vẫn hông hiểu gì hết trơn."

"Tình yêu đối với mỗi người, mang một ý niệm khác nhau đó Quốc. Với anh, tình yêu là nắng."

Quốc khờ, nào có biết em đẹp như nắng sớm mai, tinh khôi, đẹp đến nỗi làm lòng anh thơ thẩn, say đắm. Đôi lúc, em lại mang vẻ mộng mơ, trầm lắng như màu ráng chiều. Nhưng yêu hơn cả, vẫn là bình minh lên có Quốc bên cạnh, yêu sao cho hết ánh nắng mơ phai đọng trên gương mặt còn mơ màng của em.

Nắng, nhuộm vai áo em vàng ươm, nhuộm con ngõ nhỏ thân thương, nhuộm cả tình ta chín muồi.

Nói cách khác, "nắng" còn ẩn dụ cho tình yêu đôi lứa, tuy thơ ngây, non dại nhưng nồng nhiệt và đậm sâu.

"Em vẫn hông hiểu, sao anh Hanh lại yêu nắng, sao anh hông yêu em?"

Quốc thấy Hanh giải thích cũng như không, càng làm cho khái niệm "tình yêu" trở nên khó hiểu hơn. Nếu nó phức tạp như vậy, thì tại sao em lại yêu anh từ những điều giản đơn nhất?

"Hì, Quốc ngốc không hiểu được đâu, em phải để ý kĩ mới biết được vì sao nắng lại tượng trưng tình yêu anh dành cho em."

Tình nở trong nắng xuân
Bâng khuâng cõi lòng anh
Bởi tình ta trái ngang
Nào đúng với lẽ thường

Nhưng trái tim đã chọn
Ta đành sống nhỏ mọn
Gạt đi mọi bàn tán
Tự tin nắm tay nhau
Hiên ngang ngẩng cao đầu.

.

Hanh ngẩn ngơ đứng ở cửa nhà ngắm ánh trăng trắng ngà, đến độ mẹ đuổi lên phòng cũng không chịu, tưởng đâu anh làm nhiều việc đến mức bị khờ.

Thấy anh cương quyết không muốn lấy Trân nên bố mẹ cũng đành buông xuôi chuyện này, tạm gác vụ cưới hỏi sang một bên. Hanh bảo Trân rằng anh có người thương ở trong Nam rồi, mong cô đừng tìm đến nhà nữa, hãy lấy chàng trai yêu cô chân thành và say đắm, chứ giờ cả hai cưới nhau về cũng chỉ như người dưng nước lã, không thương không thích, khó mà hòa thuận chung sống.

Hanh nâng niu bức ảnh Quốc đứng trước cổng chợ, hôm đó nắng vàng như rót mật, em ôm cành hoa đào trong tay, đôi mắt đương cười dịu dàng, làm tim anh như hẫng đi một nhịp, cõi lòng giờ xao xuyến nhớ thương em đến khờ người rồi em ơi.

Anh yêu nắng, chỉ mong sao tương lai của Quốc cũng tươi sáng như vậy, đừng như cơn giông nặng hạt hay khoảng trời mịt mù âm u, bấp bênh lắm.

.

"Tình yêu với em là ..."

Hanh không chịu nói cho Quốc nên em đành phải nhờ Linh giải thích giùm, con bé này trông vụng vậy mà cũng thông minh, lanh lợi phết. Hai anh em cứ vậy mà ngồi buôn đến tối muộn, Linh thực ra cũng đang thương mến một người, nên cô hiểu rõ "tình yêu" hơn ai hết.

"Vậy là anh Quốc hông biết rùi. Đây để em giải thích cho anh."

"Hông phải anh Hanh yêu nắng đâu, vì người thương của ảnh có liên quan tới nắng đó, có khi chị gái ấy đẹp như ánh chiều tà hoặc cười tươi rạng rỡ như nắng sớm mai chẳng hạn."

"Em có chấp niệm với mây nha. Tình yêu như đám mây bồng bềnh, nhẹ nhàng và thơ mộng, tâm hồn người thiếu nữ khi yêu cũng thế thôi, ai mà chẳng thích một mối tình như vầy."

"Nhưng anh Hanh đang mến cô nào vậy anh Quốc? Em thía ảnh suốt ngày quanh quẩn ở trường với gánh hủ tiếu của anh mò, có thấy đi chơi với cô nào đâu?"

Nghe Quốc kể vậy mà Linh cũng thấy lạ, anh Hanh mà thích ai là cả khu đã đồn ầm lên rồi, bởi ảnh tốt tánh, đẹp trai, lại còn làm giáo viên, nhà cũng có điều kiện, các nàng trong xóm đều mong được Hanh để mắt tới, nào là cô Nhài con chủ tiệm dệt may nức tiếng Sài Gòn, cô Phương có bố mẹ là chủ tịch tỉnh, cho đến mấy cô ca sĩ phòng trà cũng đem lòng thương mến anh. Độ này nghe đâu còn có cô tỏ tình Hanh dưới gốc cây phượng trước cổng trường mà bị anh thẳng thừng từ chối, làm cổ ngượng quá phải bỏ về luôn.

Quốc nghe vậy liền cứng đờ người, em là đàn ông con trai, đâu phải phụ nữ để có thể kết duyên tình với Hanh được. Là em lầm lỡ, trót thương người chẳng thuộc về em, trót sa vào vũng lầy của tội lỗi.

"Anh nghe anh Hanh nói vầy thui chứ cũng hông rõ lắm."

"Mà anh Quốc trải qua mười chín cái xuân xanh rùi, sao anh hổng kiếm cô nào để yêu đi, em thấy anh cô đơn lẻ bóng quá. Giờ có người đỡ đần việc mần ăn cũng tốt hơn, coi như là bạn tâm giao, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi."

"Như em nè, có anh Khôi phụ việc lấy hàng, em thấy khoẻ hẳn người ra, không phải dậy sớm để đạp xe lên xưởng nữa."

Linh vỗ vỗ tấm lưng gầy của Quốc, cái anh này đẹp trai như vầy mà lại không yêu ai cả, phí ghê. Suốt ngày chỉ biết chúi mũi vào việc buôn bán với cả đi chơi cùng anh Hanh, đàn ông con trai gì mà kì vậy trời.

"Anh Quốc mến cô Chi bán tạp hoá hông, để em giới thiệu cho, cổ dễ thương mà chịu khó lắm."

"Con bé này, kệ anh đi trời, anh chưa có nhu cầu yêu ai cả."

Ừ thì em cũng biết yêu rồi, cũng gọi là biết thương mến đó, nhưng người ta là đàn ông, mối tình này Quốc chỉ biết giữ kín trong lòng, kể ra thì cả xóm người ta mắng nhiếc, xa lánh cả hai đứa mất.

"Khụ khụ."

Lồng ngực em đau như bị ai thắt lại, Quốc ho ra máu làm cho Linh sốt sắng, bối rối.

"Anh Quốc, mai lên viện khám ngay cho em, nhỡ có bệnh nặng còn chữa, em thấy như này hông ổn đâu."

"Thôi Linh ơi, chắc bệnh nhẹ í mà, không đáng lo đâu, với cả anh còn phải bán hàng, làm sao bỏ được." Quốc lắc đầu lia lịa, việc mần ăn với em quan trọng hơn nhiều.

Linh nghe xong mà tức không chịu được, bèn cốc đầu ông anh vài cái, người gì đâu mà không quý trọng sức khoẻ của mình gì cả.

"Anh có bị ngốc hông? Mai em dắt lên viện khám, ốm ra đấy thì anh Hanh kia ảnh chăm chắc?"

.

"Sau này anh cưới người môn đăng hộ đối
Còn em lấy người làm cha mẹ yên lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro