Chap 1. Xin chào! Cháu là Kim Taehyung (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trong nhà kho tăm tối. Một thân hình nhỏ bé đang co ro trên một tấm đệm cũ. Hai tay đều bị chói lại bằng dây thừng. Có lẽ vì thấm mệt nên cơn mưa nặng hạt cùng gió nặng ngoài kia cũng chẳng khiến cậu tình dậy, cậu thở gắt ra từng hơi thở đều đều, hàng mi cong rũ xuống chứa đựng vẻ mệt mỏi. Đôi môi đỏ mọng đã lưu lại vài vết rách, máu nơi khoé môi cũng đã dần khô lại. Với thời tiết cuối thu đang dàn chuyển lạnh cùng những cơn mưa như vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng với chiếc quần dài qua đầu gối. Cơ thể đã nhỏ bé nay lại vì lạnh mà co rút mình trong bộ quần áo mỏng manh.

 
   Cảnh cửa nhà kho nặng nề bất ngờ được mở ra, âm thanh bánh xe kim loại được trượt trên thanh sắt tạo nên một âm thanh rất trói tai khiến Jungkook tỉnh giấc. Chưa kịp mở mắt nhìn xung quanh thì cậu bị một lực rất mạnh kéo lên. Cảm giác đau rát từ da đầu khiến cậu phần nào tỉnh giấc. Kihyun lắc nhẹ tay đang túm tóc cậu. Từ giọng nói lẫn khoé môi đều gieo một vẻ khinh khỉnh.

" Ê! Đồ tạp chủng, dậy đi, ngủ hơi nhiều rồi đấy"

  Cổ họng khô rát nên cậu không thể nào mà trả lời cậu ta được cặp chân mày chỉ có thể yếu đuối nhíu lại. Kihyun cảm thấy cậu không quan tâm đến mình liền quăng cậu xuống đất.

" Nè! Anh bị câm hay sao vậy hả? "
      


Cậu ta đạp cậu một cái vào lưng khiến cậu nằm úp xuống chiếc đệm cũ. Vùng lưng bị đau rát vô cùng.

Jungkook khẽ co người lại, há hốc miệng nuốt lấy từng
ngụm khí lạnh. Cú đá mạnh như vậy rồi mà vẫn không chịu trả lời. Kihyun mất bình tĩnh túm cổ áo cậu kéo lên một lần nữa giáng cho cậu hai cái tát. Khoé môi chưa lạnh lại được bao lâu mà bây giờ lại rách thêm gương mặt lại hằn lên những vết đỏ của cái tát. Cũng chỉ hơn nhau có một tuổi nhưng mà sao Kihyun lại được chăm sóc cẩn thận còn cầu thì không. Vì cậu ta mang dòng máu Alpha trội mạnh mẽ sao, đương nhiên đối với một Omega lặn lớn tuổi hơn nhưng suốt ngày bị bỏ đói, đánh đập thì mạnh hơn rất nhiều.

" Từ khi nào mà anh lại trở thành một thằng câm như vậy chứ ?. Mau mở miệng ra cho tôi!"

Kihyun gầm lên, ánh mắt toán lên vẻ tức giận. Cậu mơ hồ nhấc nhẹ mi mắt lên, môi mấp máy vài từ ngữ rời rạc, từ cuống họng phát ra vài âm thanh nỉ non vỡ vụn.

" Ki...Kuhyun ...đ...đau quá...buông t...tôi ra.."

" Hahaha... Anh đúng là đồ tạp chủng giống như mẹ anh vậy!"
     
* Dạ là lần đầu viết truyện nên có sai sót gì mong mọi ngừi bỏ qua=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro