Chap 2. Xin chào! Cháu là Kim Taehyung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Châm chọc buông tay ra cổ áo đã nhăn nhún, Kihyun chấm biếm cậu vài ba câu rồi rời khỏi nhà kho tối tăm. Đại náo tỉnh táo xác nhận em trai đã rời khỏi, toàn bộ cơ thể cậu đổ ập xuống đệm, đến một chút sực lực cũng không còn. Nghĩ tới những lời mà Kihyun vừa nói, bản thân Jungkook không khỏi tủi thân, nước mắt lại lần nữa trào ra. Đúng như lời cậu ta nói, cậu rất giống mẹ. Cậu sinh ra đã mang họ của mẹ, từ vóc dáng, đôi mắt, đôi môi đến ngoại hình đều rất thanh tú. Nếu như cậu sinh ra là một bé gái Omega trội thì sẽ xinh đẹp vô cùng. Nhưng đáng tiếc thay, ngoài những nét đẹp nhẹ nhàng ấy cậu còn thừa hưởng  gen Omega lặn từ mẹ, loại gen mà tất cả những đứa trẻ nào khi sinh ra đều chối bỏ. Omega lặn phát tình rất nhiều, khả năng kiểm soát pheromone từ cơ thể là rất kém nhưng tỉ lệ thụ thai lại rất thấp. Không như Omega trội họ phát tình có chu kì và điều độ, khả năng thụ thai lại rất cao. Chính vì vậy mà Omega lặn được coi là những kẻ nằm dưới tầng đáy của xã hội.

  Mang trong mình là gen Omega lặn nhưng cậu lại là một nam nhân. Cậu bị mọi người khing ghét vô cùng.
Oh Kijoon là một chủ tịch tập đoàn quy mô toàn cầu, tiếng tăm của ông vô cùng lẫy lừng. Nhưng cho đến khi thông tin cho rằng ông có con với một người phụ nữ Omega lặn bị rò rỉ, thanh danh của ông dần giảm sút. Đó cũng chính là lí do cậu lại bị ông ghét bỏ. Ai mà lại muốn có một thằng con trai Omega lặn cơ chứ.1 năm sau khi mẹ cậu bị ông ruồng bỏ. Oh Kijoon lấy Ahn Heeyeon thì sinh ra Oh Kihyun. Một đứa trẻ mang gen Alpha trội như ông, lại thông minh vô cùng nên được cưng chiều. Còn cậu, khi cậu lên 13 tuổi Kihyun 12 tuổi, cậu đã bị Kihyun nhốt trong cái nhà kho tăm tối này. Kihyun thường xuyên châm chọc cậu bằng những lời tàn độc. Tháng ngày tăm tối của cậu từ đó mà bắt đầu. Tới đây đã là năm thứ 3 cậu bị nhốt ở đây. Không được đi học, chỉ có thể nằm đây chịu nhục mạ và đánh đập.

  Cậu tủi lắm cậu thật sự nhớ mẹ. Nếu ba đã ghét cậu như vậy mà sao còn giữ lại cậu làm gì chứ. Sao ba không đuổi cậu đi theo mẹ chứ. Nếu ba cho mẹ bế cậu đi theo thì bây giờ cậu đã không phải chịu cơ cực như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro