Chap 47: Thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tối om, bên ngoài mơ hồ có tiếng người hầu đi qua đi lại nói chuyện với nhau.

Ngón tay nhợt nhạt đặt lên tủ quần áo gỗ màu nâu, lưu lại dấu tay ướt át. Mỗi khi anh nắm chặt nó, những khớp xương của anh nổi lên rõ ràng, có thể thấy rõ mỗi một mạch máu trên mu bàn tay của anh.

Anh lảo đảo bị Kim Thái Hanh đẩy vào phòng thay đồ, mông đụng vào ngăn tủ, phía sau lưng là áo ba đờ xuy mùa đông.

Thắt lưng yếu ớt khó có thể đứng vững, cơ thể anh ngã về phía sau, gần như chìm nghỉm trong đống quần áo, bị Kim Thái Hanh dùng tay trần kéo ra từ trong lớp lớp quần áo.

Việc ngã ngửa ngoài ý muốn đặt dấu chấm hết cho nụ hôn gấp gáp và sâu sắc này. Một dải ruy băng đỏ sậm ở trong tủ quần áo rơi xuống má của Điền Chính Quốc, dán lên đôi môi sưng đỏ của anh.

Khoang miệng Điền Chính Quốc tê dại, còn có chút ngứa do đầu lưỡi của Kim Thái Hanh kéo ra.

Ngón tay cái cách ở lớp tơ lụa đỏ sậm, đặt trên làn da ấm áp, Kim Thái Hanh lặp đi lặp lại lời khen trước lúc họ hôn nhau.

Điền Chính Quốc mạnh mẽ ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, ôm hai má cậu, không hôn lên ngay mà dùng chóp mũi cọ cọ: "Đừng nói... nói anh xinh đẹp nữa."

Hơi thở nóng hổi phả lên trên môi của Kim Thái Hanh.

Lúc anh định hôn, Kim Thái Hanh đặt tay lên mặt của Điền Chính Quốc, trượt xuống cằm anh ấn một cái khiến môi anh phải hé ra, lộ ra một chút đầu lưỡi đỏ tươi.

Dường như không muốn Điền Chính Quốc được như ý, như đùa như giỡn, Kim Thái Hanh dùng tay còn lại kéo tấm gương trên tủ ra, nhìn chằm chằm vào môi Điền Chính Quốc nói: "Muốn nhìn xem hiện tại anh xinh đẹp thế nào không?"

Điền Chính Quốc không muốn xem, anh trốn tránh, dời mắt sang chỗ đối diện hướng gương.

Không cần nhìn gương cũng biết, dáng vẻ bây giờ của anh vô cùng kỳ cục.

Kim Thái Hanh không bắt buộc anh phải xem mà lấy dải ruy băng đỏ kia quấn quanh mắt Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng buộc lại.

Bóng tối đột ngột ập đến khiến Điền Chính Quốc bất an nhưng anh vẫn ngoan ngoãn để Kim Thái Hanh bịt mắt mình lại.

Có thể là đêm tân hôn khi ấy anh đã bịt mắt Kim Thái Hanh.

Cho nên đối phương cũng muốn thử lên người anh một chút.

Anh tin tưởng Kim Thái Hanh sẽ không làm gì anh, mãi đến khi anh bị lật ngược lại, áo sơ mi bị kéo ra khỏi lưng quần, Điền Chính Quốc mới hiểu được, Kim Thái Hanh sẽ không làm tổn thương anh nhưng chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội làm ra một ít "chuyện xấu."

Giống như bây giờ, Kim Thái Hanh buông tha cho chiếc áo sơ mi của anh, tùy ý lần mò lên vòng eo anh, kéo lỏng cà vạt, cuối cùng xoa xoa bộ ngực quá căng trong chiếc áo của anh: "Cái áo này quá chật so với anh."

Ngón tay mảnh khảnh cởi đi một chiếc nút áo, không khí tràn vào trong khiến Điền Chính Quốc nổi da gà.

Nút đầu tiên được cởi ra, những chiếc cúc còn lại vốn dĩ chưa được cài chặt, lần lượt bung ra như domino, một cái lại một cái bung ra, để lộ ra khuôn ngực ửng hồng của Điền Chính Quốc.

Trong bóng tối, Điền Chính Quốc cảm nhận được eo mình bị Kim Thái Hanh đè nặng, cánh tay ôm lấy eo anh, môi dán sát vào cổ: "Anh còn nhớ lần đầu tiên đi Thanh Thủy Sơn Trang không?."

Hai cơ thể dán sát vào nhau, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận rõ ràng hết những phản ứng của cậu.

"Em nghĩ khi anh đeo bịt mắt, nó còn đẹp hơn những gì em nghĩ." Kim Thái Hanh nói.

Tiếng kéo khóa vang lên, quần Điền Chính Quốc rơi xuống đất.

Điền Chính Quốc đang đi đôi tất trắng thể thao thời còn đi học, độ cao chỉ ngang bắp chân, vừa đúng ở chỗ mảnh khảnh nhất.

Hai chân thon dài, vải âu phục mềm xếp nếp ở mắt cá chân, chủ nhân của đôi chân ấy bị đè lại, nửa người bên trên gần như chìm vào trong tủ quần áo.

Để duy trì sự ổn định, Điền Chính Quốc buộc phải co một chân quỳ lên vách ngăn của tủ quần áo.

Áo sơ mi tuột đến bả vai, đáng lí ra phải rơi xuống tới eo nhưng được một đôi tay màu ngăm giữ lại hai bên sườn, kéo lên cao.

Phòng để quần áo cách hành lang chỉ một bức tường, cách âm không tốt lắm, Điền Chính Quốc lo lắng đến mức run lên: "Sẽ bị phát hiện ra mất."

Kim Thái Hanh nâng chiếc cà vạt trên cổ của Điền Chính Quốc lên, nhét nó vào miệng anh: "Thế này sẽ không bị phát hiện đâu."

Cắn cà vạt, Điền Chính Quốc nuốt hết mọi âm thanh vào miệng.

Trên hành lang, người giúp việc Tiểu Vân bưng một đĩa đào mật tươi đứng trước cửa thư phòng, lễ phép mà gõ gõ cửa.

Dì Trần bảo cô bưng trái cây lên, cô nghĩ đến Điền Chính Quốc đẹp trai và người chồng đẹp trai của anh nên vui vẻ nhận việc này.

Ngắm nhìn người đẹp thật sự rất tốt cho thể xác và tinh thần, Tiểu Vân lại gõ gõ cửa thêm lần nữa, đợi một lát nhưng vẫn không có ai lên tiếng trả lời.

Rồi một âm thanh kỳ lạ, yếu ớt truyền đến tai cô.

Nó giống tiếng của móc áo bằng sắt được treo trong tủ quần áo đang va vào nhau, tiếng vang rất có tần suất, vừa dồn dập vừa dày đặc.

Điền Chính Quốc đang dọn dẹp quần áo sao? Sao không nói để mấy cô đến làm? Tuy rằng cảm thấy nghi ngờ nhưng Tiểu Vân vẫn lớn giọng hô lên: "Cậu chủ, dì Trần bảo tôi đem trái cây lên."

Không có sự cho phép của chủ, bọn họ sẽ không đẩy cửa đi vào.

Mãi một lúc lâu sau cô mới nghe thấy tiếng Điền Chính Quốc ở trong phòng nói ra: "Cảm ơn, bây giờ tôi không ăn."

Cuối câu giọng còn hơi run, giống như đang cố nhẫn nại thống khổ. Cùng lúc đó âm thanh của tiếng móc sắt va nhau ngừng lại trong chốc lát rồi lại lớn hơn lúc trước.

Tiểu Vân nói "Vâng", lúc ôm đĩa trái cây chuẩn bị đi xuống lầu, cô lại nghe thấy âm thanh rất nhỏ phát ra từ vách tường.

Nghe giống như cánh cửa tủ gỗ chuyển động, va vào vách tường, bởi vì có thêm giấy dán tường và thảm cản lại bớt cho nên tiếng động không lớn lắm.

Nếu không phải đúng lúc cô đi ngang qua, có lẽ sẽ không nghe thấy.

Tiểu Vân nhíu mày lại suy nghĩ: "Không lẽ là động đất? Sao đồ đạc lại bị xê dịch mạnh như vậy."

Cô bèn tiến đến bên vách tường nghe ngóng tiếng động có quy luật kia một hồi. Đột nhiên nghe được tiếng nức nở rất nhỏ, Tiểu Vân nhận ra cái gì đó, cô mặt đỏ tai hồng ôm chặt đĩa trái cây, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Đi xuống dưới lầu, dì Trần thấy cô ôm đĩa trái cây còn nguyên, hỏi cô: "Sao cậu chủ lại không ăn, chẳng lẽ không có khẩu vị sao?"

Tiểu Vân lấy tay quạt quạt cho mặt bớt đỏ: "Cậu có lẽ... là hơi bận, tạm thời không có thời gian rảnh để ăn."

Dứt lời cô đặt đĩa trái cây lên bàn, xoay người chạy ra ngoài, dì Trần thấy cô vội vội vàng vàng như vậy liền cảm thấy kì lạ: "Đây là sao thế này, hấp ta hấp tấp."

Mãi đến lúc chạng vạng, Điền Đạo Xương đi tản bộ về rồi đi ngủ nên tinh thần đang rất thoải mái, đang phơi nắng ở trong vườn, bảo Tiểu Vân lên gọi Điền Chính Quốc xuống.

Tiểu Vân không muốn lắm, do dự mãi nhưng cuối cùng vẫn đi lên lầu, lần này cô gõ cửa, không bao lâu mà cửa đã mở.

Là chồng của cậu chủ ra mở cửa, nhẹ nhàng hỏi cô có chuyện gì.

Tiểu Vân cúi đầu nói ra vì sao cô lại đến.

Kim Thái Hanh nói: "Nhưng mà hiện tại anh ấy không thoải mái lắm, có lẽ phải đợi một chút."

Vừa dứt lời, Điền Chính Quốc lộ mặt ở ngay phía sau Kim Thái Hanh, anh nhìn Tiểu Vân nói: "Bây giờ tôi đi xuống ngay."

Dứt lời, anh đi ngang qua Kim Thái Hanh để đi ra ngoài, cánh tay bị nắm lại: "Anh không cần ngủ một lát sao?"

Tiểu Vân nhìn mặt của Điền Chính Quốc, không giống so với buổi sáng, bây giờ nhìn vừa có chút lười biếng, vừa có sự gợi cảm chết người.

Không dám nhìn lâu vì sẽ khiến tim đập loạn. Giọng nói cũng khàn khàn, cậu chủ nhìn chồng mình nói: "Nếu không xuống, buổi tối ông nội sẽ nói em đấy."

Kim Thái Hanh không quan tâm điều đó lắm: "Nói thì nói đi, thân thể của anh quan trọng hơn."

Điền Chính Quốc nghĩ rằng, đây không phải là lời nói của người đã đặt anh lên tủ quần áo rồi thích gì làm nấy. Anh nghĩ trong lòng như vậy, trên mặt cũng biểu hiện ra một chút.

Kim Thái Hanh cười cười: "Em đi xuống với anh nhé."

Hai người đi theo phía sau Tiểu Vân. Thấy Tiểu Vân đi cách họ một khoảng, Kim Thái Hanh thì thầm hỏi bên tai Điền Chính Quốc: "Lúc nãy có phải anh trách em ở trong lòng đúng không?"

Trong nháy mắt, tai Điền Chính Quốc đỏ lên: "Không phải."

Kim Thái Hanh đỡ lấy eo cậu: "Em không đi vào mà."

Điền Chính Quốc lo lắng nhìn bóng dáng của Tiểu Vân, lại nói với Kim Thái Hanh: "Đừng nói nữa."

Kim Thái Hanh mở to mắt đầy vô tội. Lúc Điền Chính Quốc đi xuống cầu thang, bắp đùi anh cảm thấy đau nhức, chắc là bị cọ đến trầy da rồi.

Giống như lời Kim Thái Hanh nói, tuy rằng không súng thật đạn thật nhưng cũng đã làm đủ chuyện hết rồi.

Tất đã bẩn, bộ đồng phục bị rách, anh cho vào túi và giấu vào tủ để chuẩn bị mang theo khi đi.

Sau khi đi xuống lầu, Điền Chính Quốc ngồi với Điền Đạo Xương một lát. Ngược lại, người nói chuyện với ông nội lại chính là Kim Thái Hanh.

Cả hai ông cháu đều sống nội tâm, nhiều cảm xúc lúc bình thường không thể hiện được.

Điền Đạo Xương - người vẫn luôn không hài lòng với Kim Thái Hanh vào giờ cơm trưa, giờ đã thích thú và cười rất lớn.

Nói đến lúc khi Điền Chính Quốc học cấp 3, Điền Đạo Xương còn bảo: "Đừng thấy cháu của ta không yêu ai, cấp 3 đã nhận được không ít thư tình đâu đấy nhé."

Câu này hơi vô lý, Điền Chính Quốc phản bác lại: "Ông nội, con không nhận được thư tình."

Điền Đạo Xương cứng người, không dám tin mà nói: "Con nói cái gì?"

"Con nói là con không nhận được thư tình nào hết." Điền Chính Quốc bình tĩnh nói.

Điền Đạo Xương không thể hiểu nổi, nhìn chằm chằm vào cháu trai của mình: "Sao mà có thể... Ngoại hình con như vậy, không thể nào không có cô gái nào không thích con được."

"Nhưng mà thật sự là không có." Điền Chính Quốc nói.

Điền Đạo Xương nhìn về phía Kim Thái Hanh: "Vậy còn cậu?"

Kim Thái Hanh xấu hổ dời mắt: "Có thì có, nhưng mà không nhiều."

"Rất nhiều." Điền Chính Quốc phản bác: "Đi trên đường có người gửi thư tình, lễ tình nhân thì được gửi socola, kéo ngăn tủ ra lúc nào cũng có quà rơi ra hết."

Điền Đạo Xương khoe cháu thất bại, im một lúc lâu mới nói: "Thôi, bọn nó không có mắt nhìn vậy."

Kim Thái Hanh đồng ý nói: "Đúng vậy ạ, bọn họ không có mắt nhìn."

Điền Đạo Xương: "Làm sao cháu của ta có thể thua trong chuyện này được, chắc chắn là sai ở đâu đó rồi."

Điền Chính Quốc cảm thấy mình không được hoan nghênh trong mấy chuyện như này cũng không phải là vấn đề lớn.

Nhưng nhìn hai người quan trọng nhất của anh vì chuyện này mà bất bình, anh vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy ấm lòng: "Chuyện này có sao đâu, người được hoan nghênh nhất bây giờ thành chồng của con, mặc kệ như nào thì con vẫn thắng."

Điền Đạo Xương nhìn dáng vẻ hãnh diện của anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sau khi Kim Thái Hanh nghe xong, cậu nở nụ cười: "Đúng vậy, trên một nghĩa nào đó, em cũng thắng."

Trên đường từ nhà họ Điền về nhà mới, Kim Thái Hanh lái xe, Điền Chính Quốc hơi mệt mỏi, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh nghe thấy Kim Thái Hanh hỏi: "Điền Chính Quốc, anh thật sự chưa bao giờ nhận thư tình sao?"

Điền Chính Quốc không mở mắt: "Em không tin à?"

"Không phải là không tin." Giọng nói Kim Thái Hanh nhẹ nhàng, không lâu sau lại một lần nữa vang lên: "Vậy để em viết cho anh."

"Thư tình ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro