21. Ghen tị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về nhà, Taehyung cùng với Jungkook đi vào bên trong phòng khách đã nhìn thấy Minji đang ngồi đợi ở ghế sofa từ lúc nào

Minji nhìn thấy Taehyung đi vào bên trong liền nhanh chóng đứng dậy rồi ôm chầm lấy hắn, cô giọng nói có chút sụt sùi rồi nói

" Đi tận một tuần mà bỏ người ta ở nhà, biết em đã lo lắm không?."

Taehyung được Minji ôm trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc đến lạ, hắn đáp lại cái ôm của cô sau đó liền nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô rồi nói

"Anh xin lỗi, anh có mua quà để chuộc lỗi với em đây."

Nói rồi hắn đưa tay vào túi áo khoác muốn lấy ra món quà mà mình đã chuẩn bị cho cô nhưng lại bị cô giữ tay lại. Taehyung liền khó hiểu ngước mặt lên nhìn cô, Minji nhẹ nhàng đánh mắt qua nơi em đang đứng

Taehyung nhìn theo hướng của Minji thì thấy Jungkook đang ngơ ngác đứng nhìn hai người họ. Hắn liền có chút cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút.

Nếu em cứ mãi nhìn chằm chằm vào họ như vậy thì cả hai sẽ thành quả cà chua chín mất nên Taehyung lên tiếng nói

"Jungkook vào trong lấy kẹo đi, cậu bỏ nó ở trên ngăn tủ trên đấy nhé."

Em nghe xong liền gật đầu rồi chạy vào bếp. Taehyung lúc này mới nhìn sang Minji, hắn cười nhẹ rồi ghé vào tai cô thì thầm:

"Chúng ta lên phòng nhé."

Minji ngại ngùng gật đầu rồi hai người đi lên phòng. Từ xa Jungkook đứng xoay mặt vào tủ lạnh, cảm giác họ đã đi rồi, em mới liếc mắt nhìn theo Taehyung và Minji đi lên phòng, Jungkook mới thở nhẹ rồi xoay lưng mình lại dựa vào tủ lạnh

"Aiss sao kì vậy nè? Sao mình lại khó chịu...cô Minji là vợ của cậu Taehyung cơ mà?"

"Nhưng mà cậu từ đó đến giờ toàn cốc đầu mình thôi chứ đã ôm mình dịu dàng như vậy bao giờ đâu..."

"Hay là do mình ích kỷ nhỉ? Cũng đúng thôi, nào giờ chỉ có mình với cậu, bây giờ còn có cả cô Minji nữa thì đương nhiên mình sẽ có hơi khó chịu rồi nhưng mà Kookie à...mày không được như vậy đâu đó nha."

Em cứ ngồi đó suy nghĩ mãi rồi lại lẩm bẩm bực mình nhưng rồi lại tự nhủ với bản thân không nên ích kỷ như vậy. Em tự thì thầm một mình xong liền quay mặt sang tủ lạnh rồi vui vẻ nói

" Thôi nghĩ gì nhiều, việc của mình bây giờ là gì nhỉ? Đúng rồi, phải tự thưởng bản thân bằng những chiếc kẹo đắt tiền chứ! "
_______________

Trên phòng ngủ của vợ chồng Taehyung, hắn và Minji đi vào trong phòng. Cô ôm lấy cổ của hắn, đôi mắt xinh đẹp đắm đuối nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Taehyung, hắn cũng vòng tay qua ôm lấy eo kéo sát cô vào trong lòng của mình. Cô nhìn hắn rồi cười nhẹ sau đó nói

"Người ta nhớ anh muốn chết luôn đó." Minji nũng nịu nói

"Không phải em mới đi chơi với bạn về sao?". Taehyung đưa ngón tay lên cưng chiều nhéo nhẹ lấy chóp mũi của cô

"Em không chịu đâu...Taehyungie phải đền bù cho em đấy nhé."

"Được rồi...em muốn anh đền bù cái gì cho em đây?"

"Ưmm để em nghĩ đã...mà không phải ban nãy anh muốn tặng cái gì cho em sao?".

Taehyung được Minji nhắc liền nhớ ra, hắn đưa tay vào trong túi áo khoác của mình lấy ra hộp nhung đỏ hút mắt rồi từ từ mở hộp ra.

Bên trong là sợi dây chuyền bạch kim sáng lấp lánh cùng với giá tiền vô cùng đắt đỏ, hắn lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp rồi đưa lên cao.

Minji nhìn thấy liền rất bất ngờ, cô đưa tay sờ nhẹ lên sợi dây chuyền đang lơ lửng trước mắt, cô lúc này mới cảm động rồi ngước mắt lên nhìn hắn

"Anh mua nó từ khi nào vậy?"

"Không phải hôm trước em nói em muốn có nó sao? Anh đã hứa là sẽ mua nó cho em rồi mà, nhân dịp có cơ hội sang Nhật nên anh đã tranh thủ tìm kiếm để mua nó cho em. Phải khó khăn lắm mới có được đấy nhé."Taehyung vừa nói vừa đeo sợi dây chuyền đó lên cổ cho cô

Sợi dây chuyền Cartier sáng lấp lánh và ánh lên được vẻ sang trọng khi được đeo lên cổ nhỏ nhắn của cô.

Cô đưa tay mân mê sợi dây trên cổ của mình, cô không thể nào rời mắt khỏi nó. Không ngờ là Taehyung lại để tâm đến những lời nói vẩn vơ của cô, Minji nghẹn ngào nói

"Chồng ơi, lúc đó em chỉ là nói đùa cho vui thôi, em không ngờ anh lại..."

"Minji à, dù có nói đùa thì anh vẫn sẽ biến nó thành sự thật bằng mọi giá...chỉ cần đó là lời em nói thì có khó cách mấy Kim Taehyung anh vẫn nguyện vì em mà làm tất cả."

Taehyung lãng mạn nói ra những lời thật lòng của bản thân khiến Minji trong phút chốc lại cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu mà hắn dành cho cô. Chỉ chưa đầy một tiếng trước cô còn đang ăn nằm với người đàn ông khác thế mà bây giờ cô lại đứng đây cảm động trước những hành động và lời nói ấm áp của hắn. Minji cuối cùng cũng rơi nước mắt mà ôm chầm lấy hắn với cảm giác vừa tội lỗi vừa xúc động đang xáo trộn trong lòng khiến cô không thể nào ngăn được những giọt lệ đang rơi của mình

"Em cảm ơn anh...cảm ơn vì đã chọn em, cảm ơn anh vì đã yêu em và cảm ơn anh vì tất cả."

Taehyung cũng vòng tay ôm chặt đáp trả lại cái ôm của cô, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc óng mượt của Minji

"Được rồi em đừng khóc nữa, nếu mà để ai thấy chắc lại nghĩ anh bắt nạt em mất."

"Ai dám nói em sẽ đánh chết tên khốn nào đã nói như thế cho anh xem." Minji thút thít ngước mặt lên rồi nắm chặt tay thành nắm đấm mà bĩu môi nhìn Taehyung nói

Hắn nhìn vậy thì phì cười bất lực rồi đưa tay lau đi nước mắt trên má cô. Bây giờ hắn cảm thấy Minji lại đáng yêu đến lạ, trong đầu nghĩ rằng sau này khi mọi thứ đã ổn thoả chắc chắn sẽ cùng với Minji sinh ra một một đứa trẻ thật đáng yêu và xinh đẹp như Minji và tài giỏi, thông minh như hắn vậy

Còn Lee Minji đối diện với sự cưng chiều vô đối của Taehyung cô lại tự nhủ với lòng rằng sẽ không một lần nào phản bội hắn nữa, sẽ một lòng, một dạ chờ đợi hắn sẵn sàng cùng cô sinh ra những đứa con chỉ thuộc về cô và hắn vì chắc có lẽ...cô không muốn đánh mất người đàn ông như Kim Taehyung

Mọi hành động lãng mạn giữa hai người đã được Jungkook ở bên ngoài nhìn thấy, em nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại để không ảnh hưởng đến hai người họ

Jeon Jungkook cùng gương mặt buồn bã, em đưa đôi tay nhỏ sờ nhẹ lên chiếc cổ của mình, trong lòng có chút ghen tị với cô chủ của mình. Mặc dù Minji là vợ của Taehyung nhưng em lại không muốn nhìn thấy anh cưng chiều hay nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với Minj đâu...

Em nhìn lên bịch kẹo trên tay của mình, lặng lẽ cười mỉm một cái, bản thân em đâu có cái gì đâu mà đi ganh ghét với cô chứ. Mặc dù ngốc nghếch kém hiểu biết nhưng từ nhỏ bác quản gia đã luôn nói với em rằng em chỉ là người hầu ở trong Kim gia, được người nhà họ Kim nuôi dưỡng, yêu thương vì thấy em đáng thương, em sau đó liền cúi thấp đầu, trong lòng có chút buồn bã mà đi về phòng của mình...
____________
🦊 : Sri mn tại em lười đăng chap vca lại đang bận thi nứaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro