C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày đầu ở Kwangsun bình lặng trôi qua không có gì đáng nói, Jungkook đến lớp trong sự kỳ thị của bạn học, lặng lẽ nghe giản, chép bài. Rảnh rỗi thì lên sân thượng đón nắng, lâu lâu nhìn thấy bóng Kim Taehyung cô độc ở phía bên kia.
Về phần Doosik, tối nào cũng nhất quyết nhắn tin làm phiền nhưng trên lớp tuyệt đối không bắt  chuyện. Cậu đi làm đương nhiên không thể trả lời, chỉ đến khi về đến phòng mới mệt mỏi nhắn lại một hai tin sau đó chúc ngủ ngon rồi chìm vào mộng đẹp. Mọi thứ bình lặng trôi qua, chớp mắt đã mười bốn ngày, cậu cũng đã thuận lợi đi học và trèo tường được hai tuần. Đến ngày thứ mười lăm, những điều không hay bắt đầu tìm đến.

Khi đi vào lớp, cậu đón nhận đủ mọi ánh mắt đánh giá, dè chừng và coi thường cùng với hàng loạt tiếng xì xào bàn tán. Tự vấn nhân vật tôm tép như mình rốt cuộc làm gì để được cả lớp để tâm thế này?

Vừa ngồi vào chỗ, điện thoại rung lên trong túi quần báo có tin nhắn, từ Han Doosik. Đây là lần đầu tiên Jungkook nhận được tin nhắn từ cậu ta vào ban ngày. Có lẽ vì nổi hứng đột xuất nên nội dung cũng điên không kém:
“  này! Cậu cũng dữ dằn quá ha!” Cậu trong lòng thắc mắc, vẫn nhắn lại một dấu chấm hỏi.

“ cậu là bị đuổi khỏi Nanjin đúng không?”

Đọc dòng tin nhắn được gửi đến khiến các khớp tay của cậu cứng đờ. Xem ra tin tức đã được mọi người biết đến.
Đúng là cậu bị đuổi cổ khỏi Nanjin, cũng không chối bỏ, cậu thành thực “ừ” một tiếng

“ là đánh giáo viên nên bị đuổi?”

Han Doosik không buông tha, cậu lại “Ừ” . lần này cậu có chút mệt mỏi khi nhắc đến. Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, chỉ là cậu không thích hoài niệm, càng không thích bị ai đó làm cho phải hoài niệm. Trong trí nhớ mỗi người đều là lưu trữ một mảnh ký ức không muốn ai chạm đến kể cả chính mình

Nhắn tin với Doosik một thời gian, cậu nhận ra cậu ta rất hay hỏi, cũng rất thẳng tính nhưng lại luôn biết dừng đúng lúc. Lần này cũng vậy, cậu ta không tra hỏi nữa, chỉ gửi lại một cái biểu tượng cảm xúc cười lăn lộn. Nhận thấy không cần trả lời tin nhắn này nữa cất di động vào lại túi.
Điện thoại vừa cất đi đã có một nữ sinh ngồi gần cao giọng mỉa mai, nếu nhớ không lầm, cô bạn này tên là Young Eun

“ Nanjin đúng là Nanjin, sản sinh ra toàn loại học trò đầu gấu”

“ đầu gấu lại còn vô lễ nữa. Đánh nhau đã không chấp nhận được, đằng này lại còn đánh giáo viên”

Nữ sinh ngồi cạnh tên Jeong Na tiếp lời. Hai nữ sinh này cũng tài thật, điều chỉnh âm lượng vừa đủ cho toàn bộ học sinh trong lớp nghe thấy, mọi người đồng loạt đều nhìn về phía cậu. Ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc làm như không hay biết, trong bụng sớm đã cười thành tiếng. Hiện tại chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần tay xanh đen viền trắng, chiếc cặp đen và huy hiệu gắn trên áo cậu, từ đầu đến cuối đều là Kwangsun. Cậu là học sinh Kwangsun

Nói tới nói lui cũng chỉ dừng lại ở việc móc xa mỉa gần, không ai đủ rảnh rỗi đến trước mặt mà ném cho cậu lời khinh miệt nào. Bọn họ chỉ kỳ thị, không có Jeon Jungkook cậu thì lấy ai cho bọn họ tỏ ra cao quý.

Buổi học lại bắt đầu như mọi ngày và kết thúc trong bình lặng, cậu trước sau ngồi lỳ trong lớp, tranh thủ lúc chuyển tiết và giờ ra chơi để làm bài tập. Xung quanh có không ít ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía này. Biết cũng ngó lơ, cặm cụi hoàn thành bài tập về nhà của môn Đại Số. Còn đang mải miết làm bài, một vật gì đó va vào đầu làm cậu giật mình, nhìn lại liền phát hiện ra là vỏ hộp sữa

“ trời! Xin lỗi nha Jungkook! Mình muốn ném vào thùng rác bên cạnh, không ngờ lại ném trúng đầu bạn”

Lại là Young Eun, hình như con nhãi này đặc biệt ghét cậu một cách toàn tâm toàn ý. Mỉm cười hết sức ôn nhu, nhặt lấy vỏ hộp thẳng tay ném lại, thành công đáp xuống đầu Young Eun một cách nhẹ nhàng

“ không sao. Trả cho cậu đấy”

Ngoài mặt cậu cười đến híp cả mắt nhưng trong lòng thì không. Cậu thật ra là một người vô cùng đanh đá, nói chung nếu rảnh rỗi tìm người gây sự, tốt nhất đừng tìm Jungkook này, bởi vì dù không thích đụng chạm nhưng cậu đặc biệt không sợ một thứ gì.
Biết rõ Young Eun đang rất tức giận, cũng rất muốn quát vào mặt cậu nhưng mà do cô ta ném trúng trước nên không thể nói năng gì. Một lần cho nhớ, tốt nhất đừng đụng vào cậu làm gì vì cậu sẽ làm lại y như vậy hoặc tệ hơn cả trăm lần

Chấm dứt suy nghĩ về Young Eun khi chuông vào lớp vang lên, tiếp tục công việc thường ngày là chăm chú nghe giảng, cho đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên thì lại lặng lẽ về phòng. Vừa đóng cánh cửa, đã nghe thấy tiếng Jimin sau lưng

“ cả trường đang nói về cậu đấy Jungkook”

“ ừ”
Cậu không nặng không nhẹ trả lời, bọn họ nói gì là quyền của họ, không liên quan đến cậu

“ chuyện cậu đánh thầy Namjoon là thật?”

“ ừ”

Cậu không phủ nhận, đi đến bên bàn học soạn sách vở cho bốn tiết buổi chiều. Hôm nay học phụ đạo môn toán, bỏ qua sự hoài nghi của bạn cùng phòng.

“ không thể tin nổi. Hồi đó trường mình ai cũng biết cậu thích thầy Namjoon mà”

Cậu không trả lời, tập trung tìm vở phụ đạo. Thích thì thế nào? Hôm nay thích không có nghĩa là ngày mai cũng vậy. Tình cảm vốn là thứ không thể định hình, vì vậy rất dễ đổi thay. Cậu bây giờ đã không còn thích hay nghĩ về con người mang tên Namjoon đó nữa rồi.

“ Jungkook, kể mình nghe chuyện xảy ra ở trường đi”

Jimin ngồi xuống bên bàn, níu lấy cánh tay cậu mà năn nỉ. Khi còn ở Nanjin, Jimin là đối thủ duy nhất của cậu nhưng là một đối thủ tốt bụng và ngay thẳng. Tất cả những gì thắng cậu đều do tự mình cố gắng, một chút thủ đoạn cũng không dùng. Như vậy nên ít nhiều Jungkook cũng không hề có ác cảm hay xa cách với cậu bạn họ Park. Cậu nhìn Jimin, giọng nói có chút nhạt nhẽo

“ Mình muốn chuyển trường”

“ không đời nào có thể, các thầy cô sao có thể để cho Jeon Jungkook cậu đi được. Cậu là người có thành tích cao nhất Nanjin mà”

“ chính vì vậy nên phải tìm cách để bị đuổi”

Nhìn Jimin chau mày nhận xét, cậu nhún vai trả lời. Khi đó các thầy cô quả thực không dễ dàng cho cậu chuyển trường, lần lượt khuyên nhủ cùng định hướng để cậu có thể ở lại Nanjin. Từ chối thì ngại vì cậu rất vụng về trong việc nói chuyện với người lớn. Chính vì vậy, buộc phải làm cho mình bị đuổi. Đánh giáo viên là tội dễ bị đuổi học nhất.

“ nhưng vì sao lại đánh thầy Namjoon mà không phải giáo viên nào khác? Jungkook rất quý thầy ấy mà”

“ vì thầy Namjoon hiền, sẽ không đánh lại”

Cậu nói rồi bật cười nhưng trong thâm tâm lại không thể cười nổi. Jimin càng nghe càng không hiểu gì, vẻ mặt ngờ nghệch hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp. Cậu không thích ai nhắc đến cái tên ấy, càng không thích chính miệng mình nói ra. Đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Jimin buông tha cho cánh tay cậu

“ đi ăn trưa!”

“ ừ”
Jungkook cũng vừa hoàn thành việc soạn sách, vui vẻ đi theo bạn cùng phòng họ Park tiến thẳng xuống nhà ăn. Hôm nay khối 12 học phụ đạo buổi chiều, một vài lớp có giờ quốc phòng và thể dục nên các học sinh không về mà ăn trưa ở trường rồi tiếp tục học, chính vì vậy mà nhà ăn hiện tại khá đông. Cậu và Jimin tìm được mọt chiếc bàn trống, thỏa mãn ngồi đối diện nhau. Nhìn thứ đồ ăn mà cậu chọn, Jimin nhăn mặt

‘ lại mì gói hả?”

“ mì ly”

Cậu chỉnh lại, dù gì nó cũng cao cấp hơn mì gói

“ Jungkook cậu ăn mì hai tuần rồi đấy”

Jimin nhìn cậu như kiểu nhìn một sự việc siêu nhiên khó tin nào đó. Đúng là ít ai  ăn mỳ ba bữa suốt hai tuần như cậu. Biết sao được, còn nửa tháng nữa cậu mới có lương. Tháng trước đóng tiền nhà xong chỉ còn lại một ít.
Thế rồi Jimin ăn cơm gà, còn cậu vẫn trung thành với mỳ ly. Không sao, qua tháng có lương tôi sẽ ăn uống bù lại. Còn có thể ngồi trong nhà ăn của một ngôi trường khang trang, ăn một ly mỳ thơm phức nóng hổi vẫn là may mắn mà. So với một vài số phận không được đến trường thì cậu vẫn thấy mình tốt số hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro