1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung và Jeon Jungkook từ trước đến giờ đã là một đôi oan gia.

Vào ngày bọn họ tái hôn, Jeon Jungkook đã mang thai được chín tháng.

"Đúng là không phải oan gia thì không gặp nhau!" Bạn thân của Kim Taehyung là Choi Woosik cảm thán một câu.

Lee Sarang – Đoá sen trắng trong lòng Kim Taehyung thì rưng rưng nước mắt chúc phúc rồi lặng lẽ rời đi.

"Sarang" Kim Taehyung đang định đuổi theo thì cánh tay hắn đã suýt bị người bạn đời Jeon Jungkook bóp gãy.

"Đau quá... em muốn sinh..."

"Hả?" Kim Taehyung ngơ ngác.

"Con trai mày muốn ra rồi!!!" Choi Woosik đẩy Kim Taehyung ra, vội vàng đưa vợ bạn đi bệnh viện.

Đầy tháng con trai, Lee Sarang đến chúc mừng, cố ý nói: "Chúc mừng anh có con trai."

"Sarang..." Kim Taehyung trong lòng hơi khó chịu, không biết phải nói gì.

"Kim Taehyung, con trai anh ị rồi này!" Jeon Jungkook từ trong phòng nói vọng ra.

Kim Taehyung: "..."

Thảo nào thấy thối thối. ..."

Xấu hổ quá đi mất.

_____

Ở công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu Taehan, Lee Sarang như cũ giữ vẫn vị trí trợ lý đặc biệt của mình, cô không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ, mười năm như một ngày, cô chỉ dựa vào hình tượng nhu nhược yếu đuối của mình để đạt được rất nhiều sự giúp đỡ của đồng nghiệp nam.

Tất nhiên kĩ năng này đối với Jeon Jungkook là vô dụng

"Công ty chúng ta mỗi tháng chỉ được xin nghỉ có một lần." Jeon Jungkook lạnh nhạt nói.

"Vậy sao? Nhưng mà mỗi cuối tuần em thường đi du lịch." Lee Sarang do dự nói.

"Không muốn thì từ chức đi, bồi thường hợp đồng tôi trả." Jeon Jungkook vẫn nói bằng cái giọng lạnh nhạt.

"Thật ra... thật ra thì anh không cần khó chịu với em như vậy, em biết em cùng Kim tổng vốn không có khả năng..." Hai mắt Lee Sarang rưng rưng như chực khóc.

"Hình như cô hiểu lầm cái gì rồi. Người nói ra yêu cầu cắt bớt ngày phép chính là Kim tổng trong miệng của cô đó!" Jeon Jungkook nói xong thì trực tiếp tiến tới đá văng cửa phòng Chủ tịch.

"Anh ở đâu lăn ra đây. Nghỉ hai ngày hay một ngày thì cũng phải giải thích ngay cho tôi!"

Chỉ nghe thấy trong phòng truyền ra vài tiếng rên rỉ, lúc Kim Taehyung đi ra, trên ống quần còn rõ dấu chân. Hắn nhăn nhó nói:

"Chuyện này à, bởi vì do yêu cầu công việc, cho nên chúng tôi đành phải làm thế... Cô... nếu cô không chịu nổi thì nghỉ việc đi."

"Kim Tổng~~"

"Trong công ty khi nói chuyện phải nghiêm túc!" Giọng nói của phu nhân tổng giám đốc từ phòng đầu truyền ra.

Lee Sarang khóc trong lòng nhiều chút.

"..." Ôi! Đúng là nhục mặt.

____

Ở cửa hàng bỉm sữa, Lee Sarang đang đứng ngoài cửa tiếp khách.

"Dạo này cô có khoẻ không?" Kim Taehyung xuất hiện ở cửa.

"Anh chủ động đến tìm em sao?" Lee Sarang mừng rỡ.

"...Không phải." Hắn tới mua tã giấy, hắn có thể nói là con trai của hắn nuôi cực hao cơm tốn gạo không?

"Kim tổng vẫn khoẻ chứ?" Lee Sarang hơi cúi đầu, bẽn lẽn hỏi thăm.

"...Không khoẻ lắm." Hắn đang nghĩ, đường đường là tổng tài của một công ty lớn lại phải giặt tã hàng ngày, còn biết dùng tã thiên nhiên sẽ tốt hơn cho mông em bé... cô ta có thể giảm giá một chút tiền bán tã để giải quyết vấn đề không...

Lee Sarang nhẹ nhàng  ngẩng đầu, mở to đôi mắt e thẹn, sợ sệt mà nhìn Lee Sarang.

"Haizzz!" Tóm cái quần lại thì vẫn không thể nói mình phải về nhà giặt tã được... hắn vẫn còn muốn giữ lại tí hình tượng của tổng giám đốc.

—————

Ở cửa hàng bỉm sữa, Lee Sarang đang đứng ngoài cửa tiếp khách.

Khách hàng Jeon Jungkook tới cửa, trong tay còn bế một bé trai.

"Ngài Jeon, anh có thể ở bên Kim tổng đã là thần linh ban phúc, tại sao lại muốn anh ấy sống khổ sở như vậy chứ?" Lee Sarang bất bình thay Kim Taehyung.

"..." Xin hỏi đồng chí bạch liên hoa, có phải cô đã hiểu lầm cái gì rồi không?

"Ngày đó anh ấy tới gặp tôi, còn nói với tôi rằng anh ấy sống không tốt".

Lee Sarang che lại trái tim nhỏ bé của mình, "Trời ạ, vẻ mặt của anh ấy lúc đó rất là đau khổ!"

Jeon Jungkook cầm điện thoại gọi cho Kim Taehyung, mở loa ngoài, "Mẹ bà  anh, có phải anh nói với người khác là anh sống không tốt?"

"Không có.... không hề có." Khát vọng sống mãnh liệt khiến Kim Taehyung cảnh giác.

"Ngại quá, Lee tiểu thư, cô nghe rõ không? Ngài Kim nói anh ấy sống cực kỳ tốt."

"..." Người nào đó ở đầu dây bên kia điện thoại nghĩ thầm: Ôi, nhục như con trùng trục...

"Anh ấy rõ ràng là không hề nói anh ấy sống cực kỳ  tốt..." Lee Sarang phát khóc, Jeon Jungkook tại sao có thể bóp méo sự thật như thế.

"Kim Taehyung, tôi cho anh thêm một cơ hội, anh hãy nhanh giải thích cho rõ ràng rốt cuộc anh sống có tốt hay không?" Jeon Jungkook cảnh cáo hắn "Tôi nói cho anh biết trước, rốt cuộc anh muốn con trai theo họ của ai."

"Rất tốt! Rất tuyệt vời! Không có gì tốt hơn được nữa! Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống có thể hạnh phúc mỹ mãn vui sướng như bây giờ! A! Quả thực giống như bản thân đang ở trên thiên đường vậy đó!" Ánh sáng cầu vồng mỹ mãn chói lọi tỏa ra xung quanh.

Lee Sarang khóc trong lòng nhiều chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro