-7-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mấy ngày này, Điền Chính Quốc càng cảm thấy ánh mắt mà Tình Trịnh, Bạch Liên Hoa, Điền Khôi Long bắn về phía Cảnh Tuấn càng ngày càng nồng cháy. Nồng cháy theo cái kiểu hận không thể ăn tươi nuốt sống róc da lóc thịt rút gân ấy.

Còn đám Long Ngạo Thiên, Đào Cẩn, Mạnh Quyền thì có vẻ càng ngày càng toát ra cái thần thái hóng hớt xem chuyện vui đầy tiêu chuẩn.

Điền Chính Quốc: “…” ai đó nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra với.

Mà thiết lập của nhân vật Kim Thái Hanh này thì sống rất quân tử, ngoài việc theo đuổi Bạch Liên Hoa đến mức khiến cô nàng đi đâu cũng gặp y thì gần như không có khuyết điểm gì.

Khi hắn hỏi hai đứa em họ thì bọn nó không nói gì, hỏi ba thằng bạn còn lại thì bọn nó càng không nói gì, hỏi đến Bạch Liên Hoa thì cô nàng càng là nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy cảm xúc trừu tượng đến mức con người bình phàm như hắn không hiểu thâm ý trong đó.

Đã đi nghỉ mát, đương nhiên là phải làm đủ việc để xứng với hai chữ nghỉ mát, đâu chỉ có thể là cái cảnh cả bọn lôi lôi kéo kéo đến biệt thự xa trung tâm rồi ngồi với điện thoại có wi-fi, hay đơn giản là ra bờ biển nướng thịt.

Theo logic của truyện teen, nhất định phải ra ngoài cửa, đi đâu đó ít người để đám kẻ thù tìm đến với vai trò giúp thúc đẩy tình cảm nam nữ chính cũng như tăng độ hi sinh vì tình của các nam phụ.

Vậy nên trước đề nghị chạy lên rừng cắm trại của đám bạn có dây thần kinh đã trốn trại, Điền Chính Quốc lần nữa thể hiện tinh thần bất chấp tất cả bám lại biệt thự.

Thiểu số phải phục tùng đa số, đây là luật bất thành văn trong biểu quyết hay bỏ phiếu, còn trong tình hình hiện tại là chỉ số sức mạnh của cơ bắp.

Theo lệ vừa thành lập không lâu, Tình Trịnh chọt nhẹ ngón tay lên vị trí nhạy cảm nhất của Điền Chính Quốc – cổ hắn, khiến hắn buông bỏ phản kháng trong tạm thời.

Tiếp theo Kim Thái Hanh ôm cả người hắn lên vác lên xe, Điển Khôi Long ngoài việc dọn đồ của mình thì đọn luôn đồ cho Điền Chính Quốc. Rừng mà, làm gì có nhu yếu phẩm đâu, cho nên hành lý lần này thực đúng nghĩa là hành lý.

Lẽ ra là không cần phải làm công tác chuẩn bị như vậy nhưng không biết từ khi nào, đám phú nhị đại đã bàn đến việc trải nghiệm cuộc sống như người bình thường.

Đã trải nghiệm cuộc sống như người bình thường thì sao không ở mà nằm nghỉ đi, sao không mua sắm hay đến các quán ăn đi. Có người bình thường nào mà mỗi lần nghỉ mát lại không muốn hưởng thụ, nghỉ ngơi mà lại đi cắm trại, làm bạn với thiên nhiên cây cỏ hoang dã không hả trời.

Dẫu sao cũng là đám phú nhị đại, ở chỗ nghỉ ngơi nơi rừng rú này đã có người chuẩn bị lều trại, các bữa ăn chính, phụ, pin năng lượng mặt trời,… nói chung giống như chuyển sang một chỗ ở nhỏ hơn, hoang vắng hơn thôi vậy.

Ngày thứ nhất, Điền Chính Quốc vác cần và xô đi câu cá. Hờ hờ, cái nam phụ ngạo kiều này lại giỏi câu cá mới hay.

Cơ mà suối nước đang chảy róc rách như vậy, câu cá có hiệu quả không? Nhất là khi nhìn muốn lòi con mắt vẫn chẳng có con cá nào trong làn nước trong xanh nhìn rõ thấy đáy.

Sự thật chứng minh, trong teenfic thì cái éo gì cũng hợp lý đến vô lý.

Thả cần câu được chưa đầy hai phút, giữa cái lúc Điền Chính Quốc đang bần thần suy ngẫm sự đời thì một con cá to tầm hai kí rưỡi không hiểu từ đầu bơi lại, đớp miếng mồi để rồi dắt móc câu vào mồm.

Con cá vùng vẫy khiến Điền Chính Quốc đang ngáp mém sặc, vội vàng giữ vững cần câu. Nhưng mà con cá hai cân rưỡi khỏe quá mức cần thiết, ý đồ kéo cần câu lẫn Điền Chính Quốc xuống nước. Vào cái lúc này thì Cảnh Tuấn phát huy sự tồn tại có phần không cần thiết của mình, một tay nhanh chóng nắm cần câu giật ra sau kéo theo con cá hai cân rưỡi bay gần một vòng rồi dập đầu xuống sỏi đá.

Sau khi lôi con cá ra khỏi môi trường thuận lợi của nó, Kim Thái Hanh càng là nhanh tay hơn đỡ lấy thân hình lung lay của Điền Chính Quốc.

Con cá hai cân rưỡi bị vứt lên bờ giương đôi mắt trợn ngược nhìn hai con người không quên tú ân ái trước khi nó trở thành thức ăn.

Hai con người đang tú ân ái kia nào có biết bản thân đang bị nhìn chòng chọc. Điền Chính Quốc ổn định thăng bằng, Kim Thái Hanh liền thả tay ra.

Hai người lại ngồi bên bờ suối, lại thả cần câu xuống. Lần này càng quá đáng hơn là nguyên đàn cá bơi đến tranh nhau miếng mồi, bọt nước bắn tung tóe lên hai người.

Kim Thái Hanh chẳng nói chẳng rằng, lấy cái xô nhằm vào đàn cá múc một cái được bốn con cá to.

Nhặt con cá bị quăng ban đầu, hai người đi về chỗ cắm trại.

Nữ chính là gì? Đương nhiên là một sự tồn tại cho cái gọi là lương thiện, điềm đạm, đáng yêu, yếu đuối, ngốc nghếch,… và hàng loạt những tính từ biểu thị cho sự dịu dàng, nữ công gia chánh khác nữa. Sau vụ rút súng xách mã tấu dọa xã hội đen và khả năng miệng quạ, à nhầm, ngôn linh một lời thành sấm thì ít nhiều hình tượng của nữ chính cũng đã bị ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ.

Hiện tại hình tượng của nữ chính lại thêm một phần gọi là tan nát. Nữ chính giỏi nấu ăn đâu? Nữ chính đảm đang khéo léo đâu? Tại sao Bạch Liên Hoa lại vừa nấu ăn vừa nhìn công thức trên điện thoại?

Khoan, cái này không quan trọng, quan trọng là cách nêm nếm của nữ chính. Miệng thì lầm bầm đọc muối mà tay cầm thìa lại vươn đến hũ đường.

Rồi thành phẩm có ăn được hay không?

Chợt nhớ trong nguyên tác, Long Ngạo Thiên là người duy nhất được nếm tay nghề bếp núc của Bạch Liên Hoa…

Không, Điền Chính Quốc thề hắn không có nghĩ đến cái gì xa hơn đâu.

Tình Trịnh như u hồn lướt qua, nhìn tình huống Bạch Liên Hoa đang trổ tài nấu ăn. Không nói không rằng đổi vị trí hũ muối và hũ đường cho nhau.

Bạch Liên Hoa tay cần thìa, mắt dán vào điện thoại không hề hay biết, thành công xúc thìa muối cho vào nồi canh. Tất cả những người ở đây thoát khỏi bát chè rau cải.

Cứ một lần Bạch Liên Hoa cho gia vị hay nguyên liệu gì đó là một lần nhịp tim của Điền Chính Quốc và những người chứng kiến lại tăng đột biến, mà mỗi lần Tình Trịnh đổi vị trí mấy hũ gia vị hay mấy nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn là y như rằng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cuối cùng để trái tim yếu đuối mỏng manh dễ vỡ không bị kích thích hay tác động thêm, Điền Chính Quốc dứt khoát quay đầu cùng Kim Thái Hanh đi làm cá.

Dù sao trước kia đã có một thời gian ngắn làm công nhân phi lê cá, Điền Chính Quốc tự nhận kỹ thuật lóc xương của mình không tệ, ít nhất là hơn đám phú nhị đại, nhị thế tổ xung quanh đây. Cứ cho là đổi một thân xác mới thì cũng chỉ là giây phút ngượng tay ban đầu, thành phẩm sau đó vẫn không thể chê.

Điền Chính Quốc trong lòng tự tán thưởng kỹ năng lóc cá của mình, quay qua muốn khoe với người bên cạnh thì liền thấy dao pháp của Cảnh Tuấn, tâm trạng lập tức tụt xuống nhanh chóng.

Cái con người vung tay múa dao xắt cá thành từng lát mỏng dính như tờ giấy, trong suốt như miếng bánh tráng bên cạnh, Điền Chính Quốc rất không muốn quen.

Sao bảo một trong các thiết lập của nam phụ là nấu ăn ngon thôi, thế nào lại còn có kỹ nghệ dùng dao điêu luyện thế này là như thế nào?

Mạnh Quyền đang bổ củi, Điền Chính Quốc thấy một anh trùm xã hội đen đang bổ củi.

Long Ngạo Thiên đang khâu lại cái áo khoác bị rách khi đi tìm trái cây, Điền Chính Quốc thấy một thằng phá gia chi tử đang cố sống một cách hà tiện.

Nam chính mà, mấy thứ này làm sao mà khéo léo nổi. Điền Khôi Long thế mà lại giúp thằng mặt lạnh cố giả ngầu kia sửa lại cái áo. Không hiểu sao trong đầu Điền Chính Quốc hiện lên bốn chữ “Nâng khăn sửa túi”.

Khá hơn một chút chắc là hoa hoa công tử Đào Cẩn hiện tại đã đuổi Bạch Liên Hoa lẫn Tình Trịnh đi làm phụ bếp, chính Đào Cẩn lên làm bếp trưởng. Dù sao cũng là hoa hoa công tử, chút công phu nấu ăn cho các nàng là vẫn phải có, không những có mà còn giỏi sáng ngang những đầu bếp hàng đầu thế giới là đằng khác.

Dẫu vậy nhìn hoa hoa công tử Đào Cẩn có vẻ đẹp phi giới tính đang nấu ăn bên kia, không hiểu sao trong đầu Điền Chính Quốc bật lên bốn chữ “Nữ công gia chánh”

Lần nữa nhìn qua Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc chợt nhận ra, ngoài Mạnh Quyền thì Cảnh Kim Thái Hanh chính là người sót lại trong đám mang vẻ đẹp trưởng thành trầm ổn, tạo cảm giác tin tưởng vững chắc cho người đối diện.

Kim Thái Hanh thấy người bên cạnh nhìn mình, nở nụ cười tự cho là ôn hoà nhất nói:

– Sao nhìn người ta chăm chăm thế, phát hiện ra người ta rất đẹp trai à?

Điền Chính Quốc hơi giật mình, theo quán tính thật thà thừa nhận

– Ừ

Sau hai giây ngây người, Kim Thái Hanh càng là cười đến điên đảo chúng sinh, có thể nói lưu manh khiến người ta phát rồ.

Ngay giây phút này, tiếng cười khằng khặc, bệnh bệnh, biến thái như có như không truyền vào tai mọi người khiến ai nấy lạnh người, da gà da vịt không hẹn đều đồng loạt nổi lên.

Theo vị trí phát ra tiếng cười, mọi người lại thấy người có điệu cười kinh dị kia ấy thế mà là nữ chính Bạch Liên Hoa mang vẻ đẹp ngây thơ thuần khiết vô hại, ngây thơ thuần khiết vô hại đối lập hoàn toàn với điệu cười của Bạch Liên Hoa vậy.

Cứ tưởng là kẻ thù của nam chính tìm đến muốn úp sọt cả đám, ai ngờ…

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro