Chap 24: Muốn hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc và Lưu Dục gần như đến cùng lúc. Khi Điền Chính Quốc vào thang máy, Lưu Dục cũng vào ngay phía sau.

“Là cậu à.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Lưu Dục, thoáng gật đầu một cái: “Cô giáo Lưu.”

Lưu Dục cười bảo: “Cậu biết tôi là giảng viên à?”

Điền Chính Quốc cười nhẹ: “Lần trước bác sĩ Kim tới trường đón chị mà.”

“Cũng đúng.” Lưu Dục dắt tay Dư Văn Gia vào thang máy: “Cậu cũng tới tìm Kim Thái Hanh à?”

“Đúng vậy.”

Dư Văn Gia quan sát Điền Chính Quốc mấy lần, đoạn quay sang khẽ hỏi mẹ nó: “Mẹ ơi, ai đấy ạ?”

“Bạn anh con.”

Điền Chính Quốc nhìn bé trai một cái, trông rất xinh xắn, khuôn mặt có đôi nét tương tự Kim Thái Hanh.

“Gọi chú đi con.” Lưu Dục vỗ cánh tay Dư Văn Gia.

“Con gọi anh Kim Thái Hanh là anh, gọi anh này là chú, như thế là lệch vai vế rồi.” Logic Dư Văn Gia rất rõ ràng: “Nếu mà như vậy anh Kim cũng phải gọi anh này là chú ạ?”

“Sao con cứng nhăng nhắc thế hả?” Lưu Dục bật cười: “Cho con gọi đấy, gọi là gì thì gọi.”

Dư Văn Gia dạ một tiếng, gọi: “Anh.”

Điền Chính Quốc cong môi: “Chào em.”

Chung Ngôn vừa mở cửa ra đã thấy ba người đứng ngoài cửa, không khỏi giật mình.

“Chung Ngôn.”

“Ôi trời.” Chung Ngôn phục hồi thần: “Cô giáo Lưu, mọi người quen nhau hả? Sao lại tới cùng nhau thế này?”

“Trước từng gặp hai ba lần, nãy chạm mặt dưới tầng nên lên cùng nhau luôn.” Tay Lưu Dục xách theo một hộp bánh ga-tô, thay dép đi trong nhà: “Người sinh nhật đâu?”

“Trong bếp ấy.”

Chung Ngôn gọi vọng vào bếp: “Người sinh nhật, khách tới này, ra đón khách.”

Kim Thái Hanh từ trong bếp đi ra. Trong phòng khách có vài người đang đứng, hắn vô thức nhìn sang Điền Chính Quốc, nhận được một ánh mắt không rõ ý tứ của đối phương.

Ở nhà, Kim Thái Hanh ăn mặc tương đối thoải mái, bên dưới là một chiếc quần ở nhà rộng rãi, bên trên là một chiếc áo ba lỗ màu đen, đường cong cơ bắp cánh tay nhìn một cái đã thấy rõ ràng.

Dáng người Kim Thái Hanh thon dài, mặc quần áo trông có vẻ gầy nhưng do cái áo ba lỗ này mà dáng người thật sự của hắn mới lộ ra, vừa cân đối vừa cường tráng.

Eo hẹp nhưng trông rất mạnh mẽ.

Điền Chính Quốc có chút rối loạn.

“Sinh nhật sao không mặc gì đẹp đẹp chút.” Lưu Dục nói: “Mặc tuỳ tiện thế này.”

Kim Thái Hanh đáp lại một câu: “Phòng bếp nóng quá, lát cháu thay sau.”

Điền Chính Quốc thầm nghĩ hắn không cần đổi, cứ mặc vậy suốt hôm sinh nhật đi, rất gợi cảm.

Kim Thái Hanh phát hiện hôm nay trông Điền Chính Quốc rất có sức sống, hình như mới cắt tóc, màu áo cũng không phải tone màu tối như trước nữa mà là một chiếc sơ mi tay ngắn màu trắng có hoa văn càng làm tôn thêm nét đẹp trai của anh.

Nếu so sánh với hắn thì Điền Chính Quốc chính là một quý công tử điển hình.

Tầm nhìn của Kim Thái Hanh chuyển sang Dư Văn Gia: “Dư Văn Gia, quà của anh đâu?”

Dư Văn Gia cười: “Anh gấp thế làm gì.” Nhóc đưa gói quà cho Kim Thái Hanh: “Đây là em tự làm đó, bây giờ anh chưa được xem đâu, đợi em về rồi mới được xem.”

Kim Thái Hanh nhận quà, ngón tay búng vào trán nó một cái: “Biết rồi.”

Chung Ngôn hỏi: “Hai người không ở lại ăn hả?”

“Bọn chị ăn rồi, đàn ông mấy đứa tụ tập, mẹ con chị không vào góp vui đâu. Lát chị còn định dẫn thằng nhóc này đi bơi.”

“Tối rồi còn bơi.”

“Công viên giải trí có hồ bơi. Buổi tối vắng người, con chị da mặt mỏng, không muốn cho người ta thấy hình ảnh nó mặc quần nhỏ.”

Mặt Dư Văn Gia đỏ bừng: “Cô giáo Lưu!”

“Chao ôi.” Lưu Dục mặt mày rạng rỡ, vò vò đầu nó.

Dư Văn Gia tránh né, quay người đi. Lưu Dục tạm biệt bọn họ rồi tươi cười ra ngoài theo thằng nhóc.

Điền Chính Quốc nhìn hoa hồng đã được Kim Thái Hanh gỡ ra cắm vào lọ. Cắm đầy hai lọ hoa, một lọ đặt trong phòng khách, một lọ đặt trong phòng ăn.

“Anh còn biết nấu cơm nữa à.” Điền Chính Quốc bảo.

Kim Thái Hanh nở nụ cười: “Tôi ở một mình, không biết đường cơm nước thì chết đói mất.”

Nhà Kim Thái Hanh được dọn dẹp rất sạch sẽ nhưng Điền Chính Quốc vẫn nhạy bén nhận ra nhà hắn nuôi mèo, trong không khí có mùi của mèo.

Điền Chính Quốc bị dị ứng lông mèo nên rất nhạy cảm với mùi này.

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn quanh, tầm mắt thoáng qua nhà cây cho mèo đặt ngoài ban công, trong nhà nhỏ trên cây có một con mèo trắng đang giơ một chân lên liếm lông.

Lão Bạch thấy trong nhà nhiều người lạ quá nên đã trốn vào nhà cây của nó từ lâu.

Kim Thái Hanh cất quà của Dư Văn Gia, rót cho Điền Chính Quốc cốc nước, bảo: “Cậu ngồi trước đi, cơm sắp xong rồi.”

Kim Thái Hanh biết nấu cơm nhưng hôm nay hắn chỉ làm phụ tá cho Hoàng Dương thôi. Nấu cơm xong, hắn vào phòng thay quần áo, thay chiếc áo ba lỗ đen ra.

Hoàng Dương cởi tạp dề, đặt mông xuống, bảo: “Cơm nhà thôi, anh em cứ ăn thoải mái.”

Hoàng Dương cầm rượu trên bàn, hỏi Điền Chính Quốc: “Sếp Điền, rượu này là cậu mang đi à?”

Điền Chính Quốc ừ: “Mở đi.”

Hoàng Dương nhìn Kim Thái Hanh, bảo: “Người sinh nhật này, nay sinh nhật cậu, uống chút chứ?”

Kim Thái Hanh gật đầu: “Rót chút đi nhưng đừng nhiều quá.”

Tuy rằng Hoàng Dương và Chung Ngôn bàn luận ầm ầm chuyện Điền Chính Quốc tặng hoa trong nhóm nhưng khi thật sự mặt đối mặt ngồi chung một chỗ thì biểu hiện của hai người lại rất cẩn thận, có chừng mực, không thảo luận rầm rộ.

Nói nhiều nói ít thì đây là chuyện của Kim Thái Hanh, bọn họ không can thiệp vào được, cũng không tiện nói thẳng ra ngoài, cùng lắm chỉ nhắc nhở kín đáo, ở trong tối bóng gió đôi câu thôi.

Chung Ngôn nâng cốc rượu, cụng với Kim Thái Hanh một cái: “Sinh nhật vui vẻ, sức khoẻ dồi dào, dù sao sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất những thứ khác không quan trọng.”

Kim Thái Hanh nhấp ngụm rượu, cười gật đầu: “Ông nói đúng, làm cái nghề của chúng ta lại càng tiếc mạng.”

Hoàng Dương cũng chúc Kim Thái Hanh một cốc, chúc hắn sinh nhật tuổi 31 vui vẻ, quãng đời còn lại vạn sự như ý. Cậu chúc xong đoạn quay sang hỏi Điền Chính Quốc: “Điền Chính Quốc, năm nay cậu bao tuổi?”

“27.”

“Tính tuổi mụ chưa?”

“Tính rồi.”

“Vậy là nhỏ hơn chúng tôi bốn tuổi rồi, chúng tôi cũng cộng thêm một tuổi.” Hoàng Dương lại nhìn sang Kim Thái Hanh: “Người sinh nhật này, qua hôm nay là ông ba mốt rồi, chẳng mấy chốc lại bốn mươi, rồi mấy năm nữa lại qua nửa đời.”

“Ông tính từng giờ đấy à?” Kim Thái Hanh liếc Hoàng Dương.

“Tôi nhắc cho ông thấy có nguy cơ đấy, chẳng mấy mà già tới nơi rồi.”

Kim Thái Hanh không đáp, uống hết non nửa cốc rượu. Bình thường hắn không uống rượu nên chẳng ai rõ tửu lượng của hắn.

Hoàng Dương đang ám chỉ điều gì, mọi người ở đây đều hiểu được. Chung Ngôn hơi hối hận vì khi nãy nhiều lời với Kim Thái Hanh. Trong chuyện này, cậu là người ngoài cuộc, Kim Thái Hanh nghĩ gì làm gì cũng chẳng liên quan tới cậu, hiện tại như vậy khiến cậu thấy hơi ngại một chút.

Quả nhiên vẫn không nên xen vào vấn đề tình cảm của người khác thì hơn. 

Nhưng Kim Thái Hanh này cũng kỳ cục lắm đấy chứ, cứ không nóng không lạnh mãi, bình thường chẳng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì, không ở sau lưng đẩy hắn một cái thì ai biết hắn còn định giả ngu tới chừng nào.

Trước kia tính cách hắn không như vậy, muốn phóng khoáng bao nhiêu có phóng khoáng bấy nhiêu, chẳng hiểu sao lần này lại lại thiếu quyết đoán thế này.

Có lẽ là thật sự để tâm nên mới bó chân bó tay như vậy.

Lão Bạch đói bụng, từ ban công ngửi được mùi liền lững thững mò qua. Nó nhát gan, sợ người lạ nên bước chậm rì rì, meo một tiếng, nhón nhón chân cọ bên chân Kim Thái Hanh.

Hoàng Dương đầy cảnh giác: “Ông đừng cho nó nhảy lên bàn đấy.”

Chung Ngôn phì cười: “Với cái lá gan đấy của nó mà dám nhảy lên thì có mà có quỷ.”

Điền Chính Quốc không để ý con mèo kia lắm nhưng cơm nước xong anh liền chịu khổ, cảm giác trên người rất không ổn.

Hoàng Dương thấy cổ Điền Chính Quốc đỏ lên, lấy làm kinh hãi: “Điền Chính Quốc, sao cổ cậu lại thế này? Sao lại đỏ cả mảng lớn thế kia?”

Kim Thái Hanh nghe vậy liền nhìn sang cổ anh, khẽ hỏi: “Có phải dị ứng không?”

Điền Chính Quốc sờ cổ mình xem: “Hình như thế.”

Hoàng Dương hỏi: “Sao lại như vậy? Có phải ăn trúng thứ gì không ăn được không?”

“Không phải, tôi bị dị ứng lông mèo.” Điền Chính Quốc đứng lên: “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Kim Thái Hanh chỉ hướng phòng tắm. 

Điền Chính Quốc ngây người trong phòng tắm mãi không thấy ra. Hoàng Dương nhìn sang bên đó, hơi buồn bực: “Sao thế này?”

Kim Thái Hanh tới gõ cửa phòng tắm một cái: “Sao rồi?”

“Không sao.”

“Tôi vào nhé?”

Nghe thấy người bên trong ừ một tiếng, Kim Thái Hanh đẩy cửa bước vào.

Điền Chính Quốc đang đứng trước gương, hai tay chống trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn hắn. Mặt anh ẩm ướt, dòng nước chảy dọc theo cằm, tí tách rơi xuống bồn.

Điền Chính Quốc lau nước trên khóe miệng, nhìn vào gương bảo: “Bác sĩ Kim có khi lưng tôi cũng đỏ lên rồi, có thể nhờ anh nhìn giúp tôi không.”

Kim Thái Hanh tới gần.

Điền Chính Quốc mặc một chiếc sơ mi cộc tay. Anh đã cởi hai cúc áo trước ngực. Kim Thái Hanh kéo cổ áo anh ra nhìn lưng anh.

Quả nhiên đỏ một mảng lớn, nghiêm trọng nhất là gáy, toàn là nốt đỏ, lần này nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.

Lần trước bị dị ứng là do da Điền Chính Quốc quá mềm nên không chịu được vải vóc thô ráp cọ vào, còn lần này là do tác nhân dị ứng gây nên.

“Đi thôi, tôi đưa cậu tới bệnh viện.” Kim Thái Hanh bảo.

“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Điền Chính Quốc không muốn đến bệnh viện vào ngày này: “Nhà anh có thuốc mỡ không?”

Giọng Hoàng Dương truyền từ ngoài cửa vào: “Sao rồi? Nghiêm trọng không?”

“Hoàng Dương, ông nhốt Lão Bạch vào lồng đi.” Kim Thái Hanh nói xong liền nhìn Điền Chính Quốc: “Cậu vào viện với tôi.”

“Tôi bảo không nghiêm trọng vậy đâu, không cần vào viện.”

Kim Thái Hanh nhìn anh.

Điền Chính Quốc cũng nhìn thẳng Kim Thái Hanh, lại hỏi lại: “Bác sĩ Kim có thuốc dị ứng không?”

Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà xảy ra tranh chấp thì cũng không nên.

Kim Thái Hanh bảo: “Đi theo tôi.”

Kim Thái Hanh dẫn Điền Chính Quốc vào phòng ngủ của mình. Bình thường dù Lão Bạch có diễu võ giương oai trong nhà thế nào thì Kim Thái Hanh cũng sẽ không cho nó vào phòng ngủ nên đây là nơi có không khí sạch nhất nhà.

Kim Thái Hanh tìm thuốc mỡ làm dịu triệu chứng dị ứng trong ngăn kéo tủ đầu giường, bảo “Chờ tôi một chút” rồi ra khỏi phòng ngủ.

Hoàng Dương thấy Kim Thái Hanh ra ngoài, quan tâm hỏi: “Sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không đấy? Có cần đi viện truyền nước không?”

Kim Thái Hanh cầm cốc rót nước: “Cậu ấy không muốn đi viện, thôi vậy, cứ theo cậu ấy đi.”

“Hôm nay tới sinh nhật ông nên nhất định là không muốn đi viện rồi, vào viện toàn người chết. Đàn ông đàn ang dị ứng có gì đâu, uống miếng thuốc, bôi miếng thuốc, lát là hết ấy mà.”

Chung Ngôn phản bác: “Đừng có xem nhẹ, dị ứng nghiêm trọng cũng gây chết người đấy.”

“Ây, ông có thể nào nói chuyện tốt được không hả.”

“Xem tình hình rồi tính tiếp.” Kim Thái Hanh bảo.

Kim Thái Hanh đi rồi, Hoàng Dương nhìn Chung Ngôn nhướng mày, bảo: “Ông thấy chưa, hai người bọn họ nhất định có gian tình, ông đã bao giờ thấy Hanh Hanh cho người khác vào phòng mình chưa?”

Ở mặt này, Kim Thái Hanh hơi kén chọn. Ý thức về lãnh thổ của hắn có mạnh một chút. Hắn không thích người khác chạm vào bàn làm việc của mình, cũng không thích người khác tiến vào phòng ngủ của hắn.

Lời này cũng không sai nhưng Chung Ngôn luôn cảm thấy chuyện này khó nói lắm. Nói chuyện yêu đương ở cái tuổi này của bọn họ đâu có đơn giản, trừ khi chủ tịch muốn chơi chơi một chút nhưng Kim Thái Hanh chưa hẳn bằng lòng chiều theo anh.

Chung Ngôn nhìn Hoàng Dương một cái: “Không ấy ông chuyển sang mở văn phòng môi giới hôn nhân nhân đi.”

Điền Chính Quốc ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng ngủ, Kim Thái Hanh mang cho anh một cốc nước ấm, bảo: “Cậu uống rượu nên không uống thuốc dị ứng được, trước đành chịu khó một chút vậy.”

Kim Thái Hanh cũng uống rượu, khi hắn cúi xuống nói chuyện, người hắn thoang thoảng mùi rượu. Cũng có thể do rượu mà hôm nay giọng hắn có chút gì đấy cuống lên.

“Cởi áo ra.” Kim Thái Hanh bảo.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn.

Kim Thái Hanh khẽ bảo: “Tôi bôi thuốc giúp cậu.”

Điền Chính Quốc vừa rửa mặt bằng nước lạnh, nước làm ướt quần áo anh nên trên ngực có vệt nước loang lổ. Anh tháo cúc, cởi áo sơ mi ra.

“Cậu bị dị ứng lông mèo sao không bảo tôi một tiếng?”

“Tôi làm sao biết anh nuôi mèo.”

“Chẳng phải vừa vào nhà đã thấy rồi sao lúc ấy không nói với tôi.” Kim Thái Hanh mở nắp tuýp thuốc, không nhịn được bảo: “Sao mà cậu lại ‘tấm thân ngọc ngà’ thế này!”

Phòng Kim Thái Hanh sạch sẽ vô cùng, đồ đạc bày biện trong phòng cho thấy hắn có thể có một chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Trong phòng không có mùi nào khác, chỉ có thoang thoảng mùi bồ kết toả ra từ chăn.

Kim Thái Hanh bóp một ít thuốc ra lòng bàn tay, bôi lên gáy Điền Chính Quốc. Thuốc mỡ lành lạnh mà đầu ngón tay Kim Thái Hanh lại hơi nóng, hơi thở cũng nóng, còn thoảng mùi rượu.

Lưng Điền Chính Quốc tê tê, trong lòng nóng lên, ngay cả hơi thở cũng dồn dập dần.

Tầm mắt Kim Thái Hanh thoáng qua xương quai xanh của Điền Chính Quốc cũng đang đỏ một mảng lớn, ánh mắt dời đi, dừng lại tại vành tai hơi hồng hồng của anh.

Vành tai Điền Chính Quốc có một cái nốt ruồi, mọc bên trong, khá khó thấy.

“Bác sĩ Kim.”

Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần, đáp một tiếng: “Sao vậy?”

“Cắm trại lần trước tôi mới nói một nửa, còn một nửa chưa nói.” Điền Chính Quốc xoay người lại: “Lâu vậy rồi chắc anh cũng nhìn ra tôi có ý với anh.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm, Kim Thái Hanh gật đầu.

Điền Chính Quốc hơi ngửa đầu, nhìn thẳng Kim Thái Hanh đang nhìn anh, “Vậy anh có nhận ra bây giờ tôi rất muốn hôn anh không?”

Kim Thái Hanh rất bình tĩnh, đôi môi hơi mím một chút, nhịp thở cũng hơi thay đổi một chút.

“Từ lần đầu tiên gặp anh, sau mỗi lần gặp tôi đều nghĩ như vậy, chỉ sợ mạo phạm nên đành phải giả vờ như quân tử đàng hoàng.”

Điền Chính Quốc mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại.

“Lâu vậy rồi tôi sắp không giả vờ được nữa, muốn hỏi anh một chút, bác sĩ Kim này, trong lòng anh nghĩ như thế nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro