Chap 25: Thật sự rất muốn hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc uống rượu, cảm xúc có xu hướng tăng vọt. Khi nãy Kim Thái Hanh mặc áo ba lỗ đen đã làm anh suy nghĩ miên man, giờ lại ở cùng một không gian với Kim Thái Hanh khiến lòng anh nóng bừng bừng, thuận nước đẩy thuyền mà nói hết ra.

Cũng có thể do cồn quấy phá khiến Điền Chính Quốc nói chuyện hơi thẳng thắn, thậm chí có một chút trắng trợn.

Anh thấy Kim Thái Hanh có lẽ cũng có ý với mình nhưng lại không hẳn là thích lắm. Anh muốn xem xem Kim Thái Hanh sẽ có phản ứng ra sao.

Còn Kim Thái Hanh thì nghĩ, hình như chủ tịch chưa tán tỉnh ai bao giờ. Anh chưa bao giờ gặp ai thổ lộ với người ta mà thổ lộ mạnh bạo đến vậy. Đương nhiên cũng có thể là chủ tịch dày dặn kinh nghiệm, biết rõ đánh trực diện sẽ trêu chọc lòng người hơn là ngượng ngùng xấu hổ.

Thẳng thắn mà nói, Kim Thái Hanh quả thật thích đánh trực diện hơn. Hắn chưa từng bị động để người ta dẫn dắt mà vẫn cứ nhắm mắt đi theo không vạch rõ ranh giới, cũng như mặc cho tình hình phát triển theo hướng hắn không ngờ tới như thế. 

“Cậu toàn bày tỏ với người ta thế này à?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Anh nghĩ tôi theo đuổi được mấy người?”

Kim Thái Hanh cười cười, tiếp tục thoa thuốc cho anh. Điền Chính Quốc trực tiếp ra tay, nắm cổ tay hắn lại: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Kim Thái Hanh không nghĩ nhiều, khẽ đáp lời: “Tôi cảm thấy chúng ta không hợp lắm.”

Câu trả lời trong dự kiến.

“Là không hợp, không phải không thích, đúng chứ.” Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh không phủ nhận. Trước giờ hắn vẫn luôn bình thản, động lòng là thật, không muốn phát triển sâu hơn cũng là thật. 

Điền Chính Quốc không muốn hỏi hắn không hợp ở điểm nào, hỏi cũng như không, còn gây thêm phiền.

Kim Thái Hanh kéo áo Điền Chính Quốc lên: “Bôi xong rồi.”

Điền Chính Quốc vừa cài cúc áo vừa bảo: “Có hợp hay không đừng kết luận sớm như vậy.” Anh đứng lên, tới trước mặt Kim Thái Hanh, đối diện với hắn: “Chỉ cần anh thích tôi là được.”

Kim Thái Hanh nghiêng đầu cười: “Tôi nhận ra ngoài kiêu ngạo, cậu còn rất tự luyến.”

Điền Chính Quốc sát lại gần hắn, hỏi rất khẽ: “Vậy là anh không thích tôi?”

Kim Thái Hanh không nói được câu phủ định. Tuy nói từ chối người ta rồi thì tự nhiên sẽ phải biết giữ khoảng cách nhưng hắn sẽ không lờ đi tình cảm của mình, thích là thích, không thích là không thích, sẽ không trong lòng một kiểu, ngoài mặt một kiểu. Hắn không phải nữ chính trong phim của Quỳnh Dao, sẽ không uất ức bản thân giấu kín tâm tư trong lòng rồi tự khóc một mình.

Thích không nhất thiết cứ phải bên nhau, đôi khi không thích cũng vẫn có thể ở cùng một chỗ. Hết thảy tình cảm trên thế gian này đều đan xen giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa hiện thực. Vậy nên, có thích hợp hay không là một yếu tố rất quan trọng.

Kim Thái Hanh cố gắng không nói thẳng ra như vậy. Hắn lùi về sau nửa bước, nghiêng đầu đi, bảo: “Nếu không thích thì hôm nay cậu không vào phòng này được đâu.”

Rõ ràng bị từ chối nhưng lại có cảm giác được tỏ tình, Điền Chính Quốc cảm thấy bác sĩ Kim quả thật rất hại người. Bây giờ anh có cảm giác như bị chìm trong nước, ngay khi sắp không thở được thì bỗng được người ta hôn một cái, đổi một hơi thở.

Bên ngoài có người gõ cửa.

“Sao rồi?” Giọng Hoàng Dương vọng vào từ ngoài cửa: “Hai người đẻ trong đó đấy à? Có nghiêm trọng không á? Căng quá thì vào viện một chuyến đi.”

Kim Thái Hanh ra mở cửa, Hoàng Dương giật mình bật về sau, nhìn một vòng trong phòng, cười sâu xa, nhỏ giọng hỏi: “Có phải quấy rầy hai người rồi hem?”

“Ừ, quấy rối tụi này sinh con.” Kim Thái Hanh ra khỏi phòng ngủ, nghe thấy tiếng cười ngắn ngủi của Điền Chính Quốc phía sau.

Hoàng Dương phấn khích: “Ghê, là ông sinh hay sếp Điền sinh vậy?”

Chung Ngôn ghét bỏ: “Sao mấy người nói chuyện càng ngày càng người lớn vậy.”

Hoàng Dương cười: “Câu này của ông nhá, người lớn phải nói chuyện người lớn, trừ Điền Chính Quốc còn ít tuổi thì tôi, ông đều là người có gia đình rồi, à không đúng, bây giờ ông là người đã ly hôn.”

Chung Ngôn hận không thể nhét bánh sinh nhật vào miệng Hoàng Dương.

Điền Chính Quốc ra khỏi phòng ngủ, trên cổ vẫn còn đỏ.

“Sếp Điền không sao chứ, Lão Bạch bị tôi nhốt ngoài ban công rồi.” Hoàng Dương bảo: “Thật sự không ổn thì vào viện một chuyến xem, truyền nước đảm bảo nhanh hơn uống thuốc nhiều.”

“Không cần vào viện đâu.”

“Ok, vậy qua ăn miếng bánh đi, sắp chảy hết rồi.” Hoàng Dương bỏ bánh sinh nhật ra, hỏi: “Thắp mấy cây nến đây?”

“31 đi.” Chung Ngôn cười bảo.

“Xin đấy! Nến đâu ra nhiều thế cho ông cắm, mà ông định cắm 31 cái vào đâu, cắm xong bánh sinh nhật biến thành con nhím luôn chứ đùa.”

Kim Thái Hanh cười không lên tiếng. Hoàng Dương bảo: “Cắm 6 cây đi, lục lục đại thuận*.”

*Lục lục đại thuận thường là lời chúc cho người ở tuổi trung niên được gia đình hạnh phúc, công tác thuận lợi, sự nghiệp thành tựu! Trong “Tả truyện”, “lục lục đại thuận” là sáu mối quan hệ tốt đẹp trong xã hội, bao gồm “quân nghĩa, thần hành, phụ từ, tử hiếu, huynh ái, đệ kính."

Hoàng Dương không hút thuốc, cậu hỏi: “Ai có bật lửa không? Đốt nến đi.”

Điền Chính Quốc lấy bật lửa của mình ra, lần lượt đốt 6 ngọn nến. Hoàng Dương tắt đèn, ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị khai giọng. Kim Thái Hanh khoát tay, nhanh chóng chặn ngang hắn: “Được rồi được rồi, năm nay không muốn nghe hát mừng sinh nhật lạc điệu nữa đâu. Ngài giữ sức đi, để đến đại thọ ba mốt của Chung Ngôn rồi hát sau.”

Hoàng Dương hất cằm: “Không nhé, đừng có nhường nhau, người nào cũng không thoát được đâu, đây là bài tủ của tôi.”

Không ai ngăn cản được Hoàng Dương hát xong một bài ca mừng sinh nhật hoàn chỉnh. Cậu còn tặng kèm một bản tiếng Anh. Kim Thái Hanh như một đứa trẻ, rất nghiêm túc ước, ánh nến chiếu lên gương mặt anh tuấn của hắn.

Rất ít khoảnh khắc Điền Chính Quốc cảm thấy thật sự vui vẻ. Sau khi gặp Kim Thái Hanh, khoảnh khắc như vậy dường như nhiều lên rất nhiều. Ở chung với bạn bè của Kim Thái Hanh cũng giống hệt như ở cùng Kim Thái Hanh, tự do thoải mái.

Bởi vì trong lòng thoải mái nên Điền Chính Quốc không khỏi mỉm cười. Hoàng Dương chuyển hướng sang anh, bảo: “Điền Chính Quốc, kể ra tôi cũng hơi thiên vị cậu đấy nhé, hay là đợi sinh nhật ba mươi tuổi của cậu, tôi nhất định cũng sẽ dành cho cậu một bài tủ của tôi.”

Chung Ngôn cười lạnh: “Sinh nhật ba mươi tuổi của người ta cũng phải mời ông.”

Điền Chính Quốc bảo: “Mời.”

“Vẫn là sếp Điền nhà chúng ta nể mặt.” Ánh mắt Hoàng Dương vòng vo quanh Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh chốc lát: “Đến lúc đó tôi đến với thân phận gì đây? Bạn à? Hay là bạn của người nhà?”

Điền Chính Quốc vừa nghe đã biết cậu nói bóng nói gió, đáp lại: “Vậy phải xem người bạn nào đó có đồng ý trở thành người nhà không đã.”

Chung Ngôn đạp Hoàng Dương một cái dưới bàn, nháy mắt với cậu, ý bảo cậu bớt tranh luận.

Kim Thái Hanh không để ý cười cười: “Tính cả tuổi mụ mới 27 mà đã nghĩ đến sinh nhật ba mươi tuổi rồi à?”

“Tôi 27, không phải 17.” Điền Chính Quốc bảo.

“Vậy cũng là nhỏ.” Kim Thái Hanh cắt cho anh một miếng bánh sinh nhật: “Ăn bánh đi này chủ tịch Điền.”

Chung Ngôn và Hoàng Dương đều uống rượu, không thể lái xe nên người tới đón họ về là vợ Hoàng Dương. Lúc xuống dưới, Chung Ngôn nói với Hoàng Dương trong thang máy: “Thỉnh thoảng ông nói chuyện chú ý chừng mực một chút.”

“Làm gì? Tôi không chừng mực lúc nào?”

“Ông cứ xen vào chuyện hai người bọn họ làm gì?”

Hoàng Dương quá chén, nói chuyện hơi líu vào nhau: “Ông đấy, chẳng lẽ ông không nhận ra Kim Thái Hanh cũng thích chủ tịch à? Tôi không xen vào bọn họ có thể rục rịch lên chắc?!”

“Có phải ông không biết lúc trước cậu ta bảo muốn sang Châu Phi chăm sóc ba mẹ đâu, nhỡ ngày nào đó đi thật thì sao? Đi rồi không về nữa thì sao?”

Hoàng Dương im lặng, vịn tường day day vùng giữa lông mày: “Ừ…”

“Hơn nữa ba mẹ cậu ta còn chưa biết cậu ta thích đàn ông, ông tưởng chuyện này đơn giản như ông nghĩ chắc? Nếu cậu ta muốn yêu chơi chơi thì âu cũng đành, như thế vấn đề lại đơn giản hơn nhiều.”

Hoàng Dương càng nghe càng đau đầu: “Ài… Tôi không nghĩ nhiều được thế.”

Trước khi về, Kim Thái Hanh trả lại quà sinh nhật cho Điền Chính Quốc.

“Cái này giá trị quá, tôi thấy nhận thì không thích hợp lắm, cậu cầm về đi.”

Điền Chính Quốc đã sớm đoán được Kim Thái Hanh sẽ không nhận món quà này. Anh có rất nhiều nhưng không có thứ Kim Thái Hanh cần.

Dường như Điền Chính Quốc hơi hiểu ra “không hợp” trong lời Kim Thái Hanh là gì. Anh nhận hộp quà Kim Thái Hanh trả lại, nghe thấy Kim Thái Hanh bảo: “Có hoa là đủ rồi.”

Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

“Cảm ơn, hôm nay tôi rất vui.” Kim Thái Hanh nói, đoạn nhìn đồng hồ đeo tay: “Giờ cũng muộn rồi, bệnh viện chỉ còn khoa cấp cứu mở thôi, nếu mai mà dị ứng không đỡ thì tới viện xem sao.”

Do rượu vào nên mặt Kim Thái Hanh hơi đỏ, màu môi cũng đậm hơn, cũng do rượu nên ánh mắt dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút mơ màng, rất hợp với đôi mắt có đuôi mắt hơi cong xuống kia của Kim Thái Hanh…

Điền Chính Quốc vạch áo ra bảo: “Anh xem giúp tôi một chút xem đỡ hơn chưa.”

Kim Thái Hanh lại gần, vạch áo ra nhìn một lượt, gò má hắn chạm má Điền Chính Quốc. Anh vừa mới thả áo, Điền Chính Quốc bất chợt quay đầu, môi chạm khẽ lên cằm hắn một cái.

Kim Thái Hanh ngẩn ngơ.

“Tôi thật sự muốn hôn anh.” Điền Chính Quốc dán sát vào tai hắn rằng.

Dù sao Kim Thái Hanh cũng đâu phủ nhận là thích anh, hai bên đều có tình nên không tính là sàm sỡ lưu manh được, cùng lắm chỉ xem là tạm ứng trước một nụ hôn nhẹ thôi. Với lại sớm muộn gì anh cũng sẽ túm được Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không lên tiếng, có vẻ bị hôn đần người rồi thì phải. Anh tự nghĩ rốt cuộc người này là chủ tịch tập đoàn đường đường chính chính hay là thổ phỉ túng quá hoá liều đây.

Cũng chỉ có hôm nay mượn rượu làm càn một chút, Điền Chính Quốc vẫn tính từ từ mà tới, không thể làm Kim Thái Hanh ngợp quá.

Tới khi Kim Thái Hanh hoàn hồn thì Điền Chính Quốc đã xoay người rời đi.

Điền Chính Quốc đi rồi, Kim Thái Hanh vào nhà dọn dẹp vệ sinh một chút, thả Lão Bạch ngoài ban công ra. Lão Bạch là một chú mèo già, tính hiền lành ngoan ngoãn, có điều lá gan hơi nhỏ một chút. Nó vốn là mèo của Phương Chiếu Văn. Sau khi Phương Chiếu Văn mất, Kim Thái Hanh liền mang nó về, tới nay cũng đã nuôi nó được hai ba năm rồi.

Điền Chính Quốc ngồi trong xe chợp mắt một lát. Hôm nay anh không tới chỗ hẹn với Liên Hưng nên Lưu Minh Lượng gọi điện tới.

“Alo.”

“Chủ tịch Điền, tối nay chủ tịch có việc quan trọng gì sao? Sao lại huỷ hẹn ăn với bên Liên Hưng thế?” Lưu Minh Lượng lớn tuổi hơn Điền Chính Quốc nhưng dù sao cũng chỉ là phó giám đốc bộ phận bán hàng nên khi đối diện với Điền Chính Quốc, thái độ của anh ta vẫn rất chừng mực. 

Điền Chính Quốc ừ một tiếng: “Có chút chuyện quan trọng.”

Phía bên kia điện thoại cười gượng một tiếng: “Vậy ta có cần hẹn lại với bên Liên Hưng không?”

“Không cần, lịch trình sắp tới của tôi rất dày, ngày kia còn phải đi công tác.”

Nói đến nước này thì ý tứ đã quá rõ ràng, Lưu Minh Lượng rất biết nặng nhẹ, lòng có bất mãn đến đâu cũng không thể đắc tội trực tiếp với Điền Chính Quốc.

“Chắc phải cần phó giám đốc Lưu giải thích với bên Liên Hưng một chút.”

“Đó là tất nhiên rồi.”

Điền Chính Quốc cúp máy, Chu Nguyên hỏi: “Chủ tịch Điền về đâu?”

“Về nhà đi.” Điền Chính Quốc nhắm mắt lại: “Chu Nguyên, tôi bị dị ứng.”

Chu Nguyên cả kính: “Sao lại dị ứng?”

“Anh nói xem rốt cuộc là tôi thích Kim Thái Hanh hay là dị ứng với anh ấy nhỉ.” Điền Chính Quốc tự giễu một câu.

Chu Nguyên cong miệng cười: “Sao tôi biết được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro