Chap 6: Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi lên xe, các vị đi trước trong khoa sôi nổi hỏi Kim Thái Hanh về người nối nghiệp trẻ tuổi của tập đoàn Hoàn Hạ. Hỏi hắn có quen biết đối phương không mà sao thì thầm với nhau lâu như vậy. Còn bảo quả nhiên trẻ con nhà giàu thật bạc tình, ông nội ruột thịt qua đời mà chẳng có một chút phản ứng nào.

Viện trưởng lên tiếng: “Nhất định phải khóc long trời lở đất mới được gọi là tình cảm sâu đậm à?” Ông quay sang nhìn Kim Thái Hanh, gọi: “Thái Hanh.”

Kim Thái Hanh đang nhìn điện thoại, nghe tiếng ngẩng lên: “Dạ.”

“Tình hình cậu bệnh nhân tên Triệu Hiểu Dương bây giờ thế nào?”

“Kiểm tra ra là u sao bào lông*.”

*U sao bào lông (u tế bào hình sao thể nang lông) là một loại u não thuộc nhóm sao bào (tế bào não hình ngôi sao), được Tổ chức y tế thế giới xếp loại độ I. Đây là loại u lành tính, có ranh giới rõ, phát triển chậm, tiên lượng tốt (tỷ lệ sống sau 10 năm là 94%).

“Thời gian phẫu thuật đã định chưa?”

“Vẫn chưa, phí phẫu thuật bên người nhà hơi khó khăn, mẹ cậu ấy đang gom tiền.”

Giang Dư Cần gật đầu, hỏi hắn: “Hôm nay có bao nhiêu ca mổ? Tối có về được không?”

“Sáng một ca, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là không cần tăng ca.”

“Được, tối tới nhà thầy ăn, cô cậu muốn giới thiệu cho cậu một cô gái.”

Năm nay Kim Thái Hanh 30 tuổi, độc thân, viện trưởng Giang Dư Cần là thầy của hắn, cũng là bạn cũ của ba hắn. Ba hắn ở Châu Phi xa xôi, Giang Dư Cần vừa là thầy vừa là người lớn trong nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm chuyện trọng đại trong đời của hắn.

Lúc Kim Thái Hanh mới tới viện trực thuộc thực tập đã có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho hắn. Những người là bác sĩ đến tuổi kết hôn đều rất được chào đón, không bị chọn đi thì cũng yêu đương trong bệnh viện.

Kim Thái Hanh không bị chọn đi, mà cũng không ai yêu đương được.

Kim Thái Hanh cười cười: “Viện trưởng, thầy nói vậy thì con không dám ăn trực bữa cơm này rồi.”

“Được rồi, không gặp mặt làm quen thử xem.”

Trưởng khoa Lưu nhìn sang Kim Thái Hanh: “Thái Hanh, cậu còn chưa tìm được đối tượng đâu.”

Kim Thái Hanh không chút để ý cười cười: “Duyên còn chưa tới.”

Giang Dư Cần bảo: “Duyên phận không phải là chờ đợi, cậu không tiếp xúc với người khác thì lấy đâu ra duyên phận?”

Vốn Kim Thái Hanh muốn kiếm cớ từ chối khéo ý tốt của cô, chẳng ngờ chiều nay đường Minh Dương lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông lớn. Rất nhiều bệnh nhân được đưa tới bệnh viện cấp cứu, thế là Kim Thái Hanh cũng không cần tìm cớ nữa, ở luôn lại bệnh viện tăng ca.

Dạo này Điền Chính Quốc bộn bề nhiều việc, biểu hiện trực quan nhất là anh rất ít khi về nhà. Tuy trước đây anh cũng rất bận nhưng chỉ cần Điền Chu An ở nhà thì mỗi tuần anh đều sẽ về nhà hai, ba lần.

Từ sau khi Điền Chu An gãy tay ở nhà, ngày nào cũng được giúp việc chăm lo ăn uống, sinh hoạt, tài xế đưa đón tới trường. Sau khi đám tang của ông nội kết thúc, lâu rồi cô chưa gặp Điền Chính Quốc. Lần nào gọi điện tới cũng đều nhận được câu trả lời là “Đang bận.”

Trước lúc tan làm, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn wechat của Điền Chu An, hỏi anh hôm nay có về nhà không. Anh bảo không về. Nào ngờ tối về đến nhà, bảo vệ dưới tầng đột nhiên gọi điện cho anh nói là em gái anh tới thăm.

Điền Chính Quốc ở tầng cao nhất của một toà nhà riêng biệt. Hệ thống an ninh dưới tầng tương đối nghiêm ngặt. Vào trong phải nhận diện khuôn mặt, vào thang máy phải dùng vân tay. Nếu không phải được chính Điền Chính Quốc cho phép thì tất cả người ngoài đều không được vào.

Điền Chính Quốc báo bảo vệ cho vào. Điền Chu An sau khi vào nhà liền oán trách Điền Chính Quốc một trận, lên án anh vô nhân tính, ngay cả em gái ruột cũng không được thoải mái vào nhà anh, vào một lần còn phải qua một đống bước bảo mật.

“Có phải lần đầu em tới đây đâu.” Điền Chính Quốc không bận tâm lắm.

“Đến bao giờ anh mới ghi mặt em vào hệ thống?

Điền Chính Quốc thờ ơ bảo: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Đùa chắc, nơi này mà để Điền Chu An thoải mái ra vào, anh còn được coi là yên bình nữa không?

“Sao em lại tới?” Điền Chính Quốc hỏi cô: “Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Điền Chu An đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn trà: “Ba làm hoành thánh, nhân cá thu đao đấy.”

“Anh không ăn, trong có hành.”

“Không được!” Điền Chu An hùng hùng hổ hổ mở hộp giữ nhiệt: “Sao anh còn khó chiều hơn cả em thế.”

Điền Chính Quốc liếc cô: “Cũng biết mình khó chiều cơ đấy.”

Điền Chính Quốc gầy đi…

Đây là cảm nhận trực quan của Điền Chu An. Tinh thần của anh rõ ràng không tốt bằng khi xưa, hai gò má lõm xuống, quai hàm lộ ra đặc biệt rõ ràng. Hơn nửa tháng không gặp mà người đã gầy đi một vòng.

Thấy trạng thái này của anh mình, Điền Chu An không nỡ tranh luận với anh, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Anh, dạo này bận lắm à?”

“Anh có lúc nào không bận?”

“Trong nhà có giấm không? Em lấy giấm cho anh.” Điền Chu An hôm nay đặc biệt săn sóc.

“Không có.” Điền Chính Quốc đáp.

“Em suýt thì quên phòng bếp nơi này của anh chỉ là hàng trang trí, chả hiểu làm bếp to thế làm gì.” Điền Chu An tới phòng bếp lấy một bộ bát đũa.

Trừ kinh doanh ra thì Điền Hoài Ngọc làm gì cũng được, nấu cơm cũng ngon, nếu nhân cá thu đao không có hành thì vẫn có thể miễn cưỡng nếm thử.

Điền Chính Quốc nhận bát đũa, thong thả ăn.

Điền Chu An rót cho anh cốc nước, hỏi: “Anh, sao dạo này anh không về nhà?”

“Không có thời gian.” Điền Chính Quốc bảo.

“Anh gầy đi nhiều lắm, ui dồi ôi.” Điền Chu An chọc chọc đùi Điền Chính Quốc.

Trong tang lễ tháng trước, rõ ràng Điền Chính Quốc đã bảo cô rằng “Chuyện đã rồi chẳng thể thay đổi.”

Điền Chu An biết, anh cô ghét bị lộ điểm yếu, cũng hiếm khi cho người khác thấy mặt dịu dàng của anh.

Chuyển sự chú ý sẽ giúp anh cô nhanh chóng khôi phục trạng thái.

Điền Chu An đổi đề tài: “Anh, người trong đám tang ông lúc trước có phải bác sĩ mà anh Nguyên nói không?”

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn cô một cái.

“Lúc người trong bệnh viện đó qua, anh đã nói chuyện với anh ấy rõ lâu.”

“Thì sao?” Điền Chính Quốc cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh.

Điền Chu An cẩn thận nhớ lại mặt mũi anh bác sĩ kia, cong môi: “Ra là anh thích kiểu người thế này.”

“Anh, mai em tháo bột, anh tới viện cùng em một chuyến đi.”

“Đến lúc đó sắp xếp tài xế đưa em đi.”

“Em không muốn, em muốn đi cùng anh cơ.”

“Anh không rảnh.”

“Anh là ông chủ, sao lại không rảnh được? Anh muốn rảnh là sẽ rảnh thôi.”

Điền Chính Quốc bị cô chọc cười: “Lại muốn bày trò gì?”

“Thì còn gì nữa.” Điền Chu An đứng lên: “Nhân lúc này tới gặp bác sĩ kia kìa, chẳng phải anh có ý với người ta còn gì. Thế nào mà một chút hành động cũng không có.”

“Anh muốn gặp thì gặp, còn cần lấy cái này làm cớ à?”

Điền Chu An xuỳ một tiếng: “Lại còn làm kiêu.” Cô dừng một chút: “Biết làm kiêu là gì không?”

Điền Chính Quốc hỏi ngược lại: “Em nghĩ anh bao tuổi?”

Điền Chu An vui vẻ: “Dù sao mai anh cũng phải tới bệnh viện với em. Em cần có người nhà đi cùng.”

“Biết rồi.”

Điền Chu An cười nhạo một tiếng: “Quả nhiên rất kiêu.”

Quả thật không phải Điền Chính Quốc làm kiêu. Nếu anh muốn thì dĩ nhiên anh sẽ tới gặp, chỉ là dạo này bận quá, không để ý tới bác sĩ kia.

“Đợi chút.” Điền Chu An bỗng cảnh giác: “Anh ấy là bác sĩ chính thức rồi, mà chắc cũng hơn tuổi anh, không phải đã kết hôn rồi chứ?”

Điền Chính Quốc cầm cốc nước trong tay lên nhấp một ngụm, chẳng mấy bận tâm bảo: “Chưa kết hôn.”

Điền Chu An hơi sốc, chỉ về phía anh cô: “Có phải anh điều tra người ta không?”

Sắc mặt Điền Chính Quốc thờ ơ, không đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro