XXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội thể thao sắp bắt đầu, Kim Thái Hanh ngoại trừ phải tham gia huấn luyện trong đội bóng rổ trường thì còn phải tập luyện cho hạng mục chạy bền 3.000m.

Điền Chính Quốc đã đăng ký thì đương nhiên phải tập luyện cùng.

Tiết học buổi chiều kết thúc, hôm nay đội bóng rổ không phải huấn luyện nên hắn hỏi Điền Chính Quốc có muốn cùng mình tập chạy bền hay không.

Thế nhưng Điền Chính Quốc lắc đầu từ chối.

Kim Thái Hanh đã đoán trước được, còn muốn cố gắng khuyên nhủ một hồi.

Kim Thái Hanh thu dọn xong cặp sách: "Ông về nhà cũng không tự giác làm bài tập chi bằng đi chạy với tôi."

Điền Chính Quốc nhanh chóng thu dọn xong đồ của mình: "Hôm nay tôi có chút việc, ông chạy xong thì về trước đi, ngày mai tôi sẽ cùng chạy với ông."

Bàn tay cầm sách của Kim Thái Hanh hơi dừng lại, Điền Chính Quốc nói vậy có ý là không muốn mình đi cùng?

"Ông muốn đi đâu? Còn không cho tôi đi cùng nữa."

Kim Thái Hanh không vui.

"Ông đi cùng không thích hợp cho lắm."

Điền Chính Quốc nhanh chóng thu dọn đồ, khác hẳn phong cách chậm chạp hàng ngày, "Đi trước nhé."

Cậu đeo cặp lên vai, bước ra khỏi phòng học.

Bình thường luôn là Điền Chính Quốc chờ Kim Thái Hanh, hôm nay Kim Thái Hanh bị bỏ rơi, tâm tình vô cùng phức tạp, không biết diễn tả ra sao.

Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là Điền Chính Quốc không mang theo Kim Thái Hanh, nhưng cũng không mang theo Vệ Mông.

Kim Thái Hanh nhìn Vệ Mông chuẩn bị đi chơi bóng, chặn cậu ta lại hỏi: "Điền Chính Quốc có kể với ông hôm nay cậu ấy định đi đâu không?"

Vệ Mông trước nay xuề xòa, không cẩn thận như Kim Thái Hanh: "Không có, Quốc nhi trước giờ luôn thần bí, không kể với tôi cái gì hết."

Sau đó cậu ta giật mình, vỗ tay một cái, "Lớp trưởng, nó giấu cả ông sao? Vậy chắc là hẹn hò với bạn nữ nào rồi."

Trong lòng Kim Thái Hanh không hiểu vì sao bỗng thấp thỏm: "Thật sao?".

Điền Chính Quốc mới hôm nào ở bệnh viện còn thề son sắt mình sẽ không yêu đương, sao có khả năng nhanh như vậy đã có bạn gái được?

Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy bực bội, không chậm rãi thu dọn cặp sách như bình thường nữa, ném bừa sách vào cặp, sau đó nói với Tưởng Nhất Bách: "Hôm nay không cần về sớm, chúng ta chơi bóng đi."

Vệ Mông sao hiểu được những cong cong vòng vòng tròng lòng lớp trưởng: "Lớp trưởng đi cùng đi, dạy tôi cách ném bóng với."

Tưởng Nhất Bách giương đôi mắt khó hiểu nhìn qua Kim Thái Hanh, cậu ta rất ít khi thấy Kim Thái Hanh đã quyết định xong rồi lại thay đổi kế hoạch.

Tưởng Nhất Bách cười nói: "Sao thế, Điền Chính Quốc đi tán gái à?"

Kim Thái Hanh lạnh nhạt lườm cậu ta một cái, không nói thêm câu nào, đeo cặp lên, cầm bóng rổ ở cuối lớp đi ra khỏi phòng học.

Vệ Mông ngốc nghếch hỏi thăm: "Ông đắc tội với lớp trưởng rồi đấy hả?"

Tưởng Nhất Bách nhún vai: "Đâu phải tôi."

Còn Điền Chính Quốc lúc này thì đúng thật là đi với con gái đó, chính là cô gái sáng nay có chiếc cốc bị cậu đá vỡ.

Lúc đầu Điền Chính Quốc nghĩ chỉ cần đền tiền qua Wechat là ok rồi, nhưng xung quanh cậu có biết bao cô gái mê đắm Kim Thái Hanh, muốn lợi dụng con đường chỗ cậu, nên khi cô gái này hỏi cậu tan học có rảnh không, cậu quyết định thực hiện đúng trách nhiệm của người cảnh giữ cửa ải trả lời rảnh, miễn cho cô nàng không đi tìm Kim Thái Hanh nữa.

Hai người cùng nhau ra khỏi trường học, bạn gái lớp 10-3 này có tên là Lâm Vi.

Ra khỏi trường học, cô hỏi Điền Chính Quốc: "Cậu có thể đi cùng tớ mua cái cốc đó không? Cửa hàng kia hơi xa, một mình tớ không dám đi."

Điền Chính Quốc nghĩ đây chẳng phải chuyện gì lớn: "Được."

Lâm Vi có tướng mạo của cô bạn gái nhà bên, ngoan ngoãn hiền lành, trên đường đi cô luôn cố gắng tạo chủ đề để nói chuyện với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc cũng tùy tiện đáp lại.

Lâm Vi: "Điền Chính Quốc, cậu có tham gia hội thao không?"

Điền Chính Quốc: "Có."

Lâm Vi: "Tham gia hạng mục nào?"

Điền Chính Quốc: "1500 mét."

Lâm Vi: "Đến lúc đó tớ sẽ cổ vũ cho cậu."

Điền Chính Quốc: "Cảm ơn." Câu trả lời khá là lạnh lùng.

Hai người vừa đi vừa nói.

Sau khi đi xa khỏi trường học, hai người họ đi vào một con đường không có người, chắc hẳn là phía sau của một khu chung cư nào đó, không có cửa hàng nên không có mấy người đi đến.

Đối diện có một siêu thị không mấy bắt mắt, Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua, siêu thị này không phải nơi nào cũng có sao? Sao bắt buộc phải chọn chỗ này?

Vì Điền Chính Quốc đá vỡ cốc của người ta nên cậu giúp cô gái đó trả tiền.

Lúc trả tiền bà chủ còn nhìn Điền Chính Quốc thêm vài cái.

Hai người ra khỏi siêu thị xong, Điền Chính Quốc liền quyết định đi về.

Lâm Vi nói: "Tớ mời cậu uống trà sữa nhé."

Điền Chính Quốc: "Tôi không uống trà sữa, cám ơn."

Lâm Vi: "Cảm ơn cậu đã đưa tớ về."

Điền Chính Quốc không hiểu: "Đưa cậu về?"

Lâm Vi chỉ khu nhà cách đó không xa: "Nhà tớ ở đối diện."

Điền Chính Quốc đi cùng cô ấy cả đoạn đường cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải định tấn công Kim Thái Hanh, nhưng mà, cậu không thích người nói dối, may mà hiểu ra sớm.

"Ừ." Điền Chính Quốc nhảy lên xe, "Vậy tôi đi trước."

Lâm Vi gọi cậu lại, hỏi: "Điền Chính Quốc, cậu không nhớ tớ sao?"

Điền Chính Quốc không có bất cứ ấn tượng gì với Lâm Vi: "Gì cơ?"

Lâm Vi cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Tớ cũng học ở trường 19, hồi đó bị hai tên lưu manh chặn đầu bắt nạt được cậu giúp đỡ, đến giờ vẫn chưa có cơ hội cám ơn cậu."

Cậu không phải người ngu, có ai lại đem cốc nước bỏ ra lối đi chứ? Chắc chắn có người chờ cậu đá vỡ.

Cậu đồng ý đền bù cho người ta đương nhiên sẽ không hối hận, chỉ là cậu ghét bị người ta tính toán mà thôi.

Thế nhưng Lâm Vi không có ý gì với Kim Thái Hanh thì không còn gì quan trọng nữa.

Cậu chỉ không thích cách làm của Lâm Vi thôi: "Đã cám ơn rồi thì tôi đi trước đây."

Cậu ghét phiền phức.

Lâm Vi còn định nói gì đó nhưng cơ hội tốt như vậy cứ thế bị bỏ lỡ.

Có lẽ ngay từ đầu cô không nên dùng cách này để thu hút sự chú ý của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc quay đi không lưu luyến chút nào.

Cậu mở chỉ đường trên điện thoại di động, trực tiếp đi về nhà.

Rẽ vào một con phố mà đường về nhà đã xa hơn biết bao.

Từ sau khi tốt nghiệp trung học 19 cậu đã không còn đi đến phía bên này nữa.

Trường 19 xa nhà, nếu cậu không đi xe đạp thì sáng sớm phải vội vàng lên xe bus, lắc lư trên đường đến 30 – 40 phút, dậy sớm hơn cả gà thật.

Con đường về nhà này rất quen thuộc với cậu, lúc học cấp hai cậu đánh nhau rất nhiều, nhưng lên lớp mười thì ít đi hẳn.

Có Kim Thái Hanh mỗi ngày đi theo ép buộc cậu học hành, bài tập tầng tầng lớp lớp, cuối tuần còn quá phận ép cậu làm cả đề thi.

Chuyện Lâm Vi nói hình như Điền Chính Quốc cũng nhớ mang máng.

Chỉ là lúc ấy cậu thấy cô ấy mặc đồng phục trường mình, cậu lại là một đầu gấu trượng nghĩa, nhảy lên giúp đối phương.

Nhưng hình như lần ấy không đánh nhau, cậu chỉ dọa cho hai tên lưu mạnh chạy mất, cụ thể thế nào thì cậu không nhớ rõ.

Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Hôm sau, Điền Chính Quốc đã ở dưới tầng chờ Kim Thái Hanh cùng đi học từ sớm.

Khi Kim Thái Hanh gặp cậu, câu đầu tiên lại là: "Nghe nói hôm qua ông đưa bạn nữ về nhà?"

Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy không ổn, nhưng không hiểu không ổn ở đâu: "Ai nói thế?"

"Tôi đoán."

Kim Thái Hanh cũng học vẻ hờ hững của Điền Chính Quốc, nhưng hắn luôn mang theo hình tượng học sinh chăm ngoan học giỏi, bắt chước không giống, còn khiến Điền Chính Quốc bật cười.

"Đoán cái cọng lông, tôi còn chưa ăn sáng, tôi muốn ăn mì trộn, chúng ta đến quán của dì Vương đi."

Điền Chính Quốc kéo hắn về phía nhà để xe.

"Sao không nói sớm, biết thế tôi mang đồ ăn sáng xuống cho ông rồi."

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc cười vui vẻ, giọng điệu chanh chua lúc nãy cũng không còn.

Điền Chính Quốc phàn nàn: "Vì không muốn ăn sáng nên mới xuống sớm."

"Mấy ngày nay mẹ tôi bắt ăn ngũ cốc, không biết bà ấy nghe ở đâu chuyện ăn ngũ cốc sẽ ổn định pheromone, tôi ăn nhiều đến mức cả người đầy mùi ngũ cốc".

Kim Thái Hanh đồng tình: "Thảm ghê."

Điền Chính Quốc: "Còn sao nữa, thế nên tuần này ông theo tôi đi ăn sáng đi."

Kim Thái Hanh nói: "Vậy chiều ông phải theo tôi chạy 3.000m."

Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt đau khổ trong nháy mắt: "Có thể đổi cái khác không."

Kim Thái Hanh lắc đầu: "Ông đã đăng ký rồi."

Điền Chính Quốc: "Được rồi, tôi sẽ tập."

Kim Thái Hanh nghĩ thầm, thật phù hợp với phong cách của Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thích ăn mì trộn của dì Vương, còn gọi một phần hơi cay.

Thực ra họ có thể đến trường ăn sáng nhưng hôm nay đi học sớm, có thời gian ăn bên ngoài.

Điền Chính Quốc ăn đến miệng đỏ bừng.

Cậu không ăn được cay nhưng lại thích ăn, điển hình cho kiểu người luôn mong nhớ đồ mình không ăn được.

Kim Thái Hanh đưa thêm cho cậu một chai nước: "Cay thế sao?" Thật không thể hiểu nổi sở thích của cậu.

"Vẫn ổn, ngày mai ông ăn với tôi." Điền Chính Quốc hít vào một hơi.

"Được." Đồ ăn quán vỉa hè Kim Thái Hanh đã từng ăn là lẩu và cá nướng, mà lần nào cũng là cùng ăn với Điền Chính Quốc.

Dưới nắng sớm dịu dàng, hai người họ đi vào trường học.

Vừa vào trong lớp, Điền Chính Quốc suýt chút nữa đã quên mất việc chuyển chỗ ngày hôm trước, cuối cùng vẫn phải để Kim Thái Hanh kéo về chỗ ngồi.

Một trong những nguyên do cậu không nhận ra chỗ ngồi mới của mình là bởi vì trên mặt bàn có thêm một phần đồ ăn sáng.

Điền Chính Quốc tưởng đó là bữa sáng của bạn cùng bàn: "Lưu Sâm, cầm bữa sáng của ông ra đi."

Lưu Sâm đẩy mắt kính, đầy mùi vị của thám tử lừng danh: "Không phải của tôi, nhưng tôi biết chân tướng, bên trên có dán một miếng giấy màu hồng."

Kim Thái Hanh còn chưa ngồi xuống, giơ tay giật tờ giấy màu hồng dán trên túi đồ ăn xuống.

Hắn nhìn thấy một dòng chữ.

[Điền Chính Quốc, cám ơn chiều hôm qua đã đưa tớ về nhà, cũng cảm ơn việc lần trước cậu đã giúp tớ, hi vọng cậu sẽ thích bữa sáng này.]

Kim Thái Hanh cầm tờ giấy trên tay, trầm giọng hỏi: "Hôm qua ông đưa con gái về nhà sao?"

Điền Chính Quốc gãi đầu: "Phải, cũng không phải."

Kim Thái Hanh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Sau này ông đến trường là có sẵn bữa sáng rồi."

"Tôi vẫn thích mì trộn của dì Vương hơn."

Điền Chính Quốc ném đồ ăn cho Vệ Mông vừa mới tới: "Con trai, ăn sáng chưa?"

Vệ Mông vác theo một cái đầu ổ gà đến lớp, chắc là ngủ dậy muộn, cảm động nhận lấy bữa sáng, còn thả tim cho Điền Chính Quốc: "Chưa ăn, bố à, con sắp đói chết rồi, bố đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, love you."

"Mau cút đi, love với liếc." Điền Chính Quốc đẩy cậu ta đi, không thèm quan tâm tới bữa sáng đó nữa.

Kim Thái Hanh nhìn bữa sáng bị lấy đi mất, mảnh giấy trên tay đã bị vò thành cục, ném thẳng vào thùng rác phân loại rác độc hại.

Lúc giờ đọc bài kết thúc, Điền Chính Quốc lục cặp, phát hiện hộp thuốc trống không, mới nghĩ ra sáng ngày quên chưa bỏ thuốc vào hộp.

Hiện giờ cậu rất buồn ngủ, lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực giống như lần trước, mà tiết học tiếp theo lại khá quan trọng, lòng tự trọng của thiếu niên quấy phá, cậu không muốn mình nằm lăn ra bàn trong giờ học.

Lưu Sâm và Tưởng Nhất Bách đều ở đó, có mấy lời khó nói ra miệng, Điền Chính Quốc nhắn tin cho Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: Tôi quên mang thuốc rồi, bây giờ rất buồn ngủ, ông có thể cắn tôi một cái không?

Kim Thái Hanh ngồi phía sau nhận được tin nhắn này, đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên.

Hắn cảm thấy nhịp tim của mình đập rộn ràng, cố gắng giữ bình tĩnh nhắn trả lời.

Cổ Kim Thái Hanh cũng bắt đầu nóng đỏ lên: Có thể.

Không phải hôm nay dự báo nhiệt độ sẽ giảm sao? Tại sao lại nóng thế này? Dự báo thời tiết không chuẩn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro