XXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc không biết nếu để Kim Thái Hanh đánh dấu tạm thời thì có thể giúp cậu trung hòa lượng pheromone quá cao trong cơ thể hay không.

Cậu không lo lắng chuyện vết cắn có thể bị nhiễm trùng, chỉ cần không bị ngất xỉu trước mặt bạn học là được, ngất thêm một lần nữa thì thật là mất mặt.

Kim Thái Hanh lớn lên cùng cậu, hai người quen biết nhiều năm, có đánh dấu tạm thời cũng không có ảnh hưởng lớn.

Hơn nữa cậu là Beta, mùi hương pheromone rất nhạt, không mấy ai có thể ngửi thấy.

Thiếu niên Beta không sợ gì, chỉ sợ mất mặt,

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ra khỏi phòng học, nghĩ đến mùi hương trong WC chung quá nặng mà học sinh ra vào cũng không ít, hai người họ mà cùng đi vào một gian phòng sẽ khiến người khác chú ý, ảnh hưởng đến họ, chẳng bằng tìm một chỗ yên tĩnh khác.

Cậu hỏi Kim Thái Hanh: "Có chỗ nào ít người qua lại không?"

Kim Thái Hanh là cán bộ lớp, có hiểu biết nhất định về các khu vực trong trường học.

Hắn sờ vào túi tìm một chiếc chìa khóa: "Vào nhà kho đi."

"Lúc nãy giáo viên địa lý nhờ tôi lấy hộ mô hình địa cầu, chắc là ở đó không có ai."

Biểu hiện bên ngoài của hắn vẫn khá bình tĩnh.

Nói miệng thì gọi là cắn một cái, tên khoa học của hành động này là "đánh dấu tạm thời", hắn không có kinh nghiệm, thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhà kho ở chỗ rẽ dưới tầng một, khá gần văn phòng giáo viên, tuy nhiên Kim Thái Hanh là hạng nhất toàn khối, nhà kho cũng được coi là địa bàn của hắn.

Hắn có thể cầm chìa khóa chứng tỏ hắn được thầy cô tin tưởng.

Trước đây đều là một mình hắn ra ra vào vào lấy đồ cho thầy cô, lần này thì có thêm Điền Chính Quốc.

Hai người đi vào trong, trong nhà kho có rất nhiều dụng cụ thí nghiệm, đồ dùng trợ giảng của giáo viên các bộ môn, có mới, có cũ, có cả những thứ đã bỏ đi.

Kim Thái Hanh trước đây đi vào lấy đồ xong sẽ khóa cửa đi ngay, chưa từng ở lại quá lâu.

Còn lần này, hắn đang muốn lợi dụng sự bừa bộn trong đây để quên đi những suy nghĩ đang quấy nhiễu trong đầu mình, trong lúc nhất thời tâm trạng hắn không biết nên vui vẻ hay sầu não.

Nhưng hắn không nghĩ rằng, Điền Chính Quốc lại vô cùng "gấp gáp", đẩy Kim Thái Hanh đi vào, tiện tay cài cửa lại, đứng bên cạnh hắn thúc giục: "Nhanh, nhanh, tôi sắp ngất mất thôi."

Nội tâm Kim Thái Hanh vẫn cố đấu tranh một cách vô nghĩa: "Hay chúng ta đến phòng y tế đi, có lẽ chỗ đó có thuốc?"

Điền Chính Quốc kéo cổ áo mình xuống, phần gáy trắng nõn thon dài lộ rõ trước mắt Kim Thái Hanh.

Cậu còn ghét bỏ đề nghị của Kim Thái Hanh: "Mất công chạy tới chạy lui, thật phiền phức."

"Lần trước bác sĩ chẳng nói là trường học chỉ chữa được bệnh nhỏ thôi đấy sao, chưa chắc đã có thuốc cho tôi đâu."

Kim Thái Hanh do dự: "Nhưng bác sĩ khuyên không nên đánh dấu tạm thời, sợ rách da bị viêm nhiễm, mà cũng chưa chắc đã có tác dụng."

"Bác sĩ khuyên không nên đánh dấu tạm thời chứ không phủ định nó không có tác dụng."

"Giúp tôi đi rồi nói sau, không thì chút nữa tôi sẽ lăn ra ngất xỉu giữa lớp đấy. Tôi không muốn đám con trai vác tôi đến phòng y tế nữa đâu." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh giải thích chuyện lần trước: "Lần trước là tôi ôm ông đến phòng y tế, không để người khác động vào."

"Bế công chúa?" Trong đầu Điền Chính Quốc bỗng hiện lên hình ảnh bế công chúa trong phim truyền hình.

"Coi như là vậy, lúc ấy không nghĩ nhiều, mọi người cũng không để ý."

Kim Thái Hanh vẫn cố giữ mặt mũi cho cậu.

"Vậy được rồi." Cậu phát hiện ra Kim Thái Hanh vẫn không nhúc nhích: "Hanh Bảo, sao hôm nay ông chậm chạp thế, bình thường ông làm cái gì cũng nhanh nhẹn lắm mà, nhanh lên đi, chuông vào lớp sắp kêu rồi."

Điền Chính Quốc quay lưng về phía hắn, còn tháo thêm một nút áo, kéo cổ áo xuống thêm mấy cm.

Kim Thái Hanh nhìn về cái gáy đang lộ ra trước mặt, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng.

Tuyến thể của Beta không quá rõ ràng, chỉ là một khu vực màu hồng nhạt lớn cỡ một đồng xu.

Kim Thái Hanh nghĩ, nơi này chính là tuyến thể của Điền Chính Quốc.

Bình thường các Omega sẽ dán lên trên đó một miếng dán để ngăn chặn việc giải phóng pheromone trong những thời kỳ đặc biệt.

Còn Beta giống như Điền Chính Quốc gần như không mấy ai dán miếng dán lên, chỉ cần không nhìn kỹ thì phần lớn Alpha sẽ không thể phát hiện ra được tuyến thể nhỏ bé này của họ, bởi vì có Beta cho dù có tuyến thể cũng không có một chút pheromone nào.

Điền Chính Quốc không hề đề phòng, tin tưởng lộ ra cái gáy.

Nhịp tim của Kim Thái Hanh thì gia tốc không ngừng, nhanh đến nỗi sắp bắn cả ra ngoài.

"Ông không định giúp tôi à?" Điền Chính Quốc lại thúc giục.

Kim Thái Hanh nhìn khóe mắt của cậu ngập nước, chắc chắn là rất buồn ngủ, đành nói: "Được rồi, tôi giúp ông."

Điền Chính Quốc đã đợi sẵn từ lâu: "Thế còn được, ông mà không cắn tôi sẽ ngủ luôn ở đây đấy!"

Kim Thái Hanh tiến lên một bước, kéo cổ áo cậu xuống thêm một chút, khu vực sáng màu hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn, hắn hít vào một hơi thật sâu.

"Vậy tôi cắn nhé, nếu đau thì bảo tôi." Kim Thái Hanh nói.

Hắn căn bản không có thời gian củng cố tâm lý, nói không căng thẳng thì là nói dối, mà hắn cũng không có kinh nghiệm cắn người.

"Được được được, nhanh lên." Điền Chính Quốc hy vọng Kim Thái Hanh tranh thủ thời gian nhanh chóng cắn xuống.

Vừa dứt lời, Kim Thái Hanh cúi đầu cắn nhẹ vào bộ phận màu hồng mỏng manh mà quyến rũ kia.

Điền Chính Quốc trước giờ chưa bao giờ hứng thú về những chuyện liên quan giữa các giới tính ABO, cậu cũng từng nghĩ không biết đánh dấu tạm thời sẽ có phản ứng gì, chắc chỉ có cảm giác như là bị cắn một cái mà thôi.

Nhưng cậu nào biết, khi răng của Kim Thái Hanh cắn xuống, đâm thủng tuyển thể sáng màu kia một cái, toàn thân cậu bỗng cứng đờ, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.

Thế mà cậu lại không hề cảm nhận được nỗi đau rách da, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật đến tê dại, hai chân cũng mềm nhũn ra.

Cậu co cổ lại, thuận theo tự nhiên ngả vào lồng ngực của Kim Thái Hanh ở phía sau.

Kim Thái Hanh đưa tay ôm lấy eo cậu, đôi môi ấm áp dán lên vai, hắn cũng không dám dùng sức cắn mạnh.

Pheromone của Alpha chậm rãi đi vào tuyến thể của Điền Chính Quốc.

Có lẽ do pheromone của Alpha có tác dụng trung hòa pheromone của Beta và Omega, không chỉ một mình Điền Chính Quốc cảm nhận được biến đổi của cơ thể, mà ngay chính cả Kim Thái Hanh cũng nhận thấy lòng ham muốn chiếm hữu người trong lòng càng lúc càng đậm nét.

Thế nhưng lý trí hắn biết rõ mình đang làm gì, biết rõ người trong lòng mình là ai.

Rõ ràng quá trình chỉ có mười giây, Kim Thái Hanh lại cảm nhận được sự nóng lòng muốn đánh dấu tạm thời Omega của Alpha, giống như bỗng hiểu ra được sức hấp dẫn của hành động này, chậm chạp không muốn buông ra.

Cho đến tận khi toàn bộ cơ thể của Điền Chính Quốc vùi sâu vào lòng hắn, hắn mới nhả ra, giang tay đỡ lấy Điền Chính Quốc, những từ ngữ quan tâm dịu dàng khi trước kẹt lại trong cổ họng.

Hắn có thể cảm giác được gương mặt của mình đang nóng bỏng, phản ứng cơ thể cũng có chút khác thường.

Điền Chính Quốc chưa hiểu sự đời sau khi bị Kim Thái Hanh nhả ra cũng mờ mịt mất vài giây, hình như cách làm này đúng là có hiệu quả, cậu không còn buồn ngủ nữa, nhưng những phản ứng vừa rồi không hề giống với tưởng tượng của cậu.

Cảm giác này quá kỳ lạ.

Thế nhưng Điền Chính Quốc chẳng nghĩ nhiều đến dư vị còn lại, hiện giờ hai mắt cậu sáng ngời, không còn thấy buồn ngủ nhưng đuôi mắt vẫn hơi đỏ, cậu sờ sờ lên mặt lau nước mắt đi.

Điền Chính Quốc lau nước mắt, nói với Kim Thái Hanh: "Có hiệu quả, lần sau nếu tôi không mang thuốc thì để ông cắn vài cái, thật thuận tiện."

Kim Thái Hanh giấu mặt trong bóng tối, nghiêm túc nói: "Chuyện thế này đừng nên làm nhiều, ông thành thật uống thuốc đi, nhiễm trùng không phải chuyện đùa đâu."

Điền Chính Quốc kéo cổ áo lên, nghiêng đầu cười nói với Kim Thái Hanh: "Sớm biết thuận tiện như vậy, tôi đã không cần mua thuốc, tiết kiệm không ít tiền thuốc men, Alpha các ông có ích ghê."

Kim Thái Hanh sao có thể nói lại Điền Chính Quốc, mà trong quá trình đánh dấu trong lòng hắn bỗng có phản ứng không nên với anh em tốt, ngượng ngùng nói: "Dù sao ông cũng nên uống thuốc cho tốt, từ tối hôm nay tôi sẽ nhắc nhở ông mang thuốc."

Nói xong, hắn cầm mô hình địa cầu trên mặt bàn lên, vượt qua Điền Chính Quốc chuẩn bị ra khỏi nhà kho.

Điền Chính Quốc nhìn theo Kim Thái Hanh, chỉ nhờ cắn một cái thôi mà làm như cậu đã vay hắn mấy triệu vậy.

Lúc Kim Thái Hanh sắp ra khỏi nhà kho, Điền Chính Quốc đột nhiên níu lấy góc áo của hắn, một tay còn cố ý ôm ngang hông hắn, nhướng mày trêu đùa: "Ông nói xem, chúng ta cùng ở chỗ u ám thế này, có giống vụng trộm yêu đương không?"

Gương mặt Điền Chính Quốc gần trong gang tấc, toàn thân Kim Thái Hanh cứng đờ, bàn tay giơ lên vỗ vào mặt cậu: "Khóa cửa, đi ra."

Sau đó hắn cứng nhắc xoay người đi ra ngoài, lần nữa hít thêm một hơi thật sâu.

"Bạn học Kim Thái Hanh, bạn thật không hiểu chuyện, về sau sẽ không kiếm được bạn gái đâu." Điền Chính Quốc chậm rãi đóng cửa lại.

Kim Thái Hanh trầm giọng nói: "Tôi không quen bạn gái, trong mắt tôi chỉ có học tập."

Điền Chính Quốc thuận tay khóa cửa, đi đến bên cạnh Kim Thái Hanh: "Tốt, tôi hiểu, trong mắt học sinh giỏi vĩnh viễn chỉ có học tập, không có tình yêu."

Kim Thái Hanh cố ý đi chậm hơn cậu một bước, ra vẻ thoải mái nói: "Ừ, học sinh giỏi đều như vậy đấy, yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học của chúng tôi." Hắn còn tiện thể khích lệ chú cá muối Điền Chính Quốc, "Có muốn gia nhập hàng ngũ học sinh giỏi không?"

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn Kim Thái Hanh một cái, đi nhanh hơn hai bước: "Đừng nghĩ nữa, có chết tôi cũng không muốn làm học sinh giỏi!"

Nhưng cậu đâu có biết, nếu như cậu cẩn thận quan sát một chút, sẽ phát hiện Kim Thái Hanh đang bước đi cùng tay cùng chân.

Hai người căng thẳng trở lại phòng học, Kim Thái Hanh tốt xấu gì cũng đã khôi phục được nội tâm gợn sóng, nhưng trong tiết học lại ngẩn người, giáo viên hỏi gì cũng trả lời sai.

Nhưng mà giáo viên vẫn luôn khoan dung với học sinh giỏi nhất khối: "Kim Thái Hanh học mệt quá à? Nghỉ ngơi nhiều vào em nhé, như thế lên lớp mới chú ý hơn được."

Kim Thái Hanh gật đầu như giã tỏi: "Vâng ạ."

Tưởng Nhất Bách nhìn Kim Thái Hanh hơn nửa tiết, thừa dịp lớp học ồn ào, nhỏ giọng hỏi hắn: "Sao lại mất hồn mất vía như thế? Omega ông thích bị người khác tán rồi à?"

Kim Thái Hanh lạnh nhạt lườm cậu ta: "Nhàm chán."

Giáo viên gọi hắn, đầu óc Kim Thái Hanh cũng tỉnh táo hơn nhiều, lật sách đến trang mà giáo viên đang dạy, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

Tưởng Nhất Bách không phải tên ngốc Vệ Mông, biểu hiện của Kim Thái Hanh quá khác thường, cậu ta nhìn một chút là có thể nhận ra.

Học sinh giỏi chưa từng xuất hiện sai lầm nào, thế mà hôm nay không thèm nghe giảng, tiết học quá nửa rồi còn chưa lật sách, một mực ngẩn người nhìn chằm chằm vào gáy của Điền Chính Quốc phía trước, mất hồn mất vía, tựa như là đã sa vào tình yêu cuồng nhiệt.

Không đến mức như vậy chứ, còn có Omega không muốn yêu đương với Kim Thái Hanh sao?

Nếu hắn chủ động thổ lộ, không phải vài phút sẽ thành công ngay à?

Điền Chính Quốc hôm nay không mang theo thuốc, dựa vào Kim Thái Hanh mà chống đỡ cả ngày.

Kim Thái Hanh biết tình trạng đặc biệt của cậu nên không ép cậu đến sân thể dục rèn luyện thân thể nữa.

Đội bóng rổ hôm nay có buổi tập luyện, Kim Thái Hanh đang định dặn Điền Chính Quốc chờ mình về cùng thì nghe thấy tiếng bạn học ở ngoài hành lang gọi Điền Chính Quốc.

"Điền Chính Quốc, có người tìm ông này~."

Điền Chính Quốc đang chép bài tập về nhà vào vở, khó có khi nào cậu có tâm tư chép đề bài, mà mới chép được nửa đã bị quấy rầy, thật phiền phức.

"Ai?" Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn ra đầy lạnh nhạt.

Bạn học đang định trêu cậu ngượng ngùng thu hồi nụ cười hóng hớt trò vui trên mặt: "Là một Omega."

Cậu bạn suýt quên Điền Chính Quốc chính là một đầu gấu xuất thân từ trường 19, lớp trưởng có thể trêu nhưng không thể trêu vào Điền Chính Quốc, cậu là một nhân vật hung ác có thể lôi kéo cả lớp trưởng đi đánh nhau đấy.

Điền Chính Quốc nhìn thấy Lâm Vi đứng bên ngoài, trong lòng không khỏi nảy sinh sự không vui, bực bội ném bút đi.

Bạn cùng lớp đều biết Điền Chính Quốc rất lười biếng, không giống Vệ Mông biết giao tiếp thích khoe khoang, cũng không giống lớp trưởng cho dù ngày ngày bị một đám ABO có tâm tư khác bám theo nhưng chẳng cùng ai nói nhiều ngoài học thì chỉ có đi WC, lúc vui có thể nói chuyện hài hước một hai câu, lúc khác thì chằng khác gì một con mọt sách, chỉ giao lưu với bạn bè xung quanh chỗ mình ngồi.

Thế mà có nữ sinh dám đến tìm Điền Chính Quốc, thật thần kỳ!

Không đề cập tới lý lịch tốt nghiệp trường 19 thì tướng mạo của Điền Chính Quốc có khi còn xinh đẹp hơn cả Omega, muốn cùng cậu yêu đương chắc chắn phải có trái tim mạnh mẽ, nếu không chỉ e rằng mới yêu vài phút đã phải tự lo lắng cho dung mạo của chính mình.

Lâm Vi đứng bên cửa, vén lọn tóc rủ xuống bên má, cười cười hỏi Điền Chính Quốc: "Điền Chính Quốc, hôm nay tớ có thể cùng về nhà với cậu không?"

Điền Chính Quốc vừa muốn há miệng, thì bỗng nhiên thân hình cao lớn của Kim Thái Hanh đã dính lại gần cậu.

Hắn giơ một tay khoác lên vai Điền Chính Quốc, tay còn lại cầm theo một quả bóng rổ.

Hắn nhìn về phía Lâm Vi, mỉm cười hỏi: "Hai người muốn cùng nhau về nhà?"

Lâm Vi dám bỏ cốc xuống để bẫy Điền Chính Quốc thì đương nhiên không phải một nữ sinh hay xấu hổ, nhưng lúc này, thấy vị Alpha đứng đầu khối cười dịu dàng với mình, tư thế đập bóng rổ cũng đẹp trai vô cùng, trong lúc nhất thời cô không biết nói sao.

Trong lòng cô thầm nghĩ: Đẹp trai quá đi mất!

Điền Chính Quốc đoạt lấy bóng rổ của Kim Thái Hanh, lạnh nhạt từ chối thẳng: "Xin lỗi, không tiện đường."

Kim Thái Hanh nhìn Lâm Vi, khóe môi hơi nhếch lên, đó là nụ cười chiến thắng của Alpha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro