XVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh bước xuống xe, thấy sau rèm cửa sổ trong có ánh sáng, con ngươi chợt co rút, sắc mặt nhất thời u ám.

Điền Chính Quốc tái mặt trong phòng trên lầu, chợt lui về sau mấy bước, nhìn khắp nơi muốn tìm chỗ trốn.

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng tựa như phóng to lên gấp nhiều lần trong tai cậu.

Điền Chính Quốc vô cùng sợ hãi, lật đật mở cửa tủ bên cạnh, sau đó chui vào trong, xung quanh chìm vào yên lặng.

Tiếng bước chân từ từ đến gần.

Điền Chính Quốc bịt kín tai, vùi đầu vào đầu gối, thân thể run rẩy không ngừng vì sợ hãi, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.

Cửa mở ra.

Có người đi vào, tiếng giày da cọ xát vào thảm, truyền vào màng nhĩ của cậu.

Điền Chính Quốc căng thẳng cắn chặt tay của bản thân, cảm giác mùi máu tanh thoang thoảng trong cổ họng, khiến người ta ghê tởm muốn nôn.

Tiếng bước chân dừng trước cửa tủ cậu đang trốn.

Điền Chính Quốc sợ hãi nhìn về phía cánh cửa tủ, vẻ mặt vô hồn, đôi mắt trống rỗng, dường như đã biết được kết cục của bản thân.

Cánh cửa bị người nhẹ nhàng mở ra, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, Điền Chính Quốc nheo mắt lại vì chói, cố gắng nhìn người trước mặt, chỉ thấy được thân ảnh mơ hồ.

Kim Thái Hanh vô biểu tình nhìn thiếu niên ngồi co rúc trong tủ, cậu tựa như đang sợ hãi tột độ, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy không ngừng, ánh mắt cũng mơ màng.

Im lặng một lúc, nghe thấy tiếng thở dài của hắn, khuôn mặt lạnh lẽo nhanh chóng biến mất, lại khôi phục vẻ mặt ôn nhu bình thường.

"Em đó, quên tắt đèn."

Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào Điền Chính Quốc, lắc đầu, giọng nói đầy sự cưng chiều.

Điền Chính Quốc sững sờ một lúc, mới nhận ra hắn đang nói gì, trên mặt thoáng hiện lên tia trống rỗng.

"Học... Học trưởng." Điền Chính Quốc nghe giọng nói đầy run rẩy của mình.

Kim Thái Hanh dường như rất vui mừng, hắn cong môi: "Em gọi anh là học trưởng gì nữa."

Sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt: "... Anh đang trả thù tôi sao."

Kim Thái Hanh hơi đứng dậy, nhìn xung quanh, trả lời một nẻo: "Em nhìn thấy những thứ kia rồi."

Điền Chính Quốc run rẩy lặp lại: "... Nên anh đang trả thù tôi sao?"

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười, vẻ mặt quyến luyến không thôi, lại vô cớ khiến người lạnh lẽo.

Hắn đến gần tai Điền Chính Quốc, lắc đầu rồi dịu dàng nói: "— Anh yêu em."

Điền Chính Quốc hơi trợn mắt, tựa như không thể hiểu nổi câu nói của hắn, Kim Thái Hanh cười càng tươi, từ từ xoa má cậu, hoàn toàn không làm lơ sự giãy giụa yếu ớt của cậu, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

"Em nhớ rồi à."

Cơ thể Điền Chính Quốc run rẩy không thôi, muốn lui về sau theo bản năng.

"Xin lỗi... Lúc ấy tôi không cố ý."

Lúc đó, cậu đã chịu đủ sự cô lập của mọi người, cho nên mới tìm Kim Thái Hanh, người bị cô lập giống như cậu để sưởi ấm, thật ra cậu chỉ coi hắn là công cụ lợi dụng.

Không ngờ sau này bạn cùng lớp sẽ chủ động muốn kết bạn với cậu, cậu đã bỏ rơi người bạn duy nhất của mình, Kim Thái Hanh. Sau đó cậu thường gặp hắn đứng ở hành lang trường, luôn cúi đầu, càng trầm mặc hơn trước kia, cảm thấy áy náy, nhưng cậu lại sợ trở thành người ngoài trong lớp, không đáng nói.

Mặc dù mọi thứ dường như đã trở lại bình thường, tuy nhiên Điền Chính Quốc biết hắn luôn nhìn cậu.

Sau khi hắn chuyển trường, cậu nghe được tin này, như trút được gánh nặng trong lòng, rốt cuộc không còn bị hành hạ bởi ánh mắt đó nữa, vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy xấu hổ.

Sau đó cậu cũng dần quen đi hình dáng của hắn, người xuất hiện trong năm tháng qua cũng chỉ là người qua đường của nhau trong cuộc đời.

Cậu hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày gặp lại hắn, còn là hình thức như vậy.

Kim Thái Hanh hơi nheo mắt, tay dần dời xuống, chạm vào môi của Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói: "Anh chưa bao giờ trách em."

Điền Chính Quốc ngây người.

Kim Thái Hanh hơi cong môi cười nói: "Anh chỉ sợ."

Điền Chính Quốc nói: "... Sợ cái gì?"

Kim Thái Hanh thu tay, nhìn lòng bàn tay của mình, rồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên mặt Điền Chính Quốc, khẽ cười.

Điền Chính Quốc bị tiếng cười của hắn làm cho da đầu tê dại, trong lòng có chút hoảng hốt.

Kim Thái Hanh lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, một lúc lâu, mới nói: "Anh chỉ sợ em lại bỏ rơi anh một lần nữa."

Môi Điền Chính Quốc khẽ run, "Nên anh lừa gạt tôi, đóng giả một người khác để tiếp cận tôi, người luôn âm thầm theo dõi tôi rõ ràng là anh, tôi lại ngu ngốc vào nhà anh ở."

Điền Chính Quốc càng nói càng mất khống chế, khuôn mặt không còn giọt máu, giọng nói không tự chủ nâng cao.

Người này quả là kẻ điên, điên cuồng theo dõi người khác, lại làm ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi này.

Kim Thái Hanh vô biểu tình nhìn bộ dáng mất khống chế của cậu, im lặng không nói.

Điền Chính Quốc vừa giãy giụa vừa lui về sau, muốn xông ra cửa, cơ thể cậu cũng đang khẽ run.

Kim Thái Hanh không chút hoảng loạn, chậm rãi đi theo di chuyển của Điền Chính Quốc, đến khi đến trước cửa, mới chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

"Đừng rời khỏi anh."

Điền Chính Quốc che gương mặt tái nhợt của mình, cơ thể hơi run, chỉ hận không thể cuộn thành một cục.

Kim Thái Hanh vuốt ve tóc của Điền Chính Quốc, đôi môi lạnh lẽo in lên trán cậu, thấp giọng nói: "Không phải lúc ở với anh, em rất vui vẻ sao?"

Cơ thể của Điền Chính Quốc cũng dừng run rẩy, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Kim Thái Hanh, cắn môi dưới không còn chút máu, không nói gì.

Trong mắt Kim Thái Hanh xuất hiện vài ý cười, ôn nhu nói: "Anh vẫn là học trưởng của em, em đừng suy nghĩ gì nữa, mọi thứ đều không thay đổi."

Nói xong, ôm cậu chặt hơn vào lòng, lực độ của tay như muốn đem cậu nhập vào trong xương máu vậy.

— lần này sẽ không để em rời bỏ anh, nhất định là không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro