XVII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, một bóng người nhỏ yếu cuộn mình nằm trên giường trong căn phòng, cậu vùi đầu vào trong chăn, không cử động.

Cửa mở, Kim Thái Hanh bước đến nhìn bóng dáng trên giường, thấy cậu không nhúc nhích, con ngươi chợt co rúc, khí thế xung quanh bỗng thay đổi, sau khi phản ứng lại, mới chậm rãi khôi phục dáng vẻ bình thường.

"Tiểu Quốc." Hắn đi tới, nhẹ nhàng đưa tay đến muốn vén chăn, "Làm vậy sẽ khiến em khó thở."

Hắn muốn vén chăn lên, nhưng nhận ra một sức lực mạnh mẽ kéo chăn lại không muốn hắn toại nguyện, Kim Thái Hanh chỉ đành thở dài, giọng điều đầy cưng chiều, "Hết cách với em, vậy em ngủ thêm một lát đi, bữa sáng đặt ở trên bàn, em nhớ ăn, anh đi làm trước đây."

Điền Chính Quốc vẫn bất động, không đáp lại.

Kim Thái Hanh cũng chẳng để tâm, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn cậu qua tấm chăn, vẻ mặt đầy sự mê luyến, "Anh đi nhé."

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Điền Chính Quốc mới chui ra khỏi chăn, cả người cậu trần trụi, làn da tái nhợt có những vết đỏ bắt mắt, chỗ xương quai xanh là nghiêm trọng nhất, cậu vén chăn lên, chân không đi tới cạnh cửa sổ.

Nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

Điền Chính Quốc hơi thất thần, làm sao hắn có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, chăm sóc chu đáo với cậu như bình thường.

Điền Chính Quốc vuốt cửa kính, ánh mắt trống rỗng, làm theo biểu hiện của hắn có tốt lên không?

Tiếp tục chung sống hòa thuận coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, làm như trước đây, hắn vẫn là học trưởng ôn nhu, mình vẫn là đàn em theo đuôi hắn, đương nhiên nhận lấy sự che chở của hắn.

Điền Chính Quốc nhìn bóng dáng của mình phản chiếu qua cửa kính, nhìn những dấu vết ám muội trên người mình, cắn môi, hạ quyết tâm.

Đã nói thì phải làm.

Điền Chính Quốc cố gắng bình tĩnh đi tới tủ quần áo thay quần áo, sau đó cầm lấy ví tiền và giấy tờ tùy thân, định lén trốn đi.

Không ngờ Kim Thái Hanh không có khóa cửa, cậu có thể tự do ra vào, cũng không hạn chế tự do của cậu.

Nếu đã dự tính trước, chẳng lẽ không sợ cậu bỏ trốn sao?

Điền Chính Quốc nén sự nghi ngờ trong lòng xuống, cẩn thận mở cửa rồi quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai, mới lén lút đi đến thang máy.

Cậu đeo khẩu trang và đội mũ, trong thang máy có một cặp mẹ con, đứa trẻ hét lên và chỉ vào cậu nói cậu kỳ lạ, mẹ của đứa trẻ cười gượng với cậu, ánh mắt vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Điền Chính Quốc, sắc mặt càng thêm kỳ quái.

Khi ra khỏi thang máy, Điền Chính Quốc thận trọng đi đến cổng khu chung cư cậu sống, thấy càng đến gần cửa, tim cậu đập càng lúc càng nhanh.

Lúc đang đến gần cổng.

Đột nhiên có người gọi cậu lại, "Cậu trai kia, xin chờ một chút."

Cơ thể Điền Chính Quốc cứng đờ trong nháy mắt, sau đó cậu cảm thấy có người vỗ lên vai mình.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy người bảo vệ.

"Cậu trai, cậu bị cảm sao?" Mặc dù bảo vệ kia đang cười, nhưng vẻ mặt vẫn có phần cảnh giác, cơ bắp căng cứng.

Điền Chính Quốc hoảng hốt gật đầu, "Ừ."

Bảo vệ kia nói: "Phiền cậu cởi khẩu trang ra, tôi thấy cậu hơi lạ, không giống người sống ở khu chung cư này."

Tim Điền Chính Quốc co lại, trên trán đổ lấm tấm mồ hôi lạnh, lo lắng liếm môi.

Bảo vệ nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của cậu, đưa tay chạm cậu.

Điền Chính Quốc bị chạm trong thoáng chốc, nhưng nhảy lên tựa như điện giật vậy, chuẩn bị xông ra khỏi cổng.

"Bắt tên điên kia lại!"

Bảo vệ la to, vừa dứt lại, thì chợt xuất hiện thêm vài người bảo vệ, đè Điền Chính Quốc xuống đất.

Điền Chính Quốc liều mạng vùng vẫy, vừa la vừa đá chân, phát ra tiếng hét chói tai.

"Mẹ nó, tên điên này mạnh dữ, nếu chạy ra ngoài là chết chắc."

"Người giám hộ của cậu ta đâu rồi, sao còn chưa trở về."

"Không biết, trong điện thoại nói đang trên đường về, chắc sắp về."

"Nhưng sao hắn nuôi người điện trong nhà chứ, chưa từng nghe chủ nhà đó có họ hàng nào."

"Anh quản nhiều làm gì."

Trong lòng Điền Chính Quốc càng trầm xuống khi nghe những lời này, tuyệt vọng nhắm mắt lại, ngừng giãy giụa, thì ra là vậy, hắn đã chặt đứt toàn bộ đường lui của cậu.

Khoảng 10 phút sau, xe của Kim Thái Hanh cuối cùng cũng xuất hiện, hình như hắn vừa vội vã từ công ty chạy về đây, trạng thái vội vàng hiếm thấy, nhưng khuôn mặt vẫn ung dung như cũ.

"Làm phiền các anh rồi."

Kim Thái Hanh bắt tay với đội trưởng bảo vệ, khẽ mỉm cười.

"Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi mà."

Hắn ta nói xong, rồi ho khan vài tiếng: "Chỉ là mắc bệnh tâm thần, nên đưa đến bệnh viện tâm thần điều trị sẽ tốt hơn, nếu không cả đời sẽ không khá lên."

Kim Thái Hanh không đổi sắc cười nói: "Tôi biết rồi, cám ơn anh."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, nhìn bầu trời, ánh mắt trống rỗng, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi không phải người điên."

Đội trưởng bảo vệ kia nghe vậy chỉ khinh thường, người điên đều thích nói mình không phải người điên.

Ánh mắt Điền Chính Quốc chuyển động, rơi vào người hắn ta, run rẩy nói: "Xin anh, hãy cứu tôi."

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười, bước đến dịu dàng đỡ cậu, cười xin lỗi bảo vệ: "Xin lỗi, tôi có thể dẫn em ấy đi được không, đã đến giờ uống thuốc của em ấy."

Bảo vệ sửng sốt, "Hả... Đương nhiên là được."

Về đến nhà, Kim Thái Hanh vẫn bình tĩnh, như thể Điền Chính Quốc chưa từng bỏ trốn vậy, vẫn dịu dàng cười với cậu như mọi khi nói: "Tối nay muốn ăn gì?"

Điền Chính Quốc không trả lời.

Kim Thái Hanh cũng chẳng để ý, tự mình nói chuyện: "Ăn chút cháo cho ấm bụng trước đã, dạ dàng của em không tốt."

Điền Chính Quốc nhìn hắn, im lặng một hồi mới nói: "Tôi không có bệnh."

Kim Thái Hanh lơ đễnh cong môi, "Anh biết."

Hắn dựa gần vào người cậu, ngửi hương thơm trên người cậu, sau đó liếm lên dấu hôn đỏ tươi.

"Bởi vì người có bệnh là anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro