XXI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc đứng cứng ngắc tại chỗ, sững sờ, cảm nhận được một cơ thể ấm áp đang dựa vào mình, nhất thời nổi da gà.

Một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc mới rung giọng nói: "... Tại sao anh điều tra Lý Lâm vậy?"

Kim Thái Hanh khẽ cười: "Em nghĩ tại sao?"

Điền Chính Quốc cắn chặt răng, không nói lời nào.

Kim Thái Hanh nói: "Nếu không có cô ta, cuộc sống của chúng ta sẽ không thay đổi xấu đi."

Điền Chính Quốc nhìn hắn, ánh mắt vô hồn và hoang mang, như thể chưa từng quen biết hắn vậy.

Kim Thái Hanh dịu dàng xoa gò má tái nhợt của cậu, nhẹ giọng nói: "Nhịn một chút, chúng ta lập tức có thể ở bên nhau mãi mãi rồi."

Điền Chính Quốc bỗng dưng phản ứng lại, chợt giật mình tỉnh lại, con ngươi co rút, cơ thể không ngừng run rẩy.

"... Anh muốn làm gì?" Nghĩ đến khả năng đó, Điền Chính Quốc cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười kia khiến Điền Chính Quốc lạnh cả sống lưng.

Chỉ nghe thấy giọng nói đầy bình thản dường như không chút thăng trầm của hắn, nói: "6 giờ 30 phút chiều nay, cô ta sẽ rời khỏi office building sau giờ làm, dựa theo tuyến đường về nhà của cô ta, sẽ đi đến ngã tư rồi rẽ trái, sau đó lúc này sẽ có người gọi điện cho cô ta, cô ta sẽ cúi đầu nghe điện thoại, lúc đó có một chiếc xe hơi mất khống chế đụng vào xe cô ta, rồi..."

Lời còn chưa nói hết, Điền Chính Quốc đã chạy về phía chỗ cửa như điên, kết quả dùng sức cỡ nào cánh cửa cũng không mở ra.

"Đừng phí sức, nó sẽ không mở đâu, xin lỗi, bây giờ anh không thể để em đi ra ngoài phá hỏng kế hoạch của anh."

Kim Thái Hanh bình tĩnh đứng sau lưng cậu.

Ánh mắt Điền Chính Quốc đầy sợ hãi, hoảng hốt chạy về phía nhà bếp, trong bếp vẫn đang nấu món súp mà Điền Chính Quốc thích nhất, mùi thơm của thức ăn tràn ngập khắp xung quanh.

Kim Thái Hanh không nhanh không chậm đi vào, thậm chí còn thảnh thơi đi xem độ lửa, rồi nhìn Điền Chính Quốc đang giơ dao về phía mình.

Hắn hơi nghiêng đầu, tựa như có chút khó hiểu nói: "... Tại sao em phải làm như vậy?"

Điền Chính Quốc cắn chặt răng, khóe miệng bị cắn đến gần như trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, khàn giọng nói: "Tôi vừa hỏi tại sao anh làm vậy... Tôi rõ ràng... Rõ ràng đã..."

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói hết ra.

Kim Thái Hanh nhìn đồng hồ đeo tay, ôn thanh nói: "Đợi một chút, còn 5 phút nữa thôi."

Nói xong muốn đi đến gần Điền Chính Quốc, hoàn toàn không thấy con dao trong tay cậu.

Điền Chính Quốc co rúc trong góc tường, cầm chặt con dao nhắm vào hắn, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt không có tiêu điểm, trên mặt chỉ có sự sợ hãi, lẩm bẩm không ngừng.

"Anh đừng đến đây! Xin anh đừng đến đây!"

"Tôi không muốn ở cùng với anh! Để tôi chết đi, xin anh!"

"Tại sao anh phải giết chị ấy, chẳng lẽ anh không biết chị ấy rất quan trọng với tôi sao?"

Kim Thái Hanh khẽ mỉm cười: "Em vừa nói ra lý do rồi đó, bởi vì cô ta rất quan trọng với em."

Điền Chính Quốc khẽ run, dường như có chút khó tin.

"Trừ anh, anh không cho phép những người quan trọng với em được tồn tại, thế giới của chúng ta chỉ có hai ta không tốt sao?"

Điền Chính Quốc nở nụ cười thê lương, "Đối với anh, mạng người rốt cuộc là gì chứ?"

"Anh chỉ quan tâm em."

"Thế giới này rất tẻ nhạt, chỉ cần có em, anh có thể nhẫn nại."

Hắn vừa nói vừa lại gần Điền Chính Quốc, nhìn động tác tựa như muốn ôm Điền Chính Quốc vào lòng.

Điền Chính Quốc sợ hãi, liên tục lui về sau, tay cầm con dao cũng khẽ run, cậu trợn to mắt, trơ mắt nhìn con dao đâm vào bụng Kim Thái Hanh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đâm rách áo sơ mi.

Đầu óc Điền Chính Quốc trống rỗng, bàn tay đã dính đầy chất lỏng màu đỏ, màu từ từ chảy xuống đất.

"... Tại sao anh không tránh ra... Tên điên này... "

Điền Chính Quốc vừa khóc vừa lấy tay che miệng vết thương của hắn, nhưng phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không thể cầm máu được.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, ánh mắt đầy phức tạp, tựa như không cảm thấy đau đớn, nếu không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn, có thể sẽ xem nhẹ vết thương trên người hắn.

Nhưng Điền Chính Quốc biết con dao kia đâm sâu như thế nào.

Kim Thái Hanh chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt của Điền Chính Quốc, chất lỏng nóng ẩm dính vào mặt Điền Chính Quốc, cậu có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

"Trên đời này chỉ có em mới có thể gây tổn thương anh, chỉ cần em muốn, có thể giết anh bất cứ lúc nào."

Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn con dao trong tay mình, con dao dính đầy máu.

Cậu lại lo sợ mất đi thứ gì nữa, hóa ra cậu chẳng có gì cả, dù là Lý Lâm hay học trưởng, cậu chẳng thể giữ được.

"Tôi gọi 120..."

Điền Chính Quốc loạng choạng đứng dậy tìm điện thoại, chợt nghe thấy tiếng còi xe của cảnh sát từ đằng xa, cậu sững sờ tại chỗ.

Một lúc sau, âm thanh kia hoàn toàn biến mất, sau đó tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

Thấy thật sự có một nhóm người đang đến gần.

"Ầm ầm" cánh cửa bị đập dữ dội, Điền Chính Quốc dường như biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, đôi mắt vô hồn nhìn cánh cửa, tựa như từ bỏ giãy giụa.

Sau khi cánh cửa bị phá, một nhóm lực lượng cảnh sát đi vào, cầm súng trong tay.

Câu nói cuối cùng Điền Chính Quốc nghe thấy sau khi nhắm mắt là —

"Báo cáo, đã tìm thấy người bị tố cáo mắc bệnh tâm thần, có yêu cầu tấn công không."

---------

Bệnh viện tâm thần ở thành phố C nằm ở khu vực ngoại ô, không khí trong lành, phong cảnh đẹp đẽ, rất yên tĩnh và thanh thản.

Nhưng sự yên tĩnh này bỗng nhiên bị một bệnh nhân mới vào đây phá vỡ.

"Cô biết bệnh nhân số 401 không?"

"Sao không biết được, nghe nói là tên điên kia rất hung hãn, cấp trên còn đặc biệt cho hắn ở phòng riêng."

"Nhìn thế nào cũng không giống loại người như vậy?"

"Ai biết được."

Hai y tá bàn luận xôn xao trên hành lang, căn bản không chú ý đến thanh niên gầy yếu bình thường bên cạnh.

Gương mặt Điền Chính Quốc hơi xanh xao, ngơ ngác đứng nhìn thẻ phòng "401" đến xuất thần, sau đó hồi phục tinh thần, đẩy cửa đi vào trong.

Căn phòng là một không gian chật hẹp, chỉ có một chiếc giường ngủ dành cho một người, xung quanh trống không, cửa sổ nhỏ cũng bị rào chắn chặt chẽ. Xung quanh đều là vách tường nhạt trông thật nặng nề.

Kim Thái Hanh ngồi trên giường đưa lưng về phía cậu, cúi đầu hình như đang nghịch thứ gì đó, hắn mặc đồng phục bệnh nhân, mái tóc đen mềm mại rủ xuống vai, xem ra đã không cắt tóc một thời gian dài.

Điền Chính Quốc hoảng hốt, mới giật mình nhận ra đã trôi qua hai năm, cậu chưa gặp hắn hai năm qua.

Từ ngày cảnh sát phá cửa vào nhà, không ngờ người bị bắt đi không phải Điền Chính Quốc, mà là Kim Thái Hanh đang nằm dưới đất, còn Điền Chính Quốc là người bị hại được cảnh sát dẫn đi điều tra.

Bởi vì có người cung cấp manh mối cho cảnh sát, bảng phân tích tình trạng tinh thần và báo cáo xác định chứng tâm thần phân liệt của Kim Thái Hanh, bao gồm chuyện hắn uy hiếp bác sĩ tâm lý làm giả bệnh tình và giấu giếm bệnh của mình, đều được ghi rõ bên trong.

Mà người làm điều này chính là Lý Lâm, cô ta lấy báo cáo bệnh tình giả từ tay Điền Chính Quốc, đi tìm bác sĩ tâm lý đó, lợi dụng sự sợ hãi của hắn ta với Kim Thái Hanh, xúi giục hắn ta hợp tác cùng cô ta để đưa Kim Thái Hanh vào bệnh viện tâm thần, để cả đời hắn không thể ra ngoài được.

Nhưng cuối cùng Lý Lâm cũng nhận cái giá đau đớn.

Cô ta bị tai nạn do Kim Thái Hanh thiết kế trở thành người thực vật, ba hôm trước mới tỉnh lại, sau khi cô ta tỉnh lại, Điền Chính Quốc mới đi thăm Kim Thái Hanh trong bệnh viện tâm thần.

Người trên giường tựa như nghe thấy tiếng bước chân, giống như cảm thấy được gì, từ từ xoay đầu lại, con ngươi đen nhánh như vực sâu, phản chiếu Điền Chính Quốc cứng đờ lúc này.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Điền Chính Quốc, trăm nghìn lời nói đều tập trung vào ánh mắt của hắn, bầu không khí yên tĩnh không tiếng động.

Ánh mắt Điền Chính Quốc rơi xuống món đồ trong tay hắn, con ngươi hơi co lại, vẻ mặt phức tạp.

Trong tay hắn là một chậu hoa bình thường, hoa oải hương tím được trồng bên trong đó, cánh hoa nhỏ nhắn đung đưa trước mắt cậu.

"Anh biết tôi nhất định sẽ đến."

"Nên anh mới đồng ý mang theo hoa oải hương để ngắm, hoặc là để em ngắm."

"... Anh cố ý khiến tôi thấy áy náy sao? Lúc trước cố ý đụng vào lưỡi dao, tránh đi chỗ yếu hại."

Không ngờ Kim Thái Hanh vẫn chăm chú nhìn cậu, thản nhiên nói: "Lần trước thì phải, nhưng lần này thì không."

Dừng lại, rồi hắn nói tiếp: "Em đến thăm anh, anh rất vui."

Lúc hắn nói những lời này, vẫn luôn nhìn Điền Chính Quốc, tựa như không muốn bỏ qua một giây một phút nào, tham lam khắc ghi hình bóng của cậu vào đầu.

Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Điền Chính Quốc mới bừng tỉnh, vừa rồi cậu không nhịn được muốn lại gần.

Cậu bối rối nhìn tên người gọi đến, cúi đầu nói với Kim Thái Hanh: "Xin lỗi, tôi có việc phải về trước, sau này lại đến thăm anh."

Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Hanh, đương nhiên không biết vẻ mặt lúc này của hắn.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Điền Chính Quốc nhận điện thoại, Lý Lâm ở đầu dây bên kia đang dạy dỗ cậu, chắc là biết cậu đi thăm Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc tự biết đuối lý, liên tục nói xin lỗi, hình như chợt nhớ đến cái gì, cơ thể cứng ngắc tại chỗ, không kiềm được quay đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn thấy Kim Thái Hanh đang ở lầu bốn.

Quốc oải hương trên bục đung đưa theo gió, như thể đang thì thầm gì đó.

---------

Tuần giữa tháng 11, lại sắp đón năm mới, Điền Chính Quốc đang gói sủi cảo trong bếp.

Bây giờ cậu sống một mình, đã học cách nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon.

Bảng tin thời sự đang chiếu trong phòng khách, tiếng nước sôi ục ục trong bếp.

"Xin mọi người chú ý, có một bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần trong thành phố của chúng ta, xin mọi người hãy chú ý vài đặc điểm trên khuôn mặt của hắn, nếu phát hiện xin vui lòng liên lạc cảnh sát hoặc bệnh viện."

Điền Chính Quốc dừng lại, vật trong tay rơi thẳng xuống đất, cậu vội vàng chạy vào phòng khách.

Cậu rất quen thuộc khuôn mặt trên tivi.

Anh tuấn nho nhã, văn vẻ lịch sự.

Kim Thái Hanh!?

Khuôn mặt Điền Chính Quốc trắng bệch, phản ứng đầu tiên là gọi điện cho biên tập Lý Lâm, cậu cuống cuồng tìm kiếm điện thoại trong túi áo.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Điền Chính Quốc cứng đờ.

Cậu ngơ ngác nhìn cánh cửa, dường như đã biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Một giọng nói ôn nhu quen thuộc phát ra từ phía sau cửa, giống hệt âm thanh trong ác mộng hành hạ cậu mấy năm nay.

"Anh về rồi, Tiểu Quốc."

Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro