Chương 1: Khúc dạo đầu của bản giao hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ những ô cửa sổ rộng của nhà hàng "Mộng Giang Nam", như những ngón tay mềm mại ve vuốt bóng đêm Thượng Hải. Bên trong, không khí nhộn nhịp của buổi khai trương đang dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự mệt mỏi và hài lòng trên gương mặt của đội ngũ nhân viên.

Điền Chính Quốc, một chàng đầu bếp trẻ 25 tuổi với đôi mắt sáng như sao đêm, đang chậm rãi lau chiếc dao thép Damascus yêu quý. Những ngón tay thon dài, chai sạn vì năm tháng đứng bên bếp lửa, di chuyển nhẹ nhàng trên lưỡi dao sắc bén. Trong khoảnh khắc này, dường như cả thế giới của cậu thu bé lại, chỉ còn cậu và công cụ đã cùng cậu tạo nên bao nhiêu kiệt tác ẩm thực.

"Quốc ca, cậu không về nghỉ sao?" Giọng nói của Lý Minh Hạo, bạn thân kiêm bếp phó của Chính Quốc, vang lên từ phía sau.

Chính Quốc khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi lưỡi dao. "Về làm gì, Hạo? Ngày mai còn phải chuẩn bị cho thực đơn mới mà."

Minh Hạo thở dài, bước đến vỗ nhẹ vai bạn. "Cậu nên nghỉ ngơi đi. Hôm nay chúng ta đã làm rất tốt rồi. Nhà hàng chật kín, món nào cũng được khen ngợi."

Chính Quốc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như hai hồ nước sâu thẳm dưới ánh đèn bếp. "Đúng là vậy, nhưng vẫn chưa đủ, Hạo ạ. Chúng ta cần phải hoàn hảo hơn nữa."

Minh Hạo nhìn bạn, nửa ngưỡng mộ, nửa lo lắng. Anh hiểu rõ tham vọng của Chính Quốc, nhưng đồng thời cũng sợ rằng ngọn lửa đam mê ấy sẽ thiêu rụi người bạn thân của mình.

"Cậu biết không," Chính Quốc đột nhiên lên tiếng, giọng trầm lắng như dòng sông Hoàng Phố lúc đêm về, "Khi mình đứng trong bếp, tạo ra những món ăn, mình cảm thấy như mình đang viết nên một bản nhạc. Mỗi nguyên liệu là một nốt nhạc, mỗi kỹ thuật nấu nướng là một giai điệu. Và khi tất cả hòa quyện lại, chúng tạo nên một bản giao hưởng hoàn hảo."

Minh Hạo mỉm cười, lắc đầu. "Cậu và những ý tưởng nghệ thuật của cậu. Đó là lý do vì sao món ăn của cậu luôn khiến người ta phải suy ngẫm."

Chính Quốc khẽ cười, ánh mắt xa xăm. "Mình chính là muốn tạo ra những món ăn không chỉ làm hài lòng vị giác, mà còn chạm đến tâm hồn người thưởng thức. Giống như âm nhạc vậy, Hạo ạ. Nó phải khiến người ta rung động."

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Chính Quốc. Cậu móc điện thoại ra từ túi tạp dề, nhíu mày khi thấy một thông báo từ ứng dụng đánh giá nhà hàng.

"Có chuyện gì vậy?" Minh Hạo tò mò hỏi.

Chính Quốc im lặng một lúc, rồi ngẩng lên, gương mặt căng thẳng. "Ngày mai, Kim Thái Hanh sẽ đến nhà hàng của chúng ta."

Minh Hạo hít một hơi thật sâu, mắt mở to. "Kim Thái Hanh? Nhà phê bình khét tiếng ấy sao?"

Chính Quốc gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. "Hình như đúng vậy. Và chúng ta sẽ cho anh ta thấy, Mộng Giang Nam không chỉ là một giấc mơ đơn thuần."

Bầu không khí trong bếp bỗng trở nên căng thẳng hơn. Cả hai người đều hiểu rõ, ngày mai sẽ là một thử thách lớn, có thể định đoạt tương lai của nhà hàng non trẻ này.

---

Trong một căn hộ cao cấp nhìn ra sông Hoàng Phố, Kim Thái Hanh đang ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một nhịp điệu vô hình. Ánh sáng xanh nhạt từ màn hình hắt lên gương mặt góc cạnh của người đàn ông 33 tuổi, tô đậm thêm vẻ lạnh lùng vốn có.

"Mộng Giang Nam..." Thái Hanh lẩm bẩm, mắt lướt qua những bình luận tràn ngập lời khen ngợi trên trang đánh giá. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, một nụ cười nhạt khó hiểu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thái Hanh. Anh liếc nhìn màn hình, thấy tên "Trương Tổng" hiện lên.

"Vâng, tôi nghe đây," Thái Hanh trả lời, giọng điềm đạm.

"Thái Hanh, cậu đã xem qua thông tin về nhà hàng Mộng Giang Nam chưa?" Giọng Trương Tổng vang lên từ đầu dây bên kia, không giấu được sự hào hứng.

"Đang xem, thưa anh." Thái Hanh đáp, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

"Tốt lắm. Nghe nói đầu bếp trưởng của họ rất trẻ, mới 25 tuổi thôi. Một tài năng đáng chú ý đấy."

Thái Hanh khẽ nhếch mày. "Trẻ không đồng nghĩa với tài năng, Trương Tổng ạ. Tôi vẫn sẽ đánh giá công bằng như mọi khi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Trương Tổng cất tiếng, giọng trầm xuống: "Thái Hanh này, cậu biết đấy... Tạp chí chúng ta đang cần một bài đánh giá gây tiếng vang. Độc giả dạo này có vẻ... chán với những bài viết quá khắt khe của cậu rồi."

Thái Hanh siết chặt điện thoại, cảm giác như có một luồng điện chạy qua cơ thể. Anh hiểu rõ ý của Trương Tổng, nhưng điều đó đi ngược lại mọi nguyên tắc mà anh đã dày công xây dựng.

"Tôi hiểu, thưa anh," Thái Hanh đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản, "Nhưng tôi nghĩ độc giả của chúng ta xứng đáng được đọc những đánh giá trung thực."

Trương Tổng thở dài. "Được rồi, cứ làm theo cách của cậu. Nhưng nhớ rằng, chúng ta cần một bài viết thật ấn tượng."

Cuộc gọi kết thúc, để lại Thái Hanh trong im lặng. Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu trên mặt sông Hoàng Phố, tạo nên một bức tranh đêm Thượng Hải huyền ảo.

Thái Hanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trong tâm trí anh hiện lên hình ảnh người cha quá cố - một đầu bếp tài ba nhưng không bao giờ được công nhận. Chính ký ức đau buồn đó đã thúc đẩy anh trở thành một nhà phê bình ẩm thực, với mong muốn đem lại sự công bằng cho giới ẩm thực.

"Mộng Giang Nam..." Thái Hanh mở mắt ra, nhìn xuống thành phố sôi động. "Liệu đây có thực sự là một giấc mơ, hay chỉ là ảo ảnh của một đầu bếp trẻ tham vọng?"

Anh quay trở lại bàn làm việc, mở một trang mới trên máy tính. Ngón tay anh lướt trên bàn phím, gõ xuống dòng tiêu đề:

"Mộng Giang Nam - Giấc mơ ngọt ngào hay cơn ác mộng của ẩm thực Thượng Hải?"

Đêm dần trôi, nhưng ánh sáng từ căn hộ của Kim Thái Hanh vẫn không tắt. Trong khi đó, tại nhà hàng Mộng Giang Nam, Điền Chính Quốc vẫn miệt mài chuẩn bị cho ngày mai, không hề biết rằng số phận của nhà hàng và của chính cậu sắp bị thay đổi mãi mãi.


-----

Mọi người vote sao cho mình nhe~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro