Chương 2: Hương vị đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn nhuốm đỏ bầu trời Thượng Hải, những tia nắng cuối cùng phản chiếu trên những tòa nhà chọc trời như những mũi tên vàng rực. Trên con phố nhộn nhịp, Mộng Giang Nam đứng sừng sững, ánh đèn ấm áp tỏa ra từ những ô cửa sổ rộng như một lời mời gọi dịu dàng giữa sự hối hả của thành phố.

Kim Thái Hanh bước vào nhà hàng, ánh mắt sắc lẹm quét qua không gian trang nhã. Anh không để lộ chút cảm xúc nào trên gương mặt, nhưng trong lòng đã bắt đầu ghi điểm. Cách bày trí tinh tế, sự kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại - tất cả đều không thoát khỏi con mắt tinh tường của vị nhà phê bình khét tiếng.

"Xin chào, tôi có đặt bàn dưới tên Kim," anh nói với cô nhân viên lễ tân đang cố giấu vẻ hồi hộp.

"Vâng, thưa anh Kim. Mời anh theo tôi," cô gái trả lời, giọng hơi run run.

Thái Hanh chỉ khẽ gật đầu, để người phục vụ dẫn mình đến bàn, anh nhận thấy vị trí này cho phép anh quan sát toàn bộ nhà hàng. "Thông minh đấy," anh thầm nghĩ. "Họ muốn mình có cái nhìn tổng quan về không gian và dịch vụ."

Trong bếp, Điền Chính Quốc đang tập trung cao độ. Chàng đầu bếp trẻ biết rõ tầm quan trọng của bữa ăn hôm nay. Một bài đánh giá từ Kim Thái Hanh có thể thay đổi vận mệnh của Mộng Giang Nam, của giấc mơ mà cậu đã dày công vun đắp.

"Chính Quốc, anh ta đã đến," Lý Minh Hạo, bếp phó, thì thầm.

Chính Quốc hít một hơi thật sâu, đôi tay khéo léo của cậu không ngừng chuyển động trên đĩa thức ăn. "Được rồi, đã đến lúc cho anh ta thấy Mộng Giang Nam thực sự là gì."

Món khai vị được mang ra - một tác phẩm nghệ thuật thu nhỏ trên đĩa sứ trắng tinh. Thái Hanh nhìn món ăn, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Anh từ tốn thưởng thức, để mọi giác quan của mình cảm nhận từng hương vị, từng kết cấu.

"Thú vị," Thái Hanh thầm nghĩ. "Nhưng liệu có đủ độc đáo?"

Món chính là một sự kết hợp táo bạo giữa ẩm thực Trung Hoa và phương Tây. Cách trình bày rất ấn tượng, nhưng khi nếm thử, Thái Hanh cảm thấy có gì đó... thiếu sót. Hương vị không hoàn toàn hài hòa, như thể có một nốt lạc trong bản nhạc.

Chính Quốc, thông qua những báo cáo của đội ngũ phục vụ, theo dõi từng phản ứng của Thái Hanh. Mỗi cái nhíu mày, mỗi cái gật đầu của vị khách đặc biệt đều khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.

Khi bữa ăn kết thúc, Thái Hanh ngồi im lặng một lúc, như đang suy ngẫm về trải nghiệm vừa qua. Anh gọi người phục vụ lại và yêu cầu gặp đầu bếp trưởng.

Chính Quốc hít một hơi thật sâu, chỉnh lại trang phục và bước ra khỏi bếp. Đây là khoảnh khắc quyết định, cậu tự nhủ.

"Xin chào, Kim tiên sinh," Chính Quốc cất lời, giọng điềm đạm hơn những gì anh tưởng tượng. "Tôi là Điền Chính Quốc, đầu bếp trưởng của Mộng Giang Nam. Rất hân hạnh được đón tiếp anh."

Thái Hanh nhìn chàng đầu bếp trẻ từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi tay Chính Quốc - đôi tay chai sạn vì năm tháng đứng bên bếp lửa. "Ngồi xuống đi, Điền bếp trưởng," Thái Hanh nói, giọng không biểu lộ cảm xúc.

Cuộc trò chuyện giữa họ diễn ra ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa. Thái Hanh đặt ra những câu hỏi sắc bén về ý tưởng đằng sau mỗi món ăn, về triết lý ẩm thực của Chính Quốc. Chàng đầu bếp trẻ trả lời với sự chân thành và đam mê, nhưng không thể không cảm thấy lo lắng trước ánh mắt khó đoán của vị nhà phê bình.

Khi Thái Hanh rời đi, Chính Quốc cảm thấy như vừa trải qua một cuộc marathon cảm xúc. Cậu không biết liệu mình đã thành công hay thất bại, nhưng anh biết rằng mình đã làm hết sức.

---

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự chờ đợi căng thẳng. Điền Chính Quốc và đội ngũ Mộng Giang Nam làm việc với một sự tập trung cao độ, cố gắng duy trì tiêu chuẩn cao nhất cho mỗi món ăn, mỗi trải nghiệm khách hàng. Nhưng trong lòng mỗi người đều thấp thỏm chờ đợi bài đánh giá của Kim Thái Hanh.

Vào một buổi sáng, khi ánh nắng vừa len lỏi qua những khe hở của rèm cửa, Chính Quốc được đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Đó là Minh Hạo, giọng anh run rẩy qua điện thoại:

"Quốc, bài đánh giá... nó đã được đăng."

Với đôi tay run rẩy, Chính Quốc mở trang web của tạp chí ẩm thực. Bài viết của Kim Thái Hanh hiện ra, với tựa đề đập vào mắt anh như một cú đấm:

"Mộng Giang Nam: Giấc mơ dang dở của một tài năng trẻ"

Chính Quốc cảm thấy tim mình như ngừng đập khi đọc từng dòng của bài đánh giá:

"Mộng Giang Nam, với tham vọng trở thành ngôi sao mới trên bầu trời ẩm thực Thượng Hải, đã không thể vượt qua được kỳ vọng của chính mình. Đứng sau nhà hàng này là Điền Chính Quốc, một đầu bếp trẻ 25 tuổi đầy tài năng nhưng thiếu kinh nghiệm.

Món khai vị, một sự kết hợp tinh tế giữa hải sản tươi và rau củ theo mùa, hứa hẹn một bữa ăn đáng nhớ. Nhưng khi đến món chính, tham vọng dường như đã vượt quá khả năng thực hiện. Ý tưởng về sự giao thoa giữa Đông và Tây là đáng khen ngợi, nhưng trong nỗ lực tạo ra điều mới mẻ, Điền Chính Quốc đã đánh mất đi sự cân bằng tinh tế cần có.

Hương vị có phần rối rắm, thiếu đi sự mạch lạc và độ sâu mà một món ăn đẳng cấp cần phải có. Điểm sáng duy nhất là món tráng miệng, cho thấy tiềm năng thực sự của vị đầu bếp trẻ khi anh tìm được tiếng nói riêng của mình.

Mộng Giang Nam, như tên gọi của nó, vẫn đang là một giấc mơ - đẹp đẽ nhưng chưa trọn vẹn. Điền Chính Quốc cần thời gian để trau dồi, để học hỏi, và quan trọng nhất, để tìm ra con đường riêng cho mình trong thế giới ẩm thực đầy cạnh tranh này."

Chính Quốc cảm thấy như có một tảng đá nặng đè lên ngực. Mỗi từ trong bài đánh giá như một mũi kim đâm vào trái tim đầy đam mê của anh. Cậu đọc đi đọc lại bài viết, hy vọng tìm thấy một tia hy vọng, một lời khen ngợi nào đó, nhưng chỉ thấy toàn những lời chỉ trích khéo léo được ngụy trang dưới vẻ ngoài của sự khách quan.

Điện thoại của Chính Quốc liên tục rung lên với hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi từ đội ngũ nhân viên, từ bạn bè trong giới ẩm thực. Nhưng cậu không đủ can đảm để trả lời bất kỳ ai lúc này.

Trong khi đó, bài đánh giá của Kim Thái Hanh nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng ẩm thực Thượng Hải. Những nhà hàng đối thủ âm thầm hả hê, trong khi những người yêu mến Mộng Giang Nam bày tỏ sự thất vọng và tiếc nuối.

Chỉ trong vài giờ, số lượng đặt bàn tại Mộng Giang Nam giảm mạnh. Những vị khách đã đặt bàn trước bắt đầu gọi điện hủy đặt chỗ. Giấc mơ mà Chính Quốc đã dày công xây dựng dường như đang tan biến trước mắt cậu.

Minh Hạo, sau nhiều lần gọi không được, cuối cùng cũng quyết định đến tận nhà Chính Quốc. Anh tìm thấy người bạn thân đang ngồi trên sàn nhà, xung quanh là những mảnh vỡ của chiếc điện thoại đã bị ném vào tường trong cơn giận dữ và tuyệt vọng.

"Quốc," Minh Hạo nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên cạnh bạn. "Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này. Đây không phải là kết thúc."

Chính Quốc ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn bạn. "Làm sao có thể vượt qua được, Hạo? Mọi người đều đọc bài đánh giá đó. Không ai muốn đến một nhà hàng bị Kim Thái Hanh chê bai."

Minh Hạo im lặng một lúc, rồi nói: "Vậy thì chúng ta sẽ chứng minh cho họ thấy Kim Thái Hanh đã sai. Chúng ta sẽ làm cho Mộng Giang Nam trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn những gì họ có thể tưởng tượng."

Chính Quốc nhìn bạn, một tia hy vọng le lói trong đôi mắt buồn bã. "Nhưng làm thế nào?"

Minh Hạo mỉm cười, một ý tưởng đột nhiên nảy ra trong đầu. "Cậu còn nhớ cái kênh YouTube của chúng ta không? Có lẽ đã đến lúc sử dụng nó theo cách mà chúng ta chưa từng nghĩ đến."


---

Mọi người vote sao cho mình nhe~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro