LXII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi giữa một nhóm giáo sư và giảng viên với khuôn mặt nghiêm túc, Điền Chính Quốc cảm thấy đây là điều nên được đưa vào ba trải nghiệm xấu hổ nhất trong đời.

Trải nghiệm thứ nhất và trải nghiệm thứ hai là: Gọi video cho bạn trai khi anh ấy đang làm việc, còn một hai yêu cầu anh ấy quay ống kính lại.

Dù cho Kim Thái Hanh có ngồi cạnh cậu thì tâm trạng của cậu cũng không bớt xấu hổ hơn được chút nào, thậm chí cậu còn nghi ngờ rằng mình bị bắt ngồi cùng bàn với người lớn để hỏi han này họ trong dịp Tết.

Bình thường Điền Chính Quốc rất hoạt ngôn nhưng lại không giỏi hòa đồng với những người lớn tuổi, nhất là khi mọi người ở đây đều là phần tử trí thức cao, còn cậu lại là một bé lưu manh thi đứng nhất từ dưới lên. Cậu càng nhìn càng thấy ánh mắt của họ rất... đau lòng?

Cậu chọt chọt Kim Thái Hanh: "Có cần em nói gì không? Ngồi thế này lúng túng quá..."

Kim Thái Hanh lặng lẽ nắm tay cậu đang đặt dưới bàn, "Tôi nói là được, chút nữa đồ ăn lên em cứ ăn thôi."

Anh nói thế rồi thì Điền Chính Quốc sẽ nghe theo.

Khi các món ăn gần như đã sẵn sàng, Điền Chính Quốc thấy mọi người động đũa rồi cậu mới bắt đầu gắp thức ăn, thỉnh thoảng còn gắp cho Kim Thái Hanh tạo ra ảo giác mình hiền lương thục đức, để giành được sự ưu ái của các giảng viên, để sau này có dạy cậu thì còn nhờ mặt mũi của giáo sư Kim cho thêm chút điểm.

Kim Thái Hanh mở miệng, nâng ly với mọi người có mặt, Điền Chính Quốc thấy thế cũng nhả miếng xương sườn trong miệng ra, cũng bưng ly rượu cho ra dáng.

"Cảm ơn các vị đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình, tôi kính một trước một ly."

Hôm nay uống rượu đỏ, lúc đầu Điền Chính Quốc cho là cậu phải nâng ly với Kim Thái Hanh nhưng sau khi anh uống ly của mình xong thì lấy ly của Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh đổi cho cậu một ly nước cam, "Em không uống được rượu đỏ, uống nước trái cây đi."

Dù đã đổi nhưng Kim Thái Hanh vẫn uống phần rượu của Điền Chính Quốc vì phép xã giao, mấy chục giáo sư thay nhau nâng ly chúc phúc, một mình Kim Thái Hanh cũng liên tục uống hai phần rượu.

Có thể tưởng tượng được đó, Kim Thái Hanh say.

Điền Chính Quốc đỡ Kim Thái Hanh say khướt ra khỏi khách sạn, cậu gọi tài xế, nhét Kim Thái Hanh say xỉn vào ghế sau.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Kim Thái Hanh thế này, tửu lượng của anh quá tốt, không phải vướng tình hình hôm nay thì không thể rót say được anh, Điền Chính Quốc thấy lạ không khỏi chọc anh, "Kim Thái Hanh Trần, anh sao vậy hở."

Kim Thái Hanh dựa trên vai Điền Chính Quốc, tóc rối bù, những sợi tóc dài che đôi mắt trông anh khá yếu đuối.

Điền Chính Quốc buồn cười, "Cũng có lúc anh uống nhiều nha, giáo sư Kim?"

"Điền Chính Quốc, anh muốn hôn em." Kim Thái Hanh chợt nói.

"E hèm, tài xế lái thay còn ở đây, tém lại tí đi."

Tài xế nghe Điền Chính Quốc nói vậy thì đáp: "Hai vị muốn làm gì cũng được, đừng lo cho tôi, chúng tôi đều là tài xế chuyên nghiệp không xâm phạm quyền riêng tư của khách hàng."

Ngay khi tài xế vừa dứt lời thì Kim Thái Hanh đã đè Điền Chính Quốc xuống ghế xe, mạnh mẽ hôn cậu.

Điền Chính Quốc cũng chẳng văn vẻ gì, ôm cổ Kim Thái Hanh hôn đáp lại anh. Vì cồn nên hôm nay môi của Kim Thái Hanh vô cùng nóng bỏng, khiến cho nhiệt độ trong người Điền Chính Quốc tăng lên nhanh chóng, hai người hôn đến mức suýt mất kiểm soát, may mà Điền Chính Quốc vẫn còn lại chút lý trí, khi Kim Thái Hanh mò tay vào quần cậu đã đẩy anh ra.

Kim Thái Hanh bày tỏ tủi thân, "Điền Chính Quốc, em không yêu anh."

Điền Chính Quốc bình tĩnh lại hơi thể gấp gáp của mình, nhỏ giọng: "Đừng háo sắc vậy chứ, về rồi làm."

Đêm nay Kim Thái Hanh cực kỳ nhiệt tình, mặc dù lúc bình thường anh cũng đã chăm chỉ lắm rồi nhưng hôm nay là điên cuồng vô cùng.

Lỗ nhỏ của Điền Chính Quốc đã bị chịch cho hơi sưng, Kim Thái Hanh không những không giảm tốc mà còn lấy thêm một cái trứng rung từ trong tủ ra, vừa địt Điền Chính Quốc vừa đút ngón tay mở rộng cho cậu, thô bạo nhét trứng rung vào.

Kim Thái Hanh vốn đã rất to, trong lúc ra vào kéo căng lỗ hậu của Điền Chính Quốc ra đến mức tối đa, còn nhét một quả trứng rung vào quả thật là sắp căng nứt lỗ hậu của cậu.

Điền Chính Quốc kêu đau, bàn tay đang ôm anh bất giác để lại vài vết cào trên lưng.

"Kim Thái Hanh, anh nhẹ chút... em đau..."

"Không đau, không đau." Kim Thái Hanh an ủi hôn khẽ lên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu, "Lỗ dâm nhỏ của Điền Chính Quốc ăn được mọi thứ."

Anh đẩy mạnh dương vật của mình vào bên trong, đưa trứng rung vào sâu trong lỗ nhỏ. Điền Chính Quốc đau đến mức nước mắt lăn dài trên khóe mắt.

"Kim Thái Hanh... anh không thương em..."

"Sao lại không, anh thương Điền Chính Quốc nhất."'

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng ra vào trong cơ thể cậu, đưa đẩy cọ xát trứng rung vào trong vách thịt làm cho Điền Chính Quốc dần dần cảm nhận được khoái cảm trong đau đớn.

Điền Chính Quốc hít mũi, "Anh động nữa đi, hình như có hơi thích..."

Kim Thái Hanh cười, "Anh đã nói lỗ nhỏ của Điền Chính Quốc có thể ăn hết mọi thứ mà."

Anh với tay lấy điện thoại ở đầu giường, bậc trứng rung đến nấc cao nhất.

Lần này không chỉ Điền Chính Quốc mà ngay cả anh cũng thở dốc, trứng rung chấn động mạnh mẽ trong lỗ thịt cũng cùng lúc truyền đến dương vật anh, từng cơn khoái cảm chất chồng làm anh tê cả da đầu.

Điền Chính Quốc rên rỉ lộn xộn, miệng nói linh tinh: "A a a sướng quá... nhanh quá à... sắp bị chấn chết mất... sao lại sướng thế a ưm..."

Kim Thái Hanh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, kích thích điểm dâm của Điền Chính Quốc cùng với trứng rung, giã cho toàn thân run rẩy theo tần số rung, lỗ nhỏ bị đâm cho văng phụt cả nước, nước bắn tung tóe khi Kim Thái Hanh rút dương vật ra, ga trải giường bên dưới đã ướt đẫm cả mảng.

Kim Thái Hanh còn mang theo men say, động tác đụ địt của anh cực kỳ hung ác, suýt chút nữa nện cho Điền Chính Quốc ngất xỉu, Điền Chính Quốc như sắp chết, run rẩy xuất tinh.

Đây là lần thứ ba trong đêm nay, Điền Chính Quốc bị khoái cảm liên tục mãnh liệt làm cho co giật cả người, làm lỗ nhỏ mút mát dương vật của Kim Thái Hanh nhanh hơn, cơn cực khoái vẫn còn tiếp tục, kích thích vẫn chưa ngừng lại, Điền Chính Quốc khóc la: "Kim Thái Hanh anh địt nhanh quá à... em chết mất... đừng làm nữa mà... a a a a chết mất... sắp bị cu to của anh đụ chết rồi..."

Kim Thái Hanh không cho cậu cơ hội nghỉ ngơi, đụ địt càng lúc càng nhanh, sau khi giã một trận điên cuồng thì cuối cùng anh cũng chậm lại, mỗi lần đều rút ra cho đến khi chỉ còn đầu khấc trong lỗ nhỏ, sau đó anh chợt đút vào lút cán, mỗi lần đâm là mỗi lần gọi tên Điền Chính Quốc.

"Điền Chính Quốc.. Điền Chính Quốc... Điền Chính Quốc... được anh địt có sướng không?"

Điền Chính Quốc bị anh làm cho hình thành phản xạ, chỉ cần vừa nghe anh gọi tên đã run rẩy cả người nức nở: "Sướng lắm... ưm... sướng lắm..."

Cứ thế một lúc Kim Thái Hanh lại tăng tốc độ đâm rút lần nữa, nhanh hơn sâu hơn, kích thích cho Điền Chính Quốc bật khóc, toàn thân trở nên nhạy cảm. Kim Thái Hanh vuốt ve khắp người cậu, cậu sẽ run rẩy theo anh, trứng rung trong người đã trượt vào nơi sâu nhất, rung vào điểm dâm, Kim Thái Hanh đâm rút càng làm cho trứng rung cấn mạnh vào chỗ kia hơn, cậu thật sự quá sướng, thật sự sắp chết.

"A a a a Kim Thái Hanh... nhanh quá em chết mất... thật sự chết mất... anh bắn nhanh lên cho em..."

Kim Thái Hanh xoa nắn mạnh dương vật cậu mấy lần, cùng lúc thân dưới cũng thô bạo đâm vào lỗ nhỏ của cậu, bắn vào trong cơ thể Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc rùng mình vì sức nóng tinh dịch của anh, cậu cũng bắn tinh.

Trong quá trình xuất tinh Điền Chính Quốc rã cả người, đầu óc hỗn loạn, dương vật của Kim Thái Hanh vừa bắn xong vẫn chưa mềm xuống liên tục đâm vào điểm nhạy cảm của cậu không ngừng, trứng rung vẫn còn chấn động kéo dài cơn cực khoái đến vô tận. Điền Chính Quốc bắn xong mê man một lúc rồi cứ thế ngất đi.

Nhưng dương vật cậu bắn xong vẫn chưa thôi, khi chủ nhân bất tỉnh nó rỉ nước tiểu ra tiểu hết lên giường.

Kim Thái Hanh không vội rút ra mà trước tiên lấy điện thoại lại chụp bức ảnh quý giá này, anh chụp xong rồi cúi xuống hôn lên dương vật của Điền Chính Quốc, thì thầm vào tai cậu, "Điền Chính Quốc, tôi yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro