LXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc cựa người tỉnh dậy, dù ga trải giường dưới người đã được thay nhưng cậu vẫn xấu hổ đến mức muốn chôn mình xuống.

Vừa tiểu vừa ngất, dù là cái nào thì cũng rất xấu hổ chứ nói chi cả hai xảy ra cùng một lúc.

Kim Thái Hanh hút thuốc ở ban công xong nhìn thấy Điền Chính Quốc tỉnh thì đi đến bên giường, nhẹ nhàng hỏi cậu: "Có khó chịu ở đâu không?"

Điền Chính Quốc giấu mình dưới chăn nhưng cũng không trốn thật, còn ẹo qua ẹo lại.

Kim Thái Hanh vỗ mông cậu, "Điền Chính Quốc, em cuốn chăn lại vậy tôi phải ngủ thế nào?"

Điền Chính Quốc lặng lẽ mở chăn ra, "Mau lên đây."

Kim Thái Hanh chui vào ôm Điền Chính Quốc từ đằng sau, "Sao vậy Điền Chính Quốc, giận à?"

"Không phải giận, chỉ là xấu hổ quá thôi." Điền Chính Quốc ồm ồm nói.

"Không xấu hổ," Kim Thái Hanh vỗ về lưng cậu, "Điền Chính Quốc vừa ngất vừa tè dầm dễ thương lắm."

"Á á á á á á!"

Xấu hổ muốn chết rồi anh còn nhắc lại rồi nhấn mạnh.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc im lặng nhìn Kim Thái Hanh, chui ra hỏi ra: "Ờm thì... lần sau chơi nữa được không?"

Mắt Kim Thái Hanh lóe ánh sáng quỷ ma, "Được."

Điền Chính Quốc lại chui về.

Học bài, làm tình, cuối tuần trôi qua như thế. Thứ hai Điền Chính Quốc đến lớp thấy Tóc Xanh biến thành Xanh Lá.

"Không muốn đi học nữa hả?" Điền Chính Quốc nghi ngờ hỏi.

Trần Phương Thu Dương nhăn mặt, "Anh Điền, hỏi ông cái này, ông với Kim Thái Hanh thành lập quan hệ như nào vậy?"

Điền Chính Quốc giả vờ bí ẩn dựa vào cây, "Chuyện này ấy à, nói ra rất dài dòng, tôi nói ngắn gọn vậy."

"E hèm, thật ra thế này, Kim Thái Hanh theo đuổi tôi ráo riết, tấn công đủ kiểu, tôi hết cách rồi nên đành thử đồng ý với ảnh trước, sau này cảm giác cũng khá tốt."

Trần Phương Thu Dương gật đầu, "Cho nên là chẳng có thử gì hết đúng không?"

"Không khác nhiêu đâu, sao vậy, ông được ai theo đuổi hả?"

"Ờ thì, chờ tôi xác định rồi nói với ông."

Trần Phương Thu Dương tung tăng đi mất, Điền Chính Quốc thấy buồn cười, đúng là mùa đông đang đến, ngay cả kẻ ngốc cũng muốn yêu.

Điền Chính Quốc vốn đang cười vui vẻ thì chợt Kim Thái Hanh đi sau cái cây ra, hỏi cậu, "Theo đuổi ráo riết? Tấn công đủ kiểu? Em hết cách?"

Điền Chính Quốc: "Daddy ơi em sai rồi."

Kể từ lần cuối giao lưu thân thiện với Kim Thái Hanh, cậu đã xây dựng chính sách chiến lược sáng không chịu học thì chiều không được nhảy, mà vừa hay học buổi chiều cũng rất buồn ngủ nên điều này giúp nâng cao hiệu quả rất nhiều.

Trong chớp mắt, chỉ còn vài tuần nữa là đến thi cuối kỳ, giải đấu hip-hop cũng sắp được tổ chức, trách nhiệm trên người Điền Chính Quốc trở nên nặng nề hơn nhưng bây giờ cậu còn không còn cảm giác mệt mỏi bế tắc nào nữa, thấy mọi người ngồi trong thư viện cũng không còn thấy đáng sợ, bởi vì bây giờ cậu đã trở thành một thành viên trong đó.

Cuối học kỳ lại đến thời gian chọn môn học, notebook của Điền Chính Quốc vẫn còn để trong ký túc xá, thế là cậu lại lặp lại kịch bản như học kỳ trước.

Điền Chính Quốc nằm dài trên bàn muốn khóc, "Tại sao máy của tui chơi game thì mượt như bơ mà đến chọn khóa lại tèo?"

Bạn cùng phòng vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cậu và Kim Thái Hanh, hả hê: "Xem ra ông lại có một cuộc hội ngộ lãng mạn với Kim Thái Hanh nữa rồi."

"Tui sợ không chọn được lớp của Kim Thái Hanh á chứ!"

Bạn cùng phòng: "... Không ai giành với ông đâu."

Điền Chính Quốc nhắn tin cho Kim Thái Hanh: Hanh Hanh ơi, máy em đứng rồi, lỡ không chọn được lớp của anh thì sao giờ?

Kim Thái Hanh: Qua chỗ tôi đi, không đứng.

Điền Chính Quốc: Anh đang ở văn phòng nào? Khoa kinh doanh hay khoa em?

Kim Thái Hanh: Đang ở dưới ký túc xá của em.

Điền Chính Quốc đứng dậy rời đi, chạy một mạch xuống đầu, đúng là xe của Kim Thái Hanh đang đậu ở đó.

"Nhanh nhanh nhanh, mở hệ thống lên, em sắp trễ rồi."

Kim Thái Hanh vẫn rất thong thả đưa notebook cho cậu.

Điền Chính Quốc vội vàng nhập mã số sinh viên và mật khẩu của mình, đăng nhập thành công vào hệ thống, nhìn vào cột bắt buộc là kinh tế vĩ mô và giảng viên... chỉ còn lại mỗi Kim Thái Hanh.

Cậu không biết sao nhưng tim khó chịu như bị ai nhéo, từ từ chọn cái tên đó, chọn xong thì thấy lớp chỉ mới có ba người.

Kim Thái Hanh còn cười, "Tôi đã nói là không cần lo lắng, những sinh viên chưa chọn lớp tự động sẽ được đưa vào lớp tôi."

Điền Chính Quốc không vui, rì rì chọn xong mấy lớp khác rồi đóng notebook lại, im lặng một lúc rồi nói kiên quyết, "Kim Thái Hanh, em sẽ lập một trạm chống anti cho anh."

Rõ ràng là Kim Thái Hanh tốt thế mà, cậu không thể để chịu tai tiếng vô duyên vô cớ nữa.

Điền Chính Quốc nói là làm, tạo một acc clone tên là "Fanclub toàn cầu của Kim Thái Hanh", đồng thời đăng một số bức ảnh cá nhân của Kim Thái Hanh mà cậu sưu tầm được từ lâu, giới thiệu là: Giáo sư đẹp trai thế này ai mà không yêu, sau đó đăng bài lên nhóm: Mọi người, nếu tiện thì chia sẻ bài này giùm, chống anti cho anh dâu của mọi người.

Lời kêu gọi của Điền Chính Quốc vẫn còn đó, một lúc sau đã có hơn chục lượt chia sẻ, một lúc sau nữa Điền Chính Quốc xem muốn ngốc luôn.

"Confession của trường cũng chia sẻ giúp á?"

Cậu hỏi trong nhóm: Ai có mặt mũi dữ vậy? Thuyết phục được cả Confession trường?

Trần Phương Thu Dương yên lặng giơ tay: Tui.

Điền Chính Quốc nhắn riêng với anh chàng: Ông sao vậy, đừng bảo bé ngốc như ông còn đi làm mướn cho Confession chứ?

Trần Phương Thu Dương: Không á, Confession là bạn trai tui, chỉ nhờ giúp thôi.

Điền Chính Quốc: ???

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại câm nín, hình như cậu đã có thể hiểu vì sao mọi người lại như nuốt phải ruồi khi nghe thông báo cậu và Kim Thái Hanh bên nhau rồi.

Bởi vì bây giờ cậu cũng có biểu hiện như thế đó.

Điền Chính Quốc hỏi một câu kinh điển: "Giữa hai người... yêu nhau thế nào vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro