LXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỉnh thoảng Điền Chính Quốc sẽ đăng một số bức ảnh đẹp của Kim Thái Hanh lên acc clone và gần đây bài luận văn của giáo sư Kim cũng nhận được giải thưởng, cậu uy hiếp dụ dỗ mấy người anh em chơi thân giúp đỡ chia sẻ, hơn nữa nhờ sức ảnh hưởng của Confession, sau khi được lan truyền thì thật sự có mấy người thật lòng đứng ra nói đỡ cho Kim Thái Hanh.

Thật ra hầu hết những tin đồn không hay về Kim Thái Hanh đều là được chăng hay chớ, sinh viên toàn trường đều biết Kim Thái Hanh là giáo sư thế nào, mà cũng chỉ có vài trăm người là thật sự được gặp Kim Thái Hanh. Về cơ bản, mới đầu ai cũng như Điền Chính Quốc tưởng đó sẽ là lão giáo sư phốp pháp nhưng không ngờ anh lại là một người tri thức trẻ tuổi nhã nhặn phong độ. Sau khi những bức ảnh của Kim Thái Hanh bị lộ ra nhiều hơn, không hiểu sao anh gom được một mớ fan nhan sắc.

Làn sóng chống anti đầu tiên khá hiệu quả, vì vậy Điền Chính Quốc bắt đầu lo lắng cho địa vị vợ của thầy của mình.

Trước giờ học ngày thứ sáu cậu ngồi đối diện chỗ của Kim Thái Hanh đọc sách, gần sắp hết kỳ nên thư viện không còn chỗ trống, thế là cậu dời địa điểm học tập đến văn phòng của Kim Thái Hanh, còn giành được quyền giữ thẻ văn phòng của giáo sư Kim, bình thường nếu Kim Thái Hanh không ở khoa ngôn ngữ thì đây chính là phòng tự học của cậu.

Điền Chính Quốc bỗng hỏi Kim Thái Hanh một vấn đề, "Này, giáo sư Kim, cuối kỳ em thật sự không có điểm chuyên cần hở?"

"Vậy không tốt à?" Kim Thái Hanh hỏi lại cậu, "Cuối kỳ thi được bao nhiêu thì thành tích cuối cùng sẽ là bấy nhiêu, không cần phải tổng hợp điểm chuyên cần giống những người khác."

"Vậy nhỡ em không đạt yêu cầu rồi sao? Năm sau phải thi lại hở?"

Kim Thái Hanh gõ đầu cậu, "Điền Chính Quốc, ngay cả điểm trung bình em cũng không đủ thì có xứng với bé Điền bé Kim không?"

Điền Chính Quốc đau khổ, cậu còn tưởng quan hệ của mình với Kim Thái Hanh tốt thế này anh sẽ mở cửa sau cho mình nhưng không ngờ bảo không là không.

"Aiz, được rồi, dù sao em có thi rớt thì người mất mặt với các giáo sư khác cũng không phải em." Điền Chính Quốc cố ý.

Kim Thái Hanh buồn cười, đứng dậy xoa đầu cậu, "Đi nào, đến giờ vào lớp rồi."

"Vậy em vào trước, anh vào sau."

Kim Thái Hanh hôn Điền Chính Quốc, "Vào cùng."

Điền Chính Quốc vui vẻ, "Ok luôn."

Đúng như Kim Thái Hanh dự đoán, đây là lớp áp chót trước kỳ thi cuối kỳ và số người tham gia lớp học đã đạt mức cao mới, Điền Chính Quốc đếm sơ... còn nhiều hơn chục người?

Cậu ngẫm một lúc đã hiểu, đến vì nhan sắc của Kim Thái Hanh.

Biết thế đã không chống anti cho anh, nào biết toàn trêu hoa ghẹo bướm...

Kim Thái Hanh điều chỉnh micro xong thì mỉm cười, "Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp giảng dạy của tôi, số sinh viên có mặt vượt quá sĩ số trong danh sách, thật là hãnh diện."

Mọi người bật cười, Kim Thái Hanh nói tiếp: "Cảm ơn các bạn đã tham gia, bất kể là mục đích gì, tôi hi vọng mọi người ít nhất có thể học được gì đó sau khi vào lớp."

"Nếu các bạn đến đây với mục đích nước tới chân mới nhảy thì thật đáng tiếc vì khóa học kinh tế vi mô của tôi đã kết thúc vào tuần thứ mười tám. Không có trọng điểm cũng không có tài liệu tham khảo, điều tôi thường giảng trong lớp đã là tài liệu hết rồi."

Bên dưới truyền đến tiếng ai oán, có người bắt đầu đá bàn gây ra tiếng phản đối.

Kim Thái Hanh phớt lờ điều này tiếp tục nói: "Các bạn ở đây đều là sinh viên ngôn ngữ Anh, chắc hẳn ngay từ đầu đã không rõ vì sao mình phải học kinh tế vi mô, thậm chí còn học bằng tiếng Anh. Trong số các bạn có lẽ có người muốn làm giáo viên, có người muốn làm phiên dịch, nhà ngoại giao, rất nhiều nhưng chắc chắn không có ai nghĩ đến muốn làm một nhà kinh tế đúng không?"

Tất nhiên, nếu họ muốn thành nhà kinh tế thì cớ gì không chọn chuyên ngành liên quan đến kinh tế ngay từ đầu luôn mà phải học một môn không liên quan đến chuyên ngành?

"Vậy tôi có thể nói cho các bạn biết, ý nghĩa của khóa học này là dù là sinh viên khoa ngôn ngữ cũng có thể đánh giá cao sức hấp dẫn của kinh tế học. Có lẽ nó đã bắt đầu nảy mầm trong tim ai đó và mang lại những khả năng vô tận. Ý nghĩa của đại học ở chỗ mang đến cho mỗi bạn trẻ cơ hội tích lũy và lựa chọn, để các bạn từ từ suy nghĩ xem mình sẽ trở thành người thế nào trong tương lai, chứ bạn không nhất định phải làm công việc liên quan đến tiếng Anh sau khi đã chọn khoa tiếng Anh."

Kim Thái Hanh chuyển sự chú ý sang Điền Chính Quốc và nói với cậu, "Bạn có thể trở thành giáo viên, có thể trở thành một nhà kinh tế, cũng có thể trở thành một dancer chuyên nghiệp."

Mọi người ở dưới vỗ tay mãi không thôi, theo tiếng vỗ tay đó, Kim Thái Hanh cúi chào mọi người, "Lớp kinh tế vi mô của Kim Thái Hanh học kỳ này đã kết thúc. Chúc các bạn có thành tích tốt và cuộc sống đầy đặc sắc, và một vài bạn học khác, học kỳ sau chúng ta gặp lại."

Sau khi nói xong những gì cần nói, Kim Thái Hanh cầm giáo án rời đi trước, bỏ lại cả lớp ngơ ngác nhìn nhau.

Ý là... thật sự không cần đến nữa?

Điền Chính Quốc là người đầu tiên rời khỏi lớp, cậu đi theo Kim Thái Hanh đến tận văn phòng, đè anh xuống ghế hỏi: "Mấy lời vừa nãy có phải anh cố ý nói cho em nghe không?"

Kim Thái Hanh thành thật trả lời, "Một phần."

"Vậy phần khác?"

"Phần khác là khuôn mẫu cố định của mỗi học kỳ, thay đổi tùy theo tình huống nhưng học kỳ này khá đặc biệt."

Điền Chính Quốc dạng chân ngồi lên đùi Kim Thái Hanh, ôm eo, vùi mặt vào lòng anh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Kim Thái Hanh, em yêu anh, em tốt nghiệp rồi muốn kết hôn với anh."

Kim Thái Hanh vuốt ve ngón áp út tay trái của cậu, cười hỏi: "Vội vậy à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro