LXV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một tuần nữa là thi, CLB hip-hop tạm dừng tập luyện để các thành viên tập trung ôn bài. Lúc này Điền Chính Quốc căng thẳng vô cùng vì dù sao cậu cũng là người xếp chót ở học kỳ trước, lại thêm kinh tế vi mô vừa khó vừa không có điểm chuyên cần, áp lực rất lớn.

Mùa đông đã đến nhưng vẫn chưa lạnh.

Cả cuối tuần Điền Chính Quốc thành thật ôn bài đọc sách trong phòng làm việc của Kim Thái Hanh, trừ ăn ngủ thì hiếm khi rời khỏi đó, cậu sợ mình thi tệ làm Kim Thái Hanh mất mặt.

Kim Thái Hanh đòi hỏi mấy lần nhưng bị cậu phớt lờ, trong cơn giận anh mang cả người cả sách vào phòng ngủ.

Điền Chính Quốc còn bướng nói muốn học muốn học.

"Điền Chính Quốc, em còn không thỏa mãn thú tính của giáo sư tôi sẽ đánh rớt em."

"Đù mé! Kim Thái Hanh, anh không thể cầm thú vậy chứ!"

Kim Thái Hanh xoa đầu vú, ghé vào tai cậu nói: "Em cũng gọi tôi là cầm thú rồi thì có gì tôi không thể?"

Thế là được sướng nguyên ngày.

Sau khi làm xong Điền Chính Quốc dùng ngón chân móc eo Kim Thái Hanh, hỏi anh: "Giáo sư Kim, thật sự không thể cho em đi cửa sau hở?"

"Điền Chính Quốc, sao em không tin rằng mình cũng có thực lực hửm?"

Đương nhiên là Điền Chính Quốc không tin rồi, học kỳ trước thành tích của cậu tệ như thế thì sao có thể bù lại trong mấy tháng được.

"Được rồi được rồi," Điền Chính Quốc xuống giường, "Em đi học bài."

Kim Thái Hanh đè eo cậu lại kéo về giường, "Bây giờ em hơi căng thẳng quá độ, cần phải thả lỏng thích hợp."

"Giờ mà còn thả lỏng á? Anh thật sự không sợ em làm anh mất mặt mà."

Kim Thái Hanh đưa quần áo cho Điền Chính Quốc, "Nào, chúng ta đi dạo."

Điền Chính Quốc ra ngoài với Kim Thái Hanh, nhìn thấy một anh đẹp trai cao ráo đi tới chào hỏi, cậu hỏi: "Ai vậy?"

Kim Thái Hanh: "Hàng xóm kế bên, hình như là thành viên của ban nhạc nào đó, họ Quý."

"Chơi nhạc? Vậy giới thiệu cho em biết đi!"

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Không cần thiết."

Đầu đường đêm nay rất nhộn nhịp, biểu diễn đường phố thường trú, đốt pháo hoa không biết ăn mừng điều gì, hòa với gió mát đầu đông làm cho mọi thứ thật dễ chịu.

"Không phải hôm nay thứ bảy hả? Sao ở đây vắng vậy?" Điền Chính Quốc hỏi Kim Thái Hanh.

Bình thường cuối tuần ở đây luôn đông đúc nhưng không nay lại khá vắng vẻ, chỉ có vài ba người.

Điền Chính Quốc thấy hôm nay Kim Thái Hanh ăn mặc rất chính thức, tóc tai gọn gàng thì trong lòng dần dần có linh cảm.

Cậu không chắc những gì mình nghĩ có đúng không nhưng con tim đang đập thình thịch, ngay cả hơi thở cũng trở nên vội vàng.

"Kim Thái Hanh, đừng bảo là anh..."

Cậu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Kim Thái Hanh, tim đập càng lúc càng nhanh.

Khi đang nói chuyện, nghệ sĩ đường phố bất ngờ dừng bài hát vui tươi, sôi nổi lại và thay vào đó là một giai điệu lãng mạn.

Pháo hóa xa xa càng lúc càng rộ, ánh sáng nhiều màu tô điểm lấp lánh cho đôi mắt của Điền Chính Quốc, người qua đường dừng bước, xung quanh hai người dần hình thành một vòng tròn.

Đầu óc Điền Chính Quốc rối bời, hóa ra pháo hoa là vì cậu, biểu diễn đường phố cũng là vì cậu, ngay cả những người đi đường này cũng là vì cậu.

Những điều tốt đẹp, may mắn này không phải là trùng hợp mà là những điều kỳ diệu được Kim Thái Hanh tích lũy.

Kim Thái Hanh quỳ một chân xuống trước mặt cậu, lấy hộp nhẫn từ trong túi đưa ra cho Điền Chính Quốc.

Đến giờ phút này, Điền Chính Quốc vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, cậu hoàn toàn không có cảm giác là hiện thực, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Kim Thái Hanh sẽ cầu hôn mình vào thời điểm này, trường hợp này, thật sự là làm cậu trở tay không kịp.

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đầy chân thành, "Kế hoạch ban đầu định là cầu hôn riêng với em nhưng tôi biết em thích trở thành tiêu điểm, em thích cảm giác được dõi theo."

Anh nói quá đúng, quả thật Điền Chính Quốc rất thích cảm giác được cầu hôn trước mặt người khác, như thể toàn thế giới đang chứng kiến tình yêu của họ.

Kim Thái Hanh nói khẽ: "Gả cho anh nhé, Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc hạnh phúc đến mức rơi cả nước mắt, nói nguyên một tràng: "Em đồng ý em đồng ý em đồng ý!"

Cậu để Kim Thái Hanh đeo nhẫn cho mình, vừa đúng kích cỡ, họ ôm hôn nhau trong tiếng vỗ tay chúc phúc.

Có rất ít những khoảnh khắc thế này trong cuộc đời, Điền Chính Quốc ôm Kim Thái Hanh thật chặt, cố gắng cảm nhận sự xúc động và hạnh phúc của khoảnh khắc này bằng tất cả sức lực của mình.

"Điền Chính Quốc, sao lại khóc?"

Điền Chính Quốc lau nước mắt, "Không được, em rút lại lời mình vừa nói, nếu cuối kỳ em không đậu thì em không gả cho anh."

Kim Thái Hanh cười khẽ, "Nhẫn đeo rồi thì không được trả lại."

"Vậy lỡ rớt thật thì sao?"

Kim Thái Hanh: "Rớt thì thi lại."

"Thi lại vẫn rớt?"

"Thi lại nữa."

"Thi lại nữa vẫn rớt nữa?"

"Thì tôi dạy riêng một mình em."

"Vậy nếu vẫn rớt thì phải làm sao?"

Kim Thái Hanh: "Tôi nuôi em."

"Kim Thái Hanh, anh thật tốt quá!"

Điền Chính Quốc bật người nhảy lên ôm Kim Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro