Chương 14: Những Mảnh Ghép Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh bình minh đang lúc này len lỏi qua khe cửa sổ, đánh thức Điền Chính Quốc khỏi giấc ngủ chập chờn. Cậu mở mắt, nhìn đống tài liệu và chiếc laptop vẫn sáng màn hình trên bàn. Quyết tâm tìm ra sự thật về cái chết của Lâm Dương Kiệt như ngọn lửa âm ỉ, giúp cậu vượt qua nỗi đau tột cùng, dù chỉ là tạm thời.

Chính Quốc bước ra ban công, hít sâu không khí buổi sáng Bắc Kinh. Thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp, tiếng còi xe và tiếng người nói chuyện vọng lên từ đường phố bên dưới. "Một ngày mới, một bước tiến mới," cậu tự nhủ, cố gắng truyền cho mình sự can đảm mà cậu không hoàn toàn cảm thấy.

Điện thoại lúc này của cậu rung lên, tin nhắn từ Mẫn Doãn Kỳ hiện ra: "Tìm được thông tin quan trọng. Gặp tại Cà phê cũ lúc 9 giờ."

Tim Chính Quốc đập nhanh hơn. Đây có thể là manh mối đầu tiên họ cần. Cậu nhanh chóng chuẩn bị, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng đang cuộn trào nhiều cảm xúc.

Cà phê thân quen cuối góc phố này, nơi mà Chính Quốc và Dương Kiệt thường lui đến hẹn hò, giờ đây trở nên xa lạ. Mỗi góc quán đều chứa đựng kỷ niệm, khiến trái tim cậu nhói đau. Doãn Kỳ và Phác Chí Mẫn đã ngồi sẵn ở một góc khuất, vẻ mặt nghiêm trọng.

Chính Quốc nói khi ngồi xuống, cố giữ giọng bình thản. "Có chuyện gì vậy?"

Doãn Kỳ nhìn quanh, đảm bảo không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện. "Anh đã tìm hiểu về công ty mà Dương Kiệt sang để nâng cao trình độ đó," hắn nói, giọng trầm xuống. "Và dường như anh đã phát hiện ra điều không ngờ tới."

Chính Quốc và Chí Mẫn nghiêng người về phía trước, chăm chú lắng nghe. Không khí căng thẳng bao trùm bàn họ.

"Công ty đó có liên quan mật thiết đến một tập đoàn lớn ở Trung Quốc," Doãn Kỳ tiếp tục. "Đó là tập đoàn Kim Thị."

Chính Quốc cảm thấy như có luồng điện chạy qua người. "Kim Thị? Đó không phải là..."

"Đúng vậy," Chí Mẫn xác nhận, giọng trầm xuống. "Đó là công ty của gia đình Thái Hanh."

Chính Quốc cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tại sao Dương Kiệt lại liên quan đến công ty của Thái Hanh? Và tại sao anh không bao giờ nói với cậu về điều này? Hàng ngàn câu hỏi bắt đầu nảy sinh trong đầu cậu.

"Còn nữa," Doãn Kỳ nói tiếp, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng. "Theo những gì anh tìm hiểu được, có vẻ như trước khi... trước khi mà xảy ra chuyện, Dương Kiệt đang cố gắng điều tra và xâm nhập vào hệ thống của Kim Thị."

"Nhưng tại sao?" Chính Quốc hỏi, cảm thấy hoang mang và lo lắng. Cậu không thể hiểu được tại sao Dương Kiệt lại làm một việc nguy hiểm như vậy.

"Đó là điều chúng ta cần tìm hiểu," Chí Mẫn nói, giọng đầy quyết tâm. "Nhưng một điều chắc chắn là, cái chết của Dương Kiệt có liên quan đến Kim Thị."

Chính Quốc cảm thấy cơn giận và quyết tâm bùng lên trong lòng. Cậu siết chặt nắm đấm dưới bàn, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình. "Chúng ta cần tìm hiểu thêm về tập đoàn này," cậu nói, giọng đầy quyết tâm.

Doãn Kỳ gật đầu, vẻ mặt đầy suy tư. "Anh đã lên kế hoạch rồi. Sắp tới, Kim Thị sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện. Anh có thể đưa các cậu vào dự tiệc đó."

Chính Quốc và Chí Mẫn nhìn nhau, rồi gật đầu đồng ý. Đây có thể là cơ hội duy nhất để họ tiếp cận gần hơn với tập đoàn bí ẩn này và tìm ra mối liên hệ giữa nó với cái chết của Dương Kiệt.

"Nhưng chúng ta cần phải cẩn thận," Chí Mẫn cảnh báo. "Nếu Dương Kiệt đã gặp chuyện vì điều tra họ, chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy một hỗn hợp của sợ hãi và quyết tâm. "Mình biết. Nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác. Mình phải biết sự thật về cái chết của Dương Kiệt, dù phải trả giá bất cứ điều gì."

Khi rời khỏi quán cà phê, Chính Quốc cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Cậu nhìn lên bầu trời xanh thẳm của Thượng Hải, thầm nghĩ: "Dương Kiệt, em đang tiến gần hơn đến sự thật rồi. Hãy dõi theo em nhé."

Những ngày tiếp theo, ba người bạn miệt mài chuẩn bị cho buổi tiệc. Họ nghiên cứu kỹ về tập đoàn Kim Thị, tìm hiểu về các thành viên chủ chốt và lên kế hoạch chi tiết cho việc thu thập thông tin.

Chính Quốc đã dành hàng giờ đồng hồ xem xét các bài báo và báo cáo tài chính của Kim Thị, cố gắng tìm ra bất kỳ điều gì bất thường. Cậu cũng cố gắng nhớ lại mọi chi tiết về những cuộc trò chuyện cuối cùng với Dương Kiệt, hy vọng tìm ra một manh mối mà trước đây cậu có thể đã bỏ qua.

Một buổi tối, khi đang ngồi giữa đống tài liệu, Chính Quốc bỗng cảm thấy một cơn đau nhói trong tim. Cậu nhặt lên một tấm ảnh của Dương Kiệt, cảm thấy nước mắt bắt đầu dâng lên.

"Anh ơi," cậu thì thầm, "tại sao anh không nói với em? Tại sao anh phải làm tất cả những điều này một mình? Em đã ở đây, luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với anh."

Chính Quốc để nước mắt rơi tự do, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cuộc điều tra này. Cậu nhận ra rằng, trong quá trình tìm kiếm sự thật, cậu đã cố gắng kìm nén nỗi đau của mình. Nhưng giờ đây, khi đối mặt với những bí mật của Dương Kiệt, nỗi đau ấy lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Đêm đó, Chính Quốc ngủ một giấc dài và sâu nhất kể từ khi nhận tin Dương Kiệt mất. Trong giấc mơ, cậu thấy Dương Kiệt đứng trước mặt mình, mỉm cười ấm áp và nói: "Hãy mạnh mẽ lên, Chính Quốc. Anh luôn ở bên em."

Khi tỉnh dậy, Chính Quốc cảm thấy một sức mạnh mới mẻ trong lòng. Cậu biết rằng, dù có khó khăn đến đâu, cậu cũng sẽ không từ bỏ cho đến khi tìm ra sự thật.

---

Trong khi đó, tại một căn phòng bệnh riêng biệt tĩnh lặng, Kim Thái Hanh đang nằm bất động trên giường, làn da xanh xao dưới ánh đèn y tế. Mắt anh nhắm nghiền, hơi thở nhẹ nhàng được hỗ trợ bởi máy thở. Dây nhợ và ống dẫn chằng chịt quanh người, kết nối anh với các thiết bị theo dõi sinh hiệu phức tạp.

Trên màn hình, những đường biểu đồ nhấp nhô đều đặn, phản ánh nhịp tim yếu ớt của Thái Hanh. Tiếng bíp bíp đơn điệu vang lên trong không gian, như thể đang đếm từng giây phút của cuộc sống mong manh.

Khuôn mặt điển trai của anh giờ đây hốc hác. Dù đang trong cơn hôn mê, nhưng có vẻ như Thái Hanh đang phải chiến đấu với một cuộc chiến vô hình nào đó trong tâm trí mình.

Bên cạnh giường bệnh, một bình hoa tươi đứng lặng lẽ, như một lời nhắc nhở về cuộc sống bên ngoài mà Thái Hanh không thể chạm tới. Trong không gian tĩnh mịch này, dường như thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại sự chờ đợi vô định cho một tương lai không chắc chắn.

Ngay bên cạnh giường bệnh, Thái Sở Huệ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn con trai mình. Trên môi bà nở một nụ cười đắc thắng.

"Con trai," bà thì thầm, "mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch của mẹ. Chẳng bao lâu nữa, con sẽ có một trái tim mới, và gia tộc Kim của chúng ta sẽ mãi mãi vững mạnh."

Bà đưa tay vuốt nhẹ lên má Thái Hanh, vẻ mặt đầy tự mãn. "Mẹ đã loại bỏ được mối đe dọa lớn nhất. Giờ đây, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp, và mọi thứ sẽ hoàn hảo."

Thái Sở Huệ quay lưng lại, bước ra khỏi phòng. Bà không hề biết rằng, kế hoạch mà bà cho là hoàn hảo đang dần bị đe dọa bởi quyết tâm tìm ra sự thật của Chính Quốc và những người bạn của cậu.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Thái Sở Huệ, một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, làm lay động tấm rèm. Trong khoảnh khắc đó, dường như có một bóng đen thoáng qua, như thể linh hồn của Dương Kiệt đang hiện diện, chứng kiến mọi diễn biến trong căn phòng này.

---
Mọi người nhớ vote sao cho mình nhe💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro