Chương 13: Những Kỉ Niệm Chưa Phai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa sổ, đánh thức Điền Chính Quốc từ một giấc ngủ chập chờn đầy ác mộng. Cậu mở mắt, trong thoáng chốc hy vọng rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng rồi thực tại tàn nhẫn ập đến với cậu, nhắc nhở cậu rằng Dương Kiệt đã thật sự ra đi.

Điền Chính Quốc lặng lẽ rời khỏi giường, cơ thể nặng trĩu như mang cả thế giới trên vai. Cậu bước ra ban công, nhìn xuống con phố đang dần tấp nập. Mọi thứ nơi đây vẫn như cũ, nhưng đối với Chính Quốc, thế giới này giờ đây đã không còn như trước.

Cậu nhìn chiếc ghế nơi Dương Kiệt thường ngồi đọc sách khi lui tới chờ cậu chuẩn bị mỗi buổi sáng, cảm giác như vẫn còn nghe thấy tiếng lật trang sách và mùi cà phê quen thuộc. Chính Quốc chạm nhẹ vào tấm ảnh của hai người trên tường, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Dương Kiệt," cậu thì thầm, "làm sao em có thể sống tiếp đây?"

Sau khi chuẩn bị xong, Chính Quốc rời khỏi nhà, bước vào thế giới bên ngoài đầy ắp kỷ niệm. Mỗi bước chân đều như dẫm lên những mảnh vỡ của trái tim mình.

Cậu dừng bước trước quán cà phê nơi họ lần đầu gặp nhau. Hình ảnh của Lâm Dương Kiệt ngồi bên cửa sổ, mỉm cười chào đón cậu vào ngày định mệnh ấy hiện lên rõ ràng. Điền Chính Quốc có thể nghe thấy tiếng cười của anh, thấy ánh mắt ấm áp nhìn mình qua làn khói cà phê mỏng manh.

"Xin lỗi, cậu có vào không?" Giọng nói của nhân viên phục vụ kéo Chính Quốc về thực tại.

Cậu lắc đầu, bước đi với đôi chân nặng trĩu. Mỗi góc phố, mỗi con đường đều chứa đựng một phần ký ức về Dương Kiệt. Đây là nơi họ nắm tay nhau lần đầu tiên, kia là công viên nơi họ có nụ hôn đầu dưới ánh trăng rằm.

Chính Quốc dừng lại trước một cửa hàng hoa, nơi Dương Kiệt thường mua cho cậu những bó hoa nhỏ. Mùi hương quen thuộc khiến trái tim cậu nhói đau. Cậu nhớ lại lần cuối cùng Dương Kiệt tặng hoa, là trước khi anh lên đường đi Mỹ.

"Anh hứa sẽ luôn ở bên em," giọng Dương Kiệt vang vọng trong tâm trí Chính Quốc. "Chúng ta sẽ cùng nhau già đi, em nhé?"

Nước mắt lặng lẽ rơi trên má Chính Quốc. Cậu vội vàng lau đi, tiếp tục bước đi trong thành phố đầy ắp kỷ niệm.

Trưa đến, Chính Quốc tìm đến nhà hàng nhỏ nơi họ thường lui đến ăn trưa cùng nhau. Cậu ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, gọi món ăn yêu thích của Dương Kiệt. Mùi thức ăn quen thuộc khiến cậu chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Dương Kiệt mỗi khi thưởng thức món này.

"Anh ấy sẽ không bao giờ được ăn món này nữa," Chính Quốc nghĩ, cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực.

Chiều xuống, Chính Quốc tìm đến công viên nơi họ thường ngồi ngắm hoàng hôn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, nhìn mặt trời dần khuất sau những tòa nhà cao tầng. Màu cam rực rỡ của hoàng hôn nhắc cậu nhớ đến nụ cười tươi sáng của Dương Kiệt.

"Làm sao em có thể tiếp tục sống khi không có anh, Dương Kiệt?" Chính Quốc thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Làm sao em có thể chấp nhận một thế giới không có anh?"

Khi bóng tối bao trùm thành phố, Chính Quốc vẫn không muốn về nhà. Cậu lang thang trên những con phố vắng, không muốn đối mặt với căn phòng trống vắng và những kỷ vật của Dương Kiệt. Cậu cứ đi, đi mãi, như thể có thể bỏ lại nỗi đau phía sau.

Trong đầu cậu, giờ đây những kỷ niệm về Dương Kiệt cứ hiện lên rồi tan biến, như những mảnh ghép của một bộ phim đứt đoạn. Tiếng cười của anh, hơi ấm của vòng tay anh, mùi hương quen thuộc trên áo anh - tất cả đều quá rõ ràng, quá đau đớn.

Chính Quốc nhớ lại lần cuối cùng họ nói chuyện qua điện thoại. Giọng Dương Kiệt có vẻ lo lắng, nhưng anh vẫn cố gắng trấn an Chính Quốc.

"Anh sẽ sớm về thôi, em đừng lo," Dương Kiệt nói. "Chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước."

Nhưng giờ đây, tương lai ấy đã tan thành mây khói. Chính Quốc cảm thấy như mình đang mất phương hướng trong một thế giới không còn Dương Kiệt.

Đột nhiên, khi đang băng qua một con phố nhỏ, Chính Quốc va phải một người đàn bà già nua. Cậu vội vàng đỡ bà, miệng lí nhí xin lỗi.

"Không sao đâu, cháu," người đàn bà nói, giọng nhẹ nhàng. Bà nhìn Chính Quốc, ánh mắt đầy thương cảm.

Chính Quốc ngạc nhiên trước sự quan tâm của người lạ, nhưng chưa kịp nói gì thì một tiếng hét vang lên từ phía sau.

"Bà già kia! Trả tiền thuê chỗ đi!" Một người đàn ông to lớn tiến đến, vẻ mặt giận dữ.

Người đàn bà run rẩy, cố gắng giải thích: "Tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng trả vào tuần sau..."

"Không được! Hoặc trả tiền ngay, hoặc cút khỏi chỗ của tôi!" Người đàn ông gầm lên, tay vung lên như sắp đánh bà già.

Chính Quốc, mặc dù đang chìm trong nỗi đau riêng, nhưng bản năng bảo vệ người yếu thế trỗi dậy. Cậu bước lên phía trước, đứng giữa người đàn ông và bà già.

"Xin lỗi, có chuyện gì vậy ạ?" Chính Quốc hỏi, giọng cương quyết.

Người đàn ông nhìn Chính Quốc từ đầu đến chân, có vẻ ngạc nhiên khi thấy một chàng trai trẻ ăn mặc sang trọng can thiệp vào chuyện này.

"Không phải việc của cậu," hắn gầm gừ. "Đây là chuyện giữa tôi và mụ già này."

Chính Quốc cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lòng. Có lẽ đó là sự tích tụ của tất cả nỗi đau, sự bất lực và tuyệt vọng mà cậu đã phải chịu đựng trong những ngày qua.

"Bao nhiêu tiền?" Chính Quốc hỏi, giọng lạnh lùng.

Người đàn ông nhìn cậu, ngạc nhiên. "Là năm trăm đấy."

Không nói không rằng, Chính Quốc lấy ví ra, rút một xấp tiền và đưa cho người đàn ông. "Đây, một nghìn. Nửa còn lại là để ông để bà ấy yên trong vòng một tháng tới.

Người đàn ông nhìn xấp tiền, rồi nhìn Chính Quốc, cuối cùng cầm lấy tiền và bỏ đi không nói thêm lời nào.

Chính Quốc quay lại nhìn người đàn bà già, người đang nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên và biết ơn.

"Cảm ơn cháu," bà nói, giọng run run. "Nhưng tại sao cháu lại giúp một người già lạ mặt như bà?"

Chính Quốc nhìn bà, cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. "Cháu cũng không biết nữa," cậu thành thật đáp. "Có lẽ... cháu chỉ muốn làm điều đúng đắn."

Người đàn bà già nắm lấy tay Chính Quốc, ánh mắt đầy cảm kích. "Cháu là một người tốt. Bà chưa từng gặp cháu, nhưng bà có thể thấy cháu đang mang nặng nỗi buồn. Cháu đã mất ai đó phải không?"

Chính Quốc cảm thấy hơi ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của bà già. Cậu gật đầu, không nói nên lời.

"Bà hiểu cảm giác đó," người đàn bà nói nhẹ nhàng. "Bà cũng đã từng mất đi người thân yêu. Nỗi đau sẽ không bao giờ hoàn toàn biến mất, nhưng với thời gian, nó sẽ trở nên dễ chịu đựng hơn."

Chính Quốc cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ từ lời nói của bà già. "Cháu không biết làm sao để tiếp tục sống," cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào.

Bà già vỗ nhẹ tay Chính Quốc. "Cháu sẽ tìm ra cách thôi. Hãy sống vì người đã ra đi, hãy làm những điều mà họ muốn cháu làm. Đó là cách tốt nhất để tưởng nhớ họ."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy một chút an ủi từ những lời nói của bà già lạ mặt này.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo những tờ rơi từ quầy hàng gần đó. Chính Quốc vội vàng giúp bà nhặt lại những món đồ bị gió thổi bay.

Khi cậu quay lại, người đàn bà già đã biến mất trong đêm tối, chỉ để lại sau lưng một cảm giác bí ẩn và những lời khuyên đầy ý nghĩa.

Chính Quốc đứng đó, giữa con phố vắng, cảm thấy như vừa trải qua một cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhưng đầy ý nghĩa. Cậu không thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ này sẽ là điểm khởi đầu cho những khám phá động trời trong tương lai gần.

Chính Quốc bước đi trong đêm, tâm trí vẫn vương vấn những lời nói của người đàn bà già. "Hãy sống vì người đã ra đi," câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu cậu. Phải chăng đó chính là điều Dương Kiệt muốn?

Cậu dừng lại trước một cửa hàng điện tử, nơi có màn hình lớn đang phát sóng tin tức. Đột nhiên, một tin tức về một vụ tai nạn ở Chicago thu hút sự chú ý của cậu. Mặc dù không liên quan trực tiếp đến Dương Kiệt, nhưng nó khiến Chính Quốc nhớ lại quyết tâm tìm ra sự thật về cái chết của người yêu.

"Dương Kiệt," Chính Quốc thì thầm, "em hứa sẽ tìm ra sự thật. Em sẽ không để cái chết của anh trở nên vô nghĩa."

Khi về đến nhà, Chính Quốc ngồi xuống bàn làm việc, mở máy tính và bắt đầu ghi chép lại mọi thứ cậu biết về chuyến đi của Dương Kiệt đến Mỹ. Cậu liệt kê từng chi tiết nhỏ nhất, cố gắng tìm ra manh mối có thể dẫn đến sự thật.

Đêm dần trôi, nhưng Chính Quốc vẫn miệt mài làm việc. Cậu gửi email cho Chí Mẫn và Doãn Kỳ, chia sẻ những suy nghĩ mới và yêu cầu họ giúp đỡ trong cuộc điều tra này.

Khi bình minh đầu tiên ló rạng, Chính Quốc đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang thức giấc. Trong lòng cậu, nỗi đau vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã trộn lẫn với một quyết tâm mãnh liệt.

"Dương Kiệt," cậu thì thầm, "em sẽ không để anh ra đi một cách vô ích. Em sẽ tìm ra sự thật, dù phải đánh đổi cả cuộc đời mình. Và em sẽ sống, sống thật tốt, như anh luôn mong muốn."

Và như thế, một chương mới trong cuộc đời Chính Quốc bắt đầu. Một hành trình không chỉ để tìm kiếm sự thật về cái chết của Dương Kiệt, mà còn để khám phá lại chính bản thân mình và ý nghĩa của cuộc sống.

Chính Quốc không thể ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ với người đàn bà già đêm qua sẽ là điểm khởi đầu cho một chuỗi sự kiện đầy bất ngờ. Người đàn bà ấy, với những lời nói đầy ý nghĩa, đã vô tình gieo một hạt giống trong tâm trí Chính Quốc - một hạt giống của hy vọng và quyết tâm.

Khi ánh nắng ban mai tràn vào phòng, Chính Quốc cảm thấy như mình đã được tái sinh. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng nó không còn là gánh nặng đè nén cậu nữa. Thay vào đó, nó trở thành động lực thúc đẩy cậu tiến về phía trước.

Chính Quốc nhìn lại tấm ảnh của Dương Kiệt trên bàn, mỉm cười nhẹ nhàng. "Anh luôn muốn em mạnh mẽ," cậu nói khẽ. "Em sẽ không làm anh thất vọng đâu."

---
Mọi người nhớ vote sao cho mình nhe💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro