Chương 12: Biển Lửa Trong Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuốm màu u ám trên bầu trời Thượng Hải, như thể đang phản chiếu cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lòng Điền Chính Quốc. Trong căn phòng khách sang trọng của gia tộc họ Điền, không khí nặng nề đến mức có thể cắt đứt bằng dao. Thời gian như ngừng trôi khi tin tức về Lâm Dương Kiệt vang lên.

Điền Chính Quốc đứng chết lặng, cảm giác như tất cả mọi giác quan đều tê liệt. Chiếc điện thoại trong tay cậu rơi xuống, âm thanh va chạm với sàn gỗ vang lên như tiếng sấm giữa bầu không khí im lìm. Tin tức về cái chết của Dương Kiệt không chỉ là một cú sốc, mà là một cơn địa chấn tâm hồn, phá vỡ mọi nền tảng mà cậu đã xây dựng trong cuộc đời mình.

"Không thể nào... đây không phải sự thật..." Chính Quốc lẩm bẩm, giọng run rẩy. Trong đầu cậu, hàng ngàn ký ức về Dương Kiệt ùa về - nụ cười ấm áp, ánh mắt dịu dàng, những lời hứa hẹn về tương lai. Tất cả giờ đây như những mảnh kính vỡ, sắc bén và đau đớn, cắt nát trái tim cậu từng chút một.

"Con trai..." Đường Thu Châu vội vàng đỡ lấy Chính Quốc, đôi mắt ngấn lệ. Bà cảm nhận được cơ thể con trai mình run rẩy, như thể đang chống chọi với một cơn địa chấn vô hình.

Điền Tuấn Chung, người cha thường ngày luôn tỏ ra mạnh mẽ, giờ đây cũng không giấu được nổi sự đau đớn. Ông nắm chặt vai con trai, giọng nghẹn ngào: "Chúng ta vừa nhận được tin từ cảnh sát Chicago. Họ nói rằng Dương Kiệt đã gặp tai nạn xe cộ... Con trai, ba biết đây là một cú sốc lớn..."

Khi ba mẹ cố gắng an ủi, Chính Quốc cảm thấy một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Không phải giận họ, mà giận cả thế giới này, giận cả số phận đã cướp đi Dương Kiệt của cậu. Cơn giận dữ như một ngọn lửa, thiêu đốt mọi lý trí còn sót lại trong tâm trí cậu.

Đột nhiên, cậu như một con hổ bị thương, Chính Quốc gạt phắt tay ba ra. "Tai nạn ư?" Chính Quốc gần như hét lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt ba. "Con không tin! Dương Kiệt... anh ấy không thể... anh ấy đã hứa sẽ trở về!" Giọng cậu vỡ òa, nửa giận dữ, nửa tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc đó, Chính Quốc cảm nhận được một cơn đau thể xác, như thể trái tim cậu đang thật sự vỡ nát. Cậu ôm ngực, hơi thở trở nên gấp gáp. Thế giới xung quanh mờ đi, chỉ còn lại nỗi đau và sự mất mát. Cậu cảm thấy như mình đang rơi vào một vực thẳm vô tận, không ánh sáng, không hy vọng.

Cậu vớ lấy chiếc điện thoại đã rơi, tay run rẩy trả lời Chí Mẫn. "Chí Mẫn, cậu nói cho mình biết chính xác chuyện gì đã xảy ra!" Giọng Chính Quốc gấp gáp, như thể đang cố gắng nắm bắt lấy một tia hy vọng cuối cùng.

Giọng Chí Mẫn vang lên, đau đớn và nặng trĩu: "Chính Quốc à, trước khi... trước khi xảy ra chuyện, Dương Kiệt đã có liên lạc với mình. Anh ấy nói có linh cảm không lành. Anh ấy nói rằng nếu có chuyện gì xảy ra, thì hãy nói với cậu rằng anh ấy rất yêu cậu... rằng cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy."

Mỗi lời nói về những giây phút cuối cùng của Dương Kiệt đều như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim đã tan nát của Chính Quốc. Cậu cảm thấy một phần của mình cũng đã chết đi cùng với Dương Kiệt. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, như một cơn mưa rào giữa mùa hạ, làm mờ đi thế giới xung quanh.

Nhưng giữa cơn đau đớn tột cùng, một tia sáng le lói của sự nghi ngờ chợt lóe lên trong tâm trí cậu. Chính Quốc bám lấy nó như người đang chết đuối bám lấy cọng rơm cuối cùng.

"Chí Mẫn," Chính Quốc nói, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm. "Mình không tin đây chỉ là một tai nạn đơn thuần. Có gì đó không ổn. Dương Kiệt... anh ấy quá cẩn thận để gặp phải một tai nạn như vậy."

"Cậu nghĩ vậy sao?" Chí Mẫn hỏi, giọng ngạc nhiên lẫn với một chút hy vọng mong manh.

"Ừ, mình cảm thấy có điều gì đó khuất tất. Mình sẽ tìm ra sự thật," Chính Quốc nói, ánh mắt lộ rõ sự kiên định. "Dương Kiệt xứng đáng được biết sự thật. Chúng ta xứng đáng được biết sự thật."

Sau khi cúp máy, Chính Quốc quay sang ba mẹ, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên một ngọn lửa quyết tâm: "Con cần phải làm rõ chuyện này. Con không thể để Dương Kiệt ra đi như vậy được. Anh ấy xứng đáng được công lý."

Điền Tuấn Chung và Đường Thu Châu nhìn nhau lo lắng. "Con à, chúng ta nên để cảnh sát điều tra. Con đang quá đau buồn, có thể sẽ làm những điều liều lĩnh..."

"Không!" Chính Quốc cắt ngang lời ba, giọng cậu vang lên đầy quyết đoán. "Con biết có gì đó không ổn. Con cảm nhận được điều đó. Con sẽ tìm ra sự thật, dù phải đánh đổi bất cứ điều gì."

Đêm đó, khi cả nhà đã ngủ, Chính Quốc ngồi một mình trong bóng tối của căn phòng. Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua cửa sổ, như một nhân chứng câm lặng cho nỗi đau của cậu. Chính Quốc nhìn những tấm ảnh của mình và Dương Kiệt, cảm giác như mỗi kỷ niệm đều đang thì thầm, thúc giục cậu tìm ra sự thật.

Nỗi đau và sự mất mát dần chuyển hóa thành một ngọn lửa quyết tâm cháy bỏng. Chính Quốc cảm thấy như có một sức mạnh mới đang dần hình thành trong cậu, một sức mạnh được tôi luyện từ đau thương và quyết tâm.

"Dương Kiệt," Chính Quốc thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi. "Em không thể để anh ra đi như thế này. Em sẽ tìm ra sự thật, dù phải đánh đổi cả cuộc đời mình. Em hứa với anh, dù phải đốt cháy cả thế giới này, em cũng sẽ làm rõ chuyện đã xảy ra với anh."

Cậu lấy điện thoại, gọi cho Mẫn Doãn Kỳ. "Doãn Kỳ, em cần sự giúp đỡ của anh," Chính Quốc nói, giọng trầm xuống nhưng đầy kiên định. "Mình muốn điều tra về cái chết của Dương Kiệt. Anh có thể giúp em được không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Rồi giọng Doãn Kỳ vang lên, đầy kiên quyết: "Được, anh sẽ giúp em. Chúng ta sẽ làm rõ chuyện này."

Mẫn Doãn Kỳ không chỉ là một người bạn bình thường. Hắn là con trai của một trong những gia đình quyền lực nhất Thượng Hải, với mạng lưới quan hệ rộng khắp từ giới chính trị đến giới kinh doanh. Tuy nhiên, Doãn Kỳ thường luôn giữ kín về thân phận thực sự của mình, không quá phô trương và chọn sống một cuộc đời bình dị bên cạnh những người bạn như Chính Quốc và Chí Mẫn.

Sau cuộc gọi đó, Chính Quốc đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. Ánh trăng le lói ngoài kia như một lời hứa hẹn về sự thật sẽ được phơi bày. Cậu nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm thấy như Dương Kiệt đang ở đâu đó, nhìn xuống và dõi theo cậu.

Đêm dần trôi, nhưng trong căn phòng của Điền Chính Quốc, ánh đèn vẫn sáng. Cậu ngồi trước màn hình máy tính, lật giở từng trang thông tin, tìm kiếm mọi manh mối có thể. Đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, nhưng ánh lên sự quyết tâm không gì có thể dập tắt.

Khi bình minh đầu tiên ló rạng trên thành phố Thượng Hải, Điền Chính Quốc đã sẵn sàng cho một hành trình mới. Trong lòng cậu, nỗi đau vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã trở thành động lực, thúc đẩy cậu tiến về phía trước.

"Dương Kiệt," cậu thì thầm, nhìn ra thành phố đang thức giấc. "Em hứa với anh, em sẽ không để tình yêu của chúng ta kết thúc trong bóng tối và nghi ngờ. Em sẽ tìm ra sự thật, dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì."

Và như thế, giữa ranh giới của đau thương và quyết tâm, Điền Chính Quốc bước vào một hành trình mới - một hành trình không chỉ để tìm kiếm sự thật về cái chết của Dương Kiệt, mà còn để khám phá chính bản thân mình. Cậu không biết rằng, con đường phía trước sẽ thử thách không chỉ trí tuệ, mà còn cả trái tim cậu, đưa cậu đến những ngã rẽ của số phận mà cậu chưa từng tưởng tượng đến.

Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi qua cửa sổ, Chính Quốc đã sẵn sàng. Với quyết tâm trong tim và nỗi đau làm động lực, cậu bước ra khỏi phòng, bắt đầu ngày mới với một mục đích rõ ràng. Cậu không biết rằng, mỗi bước chân của mình đang dẫn cậu đến gần hơn với một sự thật có thể làm thay đổi mọi thứ.

Khi Chính Quốc bước xuống cầu thang, cậu gặp ba mẹ đang ngồi trong phòng ăn. Họ nhìn con trai với ánh mắt lo lắng và đau buồn. Đường Thu Châu đứng dậy, định tiến lại gần con trai, nhưng Chính Quốc khẽ lắc đầu.

"Con sẽ ổn thôi," cậu nói, giọng khàn đặc sau một đêm không ngủ. "Con cần phải làm điều này."

Điền Tuấn Chung nhìn con trai, vẻ mặt nghiêm trọng. "Con định làm gì?"

"Con sẽ tìm ra sự thật về cái chết của Dương Kiệt," Chính Quốc đáp, giọng cương quyết. "Con không thể chỉ ngồi yên và chấp nhận đây là một tai nạn đơn thuần."

Đường Thu Châu và Điền Tuấn Chung trao đổi ánh mắt lo lắng. "Con à," Đường Thu Châu nói nhẹ nhàng, "Chúng ta đều hiểu nỗi đau của con. Nhưng con không nên làm gì liều lĩnh..."

"Mẹ," Chính Quốc cắt ngang, giọng cậu run run nhưng kiên định. "Con biết mẹ lo lắng. Nhưng con phải làm điều này. Không chỉ vì Dương Kiệt, mà còn vì chính con. Con cần biết sự thật."

Điền Tuấn Chung thở dài, đứng dậy và đặt tay lên vai con trai. "Ba hiểu con đang cảm thấy thế nào. Nếu con thật sự muốn làm điều này, hãy cẩn thận. Và nhớ rằng, ba mẹ luôn ở đây nếu con cần."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy một chút ấm áp len lỏi qua lớp vỏ bọc lạnh giá của nỗi đau. "Cảm ơn ba mẹ," cậu nói khẽ.

Rời khỏi nhà, Chính Quốc lái xe đến một quán cà phê quen thuộc, nơi cậu thường gặp Dương Kiệt. Mỗi góc, mỗi chi tiết trong quán đều gợi nhớ về những kỷ niệm với người yêu đã mất, khiến trái tim cậu nhói đau.

Chí Mẫn và Doãn Kỳ đã đợi sẵn ở đó. Khi thấy Chính Quốc bước vào, cả hai đều đứng dậy, vẻ mặt lo lắng và đồng cảm.

"Chính Quốc," Chí Mẫn lên tiếng trước, giọng trầm xuống. "Cậu ổn chứ?"

Chính Quốc gật đầu, mặc dù cậu biết rõ mình chẳng hề ổn chút nào. "Chúng ta cần bắt đầu từ đâu?" cậu hỏi, không muốn lãng phí thời gian với những câu hỏi về tình trạng của mình.

Doãn Kỳ lấy ra một chiếc laptop, mở lên và xoay màn hình về phía Chính Quốc. "Anh đã tìm hiểu sơ bộ về vụ tai nạn. Theo báo cáo chính thức, đó là một vụ va chạm giữa xe của Dương Kiệt và một chiếc xe tải ở ngoại ô Chicago."

Chính Quốc cảm thấy cơn đau quặn thắt trong lòng khi nghe những chi tiết này, nhưng cậu cố gắng tập trung. "Có gì đáng ngờ không?"

Chí Mẫn nhíu mày. "Có vài điểm kỳ lạ. Thứ nhất, Dương Kiệt không có lý do gì để ở khu vực đó vào thời điểm xảy ra tai nạn. Thứ hai, camera giao thông trong khu vực đó dường như đều bị hỏng vào đúng thời điểm xảy ra tai nạn."

Chính Quốc cảm thấy một tia hy vọng le lói. "Điều đó có nghĩa là..."

"Có thể đây không phải là một tai nạn đơn thuần," Doãn Kỳ nói, giọng trầm xuống. "Nhưng chúng ta cần nhiều bằng chứng hơn."

Chính Quốc gật đầu, cảm thấy quyết tâm trong lòng càng mạnh mẽ hơn. "Chúng ta cần làm gì tiếp theo?"

"Mình nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ những người cuối cùng liên lạc với Dương Kiệt," Chí Mẫn đề xuất. "Và có lẽ... chúng ta nên tìm hiểu về gia đình đã chu cấp cho anh ấy từ nhỏ."

Đột nhiên, Chính Quốc cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu chưa bao giờ gặp gia đình đó, nhưng giờ đây, họ trở thành mảnh ghép quan trọng trong bức tranh bí ẩn này.

"Được," Chính Quốc nói, giọng đầy quyết tâm. "Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật."

Khi ba người bạn bắt đầu lên kế hoạch, Chính Quốc không thể ngờ rằng cuộc tìm kiếm này sẽ đưa cậu đến những ngóc ngách tăm tối nhất của xã hội thượng lưu, nơi những bí mật được chôn giấu và những âm mưu được dệt nên. Và trong hành trình đó, cậu sẽ phải đối mặt không chỉ với những kẻ thù bên ngoài, mà còn cả những con quỷ trong chính tâm hồn mình.

Khi rời khỏi quán cà phê, Điền Chính Quốc ngước nhìn bầu trời. Một cơn gió nhẹ thổi qua, và trong thoáng chốc, cậu cảm thấy như Dương Kiệt đang ở bên cạnh, thì thầm những lời động viên. Với quyết tâm mới, Chính Quốc bước vào chiếc xe của mình, sẵn sàng đối mặt với những thử thách phía trước.

___
Mọi người vote sao cho truyện của mình nha💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro