2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu hai, con biết con sai rồi, cậu đừng có về nói lại ông nha cậu hai. Ông mà biết được ông giết gia đình con chết.

Thái Hanh nghe xong thì bật cười rồi lấy tay vuốt nhẹ cằm nó.

- Sợ vậy sao? Tao lớn rồi phải con nít đâu mà đôi co với mày. Tao tha cho mày đó. Thôi, nói chuyện với mày tao mỏi hết cả chân, đi theo tao qua hàng nước tao với mày trò chuyện.

Chính Quốc cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật gù đi theo. Vào trong hàng nước, Chính Quốc kêu cậu hai ngồi xuống bàn rồi cậu bước vào trong tìm anh mình.

- Anh Trân, lấy cho cậu hai chén nước sâm với.
Thạc Trân ừ nhẹ rồi mang ra, thấy quả thật là cậu hai con bá hộ Đoàn nên hơi run một chút rồi cất giọng mời nước:

- Cậu hai, mời cậu uống nước. Nói dứt câu Thạc Trân kéo tay Chính Quốc vào bên trong.

- Em quen con ông bá hộ Đoàn hả? 

- Dạ mới đây, lúc nãy em đang trèo cây bẻ xoài mà tay em nhỏ quá cầm hổng có hết nên rớt trúng cậu hai. Cái em xin lỗi, nói chuyện qua lại một hồi, cậu biểu qua hàng nước rồi nói chuyện tiếp. Mà anh mở quán ở đây nên em kéo khách cho anh, anh thấy em giỏi không đa?

Thạc Trân nghe xong như muốn ngã ngửa. Nhìn theo hướng cậu hai ngồi.

- Sao anh thấy có điềm chẳng lành gì hết đó đa. Thôi em ra ngồi với cậu hai đi. Anh đi dọn bàn bưng nước.

Chính Quốc cười với Thạc Trân rồi cũng nghe theo.
Thấy Chính Quốc lâu quá không ra, Thái Hanh vẫy tay gọi cậu lại.

- Mày làm gì mà lâu quá vậy? Định để mình tao ngồi ngơ ngác thế này à? Giọng cậu hai có chút khó chịu.
Chính Quốc chạy nhanh ra ngồi cùng Thái Hanh.

- Xin lỗi để cậu hai đợi lâu, tại con vô phụ anh hai con rót nước.

Thái Hanh ngắm cậu một lát rồi tim cũng hẫng một nhịp.

- Mà mày tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Dạ...Điền Chính Quốc, năm nay tròn 17 tuổi. Còn cậu hai? Ánh mắt của nó mở to nhìn cậu hai như đang mong chờ câu trả lời từ cậu.

- Kim Thái Hanh, 22 tuổi. Tao lớn hơn mày nhiều.

Rồi cậu hai cười nhẹ, cầm chén nước lên nhấp một ngụm.

Chính Quốc nhìn Thái Hanh bằng con mắt sáng trưng đầy sự mến mộ.

- Thì ra cậu là cậu Hanh. Con nghe thôn mình ai cũng nói cũng khen, nói cậu học rộng, có tài.

Thái Hanh hơi nóng ở vành tai, do được đứa nhỏ trước mặt khen ngợi:

- Sao mà cái miệng của mày ngọt quá vậy? Mồm mép chả ai theo kịp mày.

Nói rồi cậu véo nhẹ vào má của nó.
Từ phía xa, cha của Chính Quốc nhìn thấy Thái Hanh thì hớt hãi chạy đến, trong lòng lại sợ Chính Quốc hay anh nó làm điều gì quấy với nhà bá hộ Đoàn.

- Dạ, tui chào cậu hai. Chẳng hay Chính Quốc nhà tui có mạo phạm gì đến cậu hay sao mà cậu lại véo má nó ạ?

Ông vừa hỏi vừa vịnh lấy vai của đứa con trai nhỏ của mình.

____________________________________

Thanks For Reading~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro