3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dạ, tui chào cậu hai. Chẳng hay Chính Quốc nhà tui có mạo phạm gì đến cậu hay sao mà cậu lại véo má nó ạ?

Ông vừa hỏi vừa vịn lấy vai của đứa con trai nhỏ của mình.
Chính Quốc thấy cha mình run bần bật thì lấy làm lạ. Nắm lấy tay cha mình rồi nói:

- Cha, cậu hai ảnh có làm gì con đâu? Tại con khen ảnh giỏi nên ảnh nựng má con xíu à!

Thái Hanh ho khan vài tiếng. Rồi đánh mắt nhìn ông Điền.

- Tui thấy ưng con của ông Điền đây. Ngỏ ý muốn đem em Quốc về làm khách tại nay nhà tui có đám. Không biết ông Điền có chịu hay không?

Nghe hai chữ làm khách mà trong lòng ông Thạc không khỏi lo sợ.

- Thằng Quốc nhà tui nó nhát lắm. Cũng ít bạn bè gì, đó giờ nó đi đâu cũng phải có anh hai nó. Việc làm khách nhà cậu hai... thôi thì tui xin phép từ chối thay con.

Sắc mặt của Thái Hanh khó chịu hẳn đi, có ai trên đời được kết giao với nhà giàu mà lại khước từ như vậy?

- Tui là thật lòng muốn kết giao với con trai ông. Thôi thì ông hãy chấp thuận chứ để tui thấy khó chịu cũng không hay.

Nói tới đây Chính Quốc giương mắt lên nhìn cha rồi lại đánh sang nhìn cậu hai. Chả hiểu cả hai nói gì. Phía trong quán, Thạc Trân nói vọng ra sân:

- Thôi thì cha cho Chính Quốc nó đi, con xin theo để canh chừng em nó. Cha đừng có lo, cậu hai cũng không có trách mắng gì em nó đâu.

Nghe được lời này từ Thạc Trân thì ông Điền nhẹ lòng hơn. Rồi cũng bằng lòng.

- Chính Quốc, đi qua nhà cậu chơi. Nay nhà cậu tiếp đãi nhiều khách lắm. Lại có đầy mâm cổ.

Nói xong, Thái Hanh nắm lấy tay của Chính Quốc rồi kéo cậu đứng lên.

- Được, đợi anh hai rồi tụi mình hẳn đi.

Đôi mắt trong veo ánh lên sự mong chờ mâm cổ của Chính Quốc không lẫn đi đâu được.
Thấy con trai nhỏ mong chờ được đi vậy thì ông Thạc chỉ biết cười trừ rồi nói với Thạc Trân.

- Thôi con mau đi đi, chứ em nó trông lung lắm. Để cha coi quán tiếp bây.

Thạc Trân gật đầu rồi cũng đi theo cậu hai và nó về nhà ông bá hộ Đoàn.
Vừa tới cổng, thấy cậu hai dắt theo hai người nữa nên vợ của chú ba cũng tiến lại hỏi.

- Cậu hai, cậu đi đâu mà nãy giờ cha kiếm hổng thấy cậu?

- Tui có thưa với má rồi mới đi, thím coi vô nghỉ ngơi đi. Nay làm phiền thím rồi.

Dứt lời, Thái Hanh ra hiệu Chính Quốc với Thạc Trân theo mình vào trong nhà.
Vừa thấy Thái Hanh về Nam Tuấn đang ăn trong bàn thì xin phép bước ra.

- Chà chà, anh mới vừa lại thì chú em chả thấy mặt mũi đâu.

Thái Hanh cười cười rồi giải thích.

- Xin lỗi anh Tuấn, tại nãy trong nhà ngột ngạt quá nên em mới đi ra ngoài cho mát.

Nam Tuấn cười thông cảm cho cậu rồi nhìn sang Thạc Trân và Chính Quốc:

- Hai người này là...?

Thạc Trân thấy Nam Tuấn nhìn mình nên trả lời.

- Thưa cậu, tui là Kim Thạc Trân. Còn này là em tui nó tên Chính Quốc.

- Bạn em cả anh ạ. Thôi mình vào mâm trong bếp cho nó dễ nói chuyện, đi nào anh Tuấn.

Thái Hanh dắt tay Chính Quốc vào trong bếp. Nam Tuấn và Thạc Trân cũng theo sau.
Trên mâm, Nam Tuấn cứ mãi nhìn Thạc Trân, Thái Hanh thấy vậy nên nói nhỏ vào tai của Nam Tuấn:

- Lúc nãy trên đường đi ra hàng nước nhờ sự cố mà em quen biết hai cái người đẹp này. Cũng nhờ em Quốc nó đẹp lại còn ngây ngô chứ nếu là người khác á nó làm em mắc cỡ vậy là em đập cho rồi. Anh thấy cậu Trân được thì em chỉ nhà cho?

Nam Tuấn ngại ngùng cười rồi gần gật cái đầu.
Chính Quốc nhìn thấy toàn đồ ngon thì quay sang gắp cho Thạc Trân:

- Anh hai, anh ăn đi. Toàn đồ ngon cả đấy!

Thạc Trân nhìn thấy đứa em hiếu thuận của mình cũng vui lòng.

- Em ăn đi, đừng gắp hết cho anh như vậy.

Chính Quốc gật đầu vui vẻ thưởng thức bàn ăn.
Đó giờ Thái Hanh rất ngang tàn với mọi người nhưng tại sao trước Chính Quốc cậu hai Hanh lại bình dị như thế? Vậy là cậu nhắm trúng Chính Quốc rồi.

____________________________________

Thanks For Reading~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro