thân mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người nằm xong, Điền Chính Quốc đã sớm đoán trước hân sẽ dính vào, nhưng mà làm anh không nghĩ tới chính là ngay cả chút thời gian chuẩn bị đối phương cũng không chừa cho anh, đợi anh vừa mới nằm xuống đã trực tiếp ôm lấy.

Điền Chính Quốc có chút không chống đỡ nổi, nhẹ nhàng từ chối nói: "Hôm nay rất mệt rồi, ngủ. Chân em đã như thế rồi mà còn không đàng hoàng."

Kim Thái Hanh lại cười hì hì vòng qua eo anh liên tục chui vào trong ngực: "Sao anh lại gầy như vậy, vừa nhìn đã biết không ăn uống đầy đủ, anh xem eo của anh nè, một cánh tay của em là có thể ôm hết."

Điền Chính Quốc bị ôm đến ngứa ngáy, tiếp tục đẩy hắn: "Nếu em còn không thành thật thì đi ra phòng khách ngủ."

Hắn bĩu môi: "Thầy thật hung dữ."

Đã lâu không nghe Kim Thái Hanh gọi mình như vậy, Điền Chính Quốc xấu hổ đến mặt như thiêu đốt, sức lực trên cánh tay mạnh hơn một chút, hắn thấy mình chọc đến anh thì vội vàng lắc lắc chân trái bị độn cao kia, giả vờ thống khổ kêu: "Đau đau..."

Tâm tư Điền Chính Quốc lập tức chạy theo hắn, nhất thời lại chuyển thành lo lắng: "Không sao chứ? Đụng phải rồi à?"

Kim Thái Hanh hừ hừ vài tiếng tiến lại gần, giọng có chút tủi thân: "Em ôm anh có được không, em không làm gì cả."

Hắn nóng hổi lại dính lên, nhìn đáng thương lại giống như không có da mặt, Điền Chính Quốc đành phải nằm thẳng để cho hắn ôm: "Đã nói rồi đấy, ngủ ngon."

Hắn chôn đầu ở hốc vai anh: "Vâng, em biết rồi."

Giường trong phòng ngủ có kích thước 1,5 x 2, ngủ một mình còn đỡ, nhưng hai người đàn ông cao lớn có vẻ hơi chật chội. Anh được Kim Thái Hanh ôm đến toàn thân ấm áp, lại nhớ tới hắn còn đang ở trong căn nhà nhỏ kia, không khỏi hỏi: "Bây giờ thật sự em vẫn còn sống trong khu đó sao?"

Kim Thái Hanh thành thật trả lời: "Vâng, vẫn ở đó."

Điền Chính Quốc tò mò nói: "Nhỏ như vậy không bất tiện à? Dù sao bây giờ em cũng phải làm việc mà."

"Chỉ có một mình em thôi, không gian rộng rãi cũng chả làm gì. Sao thế? Anh thích sống trong một ngôi nhà lớn hơn?"

Điền Chính Quốc nghe ra ý tứ khác, vội vàng phủ nhận: "Không, anh ở đây rất tốt."

Kim Thái Hanh biết anh đang suy nghĩ cái gì, vì thế cười cười: "Em thích ở một căn nhà nhỏ hơn một chút, đủ dùng là được. Hơn nữa còn có những kỷ niệm chung của chúng ta." Suy nghĩ của hắn bắt đầu bay xa, "Khi còn nhỏ, chỗ em sống rất lớn, nhiều tầng, phòng cũng nhiều, tất cả mọi chỗ đều trống không, em cảm thấy đặc biệt đáng sợ. Đặc biệt là vào ban đêm, em luôn luôn cảm thấy sẽ có một con ma chạy ra nên tự nhốt mình trong phòng không dám đi ra ngoài, cho nên em không thích ngôi nhà quá trống, như thế này có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, nghe thấy giọng nói của anh, còn có thể ôm anh ngủ, rất tốt."

Điền Chính Quốc nhớ tới khuôn viên lớn như vậy, nhìn qua mấy ngày mấy đêm cũng đi dạo không hết, tất cả chỗ đó đều tinh xảo tốt đẹp nhưng lại lạnh như băng không hề có linh khí, anh vừa nghĩ khi còn bé Kim Thái Hanh cô đơn lớn lên như thế nào liền không nhịn được bắt đầu đau lòng.

Điền Chính Quốc nghiêng người về phía Kim Thái Hanh, ôm lưng hắn vỗ vỗ, trấn an nói: "Đều đã qua rồi. Chúng ta phải là những người kế nhiệm chủ nghĩa duy vật vững chắc, trên thế giới không có quỷ, đừng sợ."

Kim Thái Hanh bị anh chọc cho cười khanh khách, vô cùng hưởng thụ giờ phút này, không khí với thời cơ vừa vặn, hắn nhẹ nhàng mổ mổ yêu mấy cái, đem lòng mình ra: "Nhưng em vẫn phải cảm ơn trời đất để cho em gặp anh. Cái này em càng tin vào duyên phận."

Ánh mắt giao nhau, các loại cảm xúc đều bắt đầu khởi động, ở trong mắt Kim Thái Hanh càng ngày càng triền miên hôn lên.

Răng của Điền Chính Quốc hơi hé rất nhanh bị đầu lưỡi Kim Thái Hanh cạy ra, hai đầu lưỡi giao triền cùng nhau mút lấy hương vị của đối phương, chỉ chốc lát sau đã lâm vào tình cảnh càng thêm động tình.

Điền Chính Quốc bị hôn mơ mơ màng màng, thật vất vả mới đẩy lồng ngực đối phương tạm thời dừng nụ hôn sâu này, môi anh bị hút đến sáng lấp lánh đỏ bừng, giống như hai trái cherry đỏ chín mọng ngon mê người.

Kim Thái Hanh còn muốn tiến lên thì Điền Chính Quốc lại thở hổn hển, vội vàng hoảng hốt mở miệng: "Em vừa mới đáp ứng anh cái gì hả!"

Hắn liếm liếm môi, trả lời câu hỏi: "Vậy không xé miếng dán ngăn cách có được không?"

Điền Chính Quốc mơ mơ nghĩ, chuyện này có liên quan gì đến miếng dán ngăn cách chứ, nhưng mà suy nghĩ còn chưa sáng tỏ thì hắn đã không nói một lời lại hôn lên đôi môi kia.

Anh nức nở hừ hừ, tay không tự chủ được vòng qua cổ đối phương, Kim Thái Hanh gần như đang đuổi theo anh gặm cắn, rất nhanh đã hôn anh đến tức giận không thở nổi.

Tuy chân trái Kim Thái Hanh bị thương nhưng thứ ở giữa lại tinh thần mười phần, rất nhanh trở thành một cái túi cứng rắn nóng bỏng cọ thân Điền Chính Quốc cũng có dấu hiệu đứng lên. Tay  cũng bắt đầu làm loạn trên người anh, bàn tay nóng bỏng mang theo nhiệt độ quen thuộc, sờ đến chỗ nào là nhấc lên một mảnh lửa đốt.

Điền Chính Quốc cam chịu nghĩ, xong đời, đêm đầu tiên đã thất bại.

Anh nghĩ như vậy, đột nhiên lại có chút không cam lòng mất đi quyền chủ động, lần tình sự trên giường bệnh hắn bị Điền Chính Quốc nắm trong tay giống như là mở ra một thế giới khác, bộ dáng động tình khi Kim Thái Hanh bị mình chinh phục cũng làm cho anh cảm nhận được cảm giác thành tựu cùng khoái cảm khác biệt.

Vì thế trên tay Điền Chính Quốc tăng thêm vài phần khí lực, thoáng tách hai người dán cùng một chỗ ra, bị hôn mềm nhũn hỏi: "Vì sao không được xé?"

Hắn đã bị mê hoặc choáng váng, cái gì cũng có thể đáp ứng: "Như nào cũng được, tất cả đều nghe anh."

Điền Chính Quốc nhếch môi, nhẹ nhàng cắn vào bên tai Kim Thái Hanh như một con cáo chín đuôi mê hoặc lòng người: "Vậy em xé cho anh."

Đầu Kim Thái Hanh nóng lên, lý trí trực tiếp ném lên chín tầng mây, bộ dáng này mà còn có thể nhịn thì không phải Alpha!

Hắn mượn tư thế Điền Chính Quốc tiến lên nghiêng đầu về phía trước, trực tiếp dùng răng xé rách miếng dán trên tuyến thể, vươn đầu lưỡi ướt sũng quấn quanh tuyến thể bắt đầu liếm láp, pheromone vẫn như cũ phóng thích ra, phóng đến hơi thở của Kim Thái Hanh cứng lại, sau đó bắt đầu mạnh mẽ hấp thu mùi vị khiến hắn không thể kiềm chế nhất trên đời này.

Lúc Kim Thái Hanh say mê ngửi ngửi liếm liếm, mùi rượu trong hương hoa hồng lại bay vào khoang mũi hắn, hắn mơ hồ cảm thấy rõ ràng mùi kia chính là mùi pheromone của mình.

Nhưng mà sau một khắc, vật cứng rắn bị trói buộc lại đột nhiên được phóng thích ra, Điền Chính Quốc bị hắn liếm đến cả người run rẩy sớm đã không nhịn được mà cởi quần ngủ của hắn ra.

Kim Thái Hanh bị câu dẫn tạm thời buông tha ý niệm truy cứu trong đầu, không muốn phá hư cơ hội thật vất vả mới có này, hắn tinh tế hôn qua lại cổ Điền Chính Quốc, lại gẩy vành tai anh trêu đùa: "Hiện tại ai là người chờ không kịp?"

Mặt anh bị cọ đến càng đỏ lên, mặt vùi vào cổ Kim Thái Hanh, giống như xấu hổ vô cùng, nhưng mà anh lại lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, có chút làm nũng nói: "Đều tại em."

"Lại là tại em." Kim Thái Hanh không chịu buông tha đuổi theo hôn Điền Chính Quốc, cũng cởi sạch hạ thân anh ra, lấy tính khí cứng rắn nóng bỏng chống lại chân anh, hận chính mình hành động bất tiện: "Em cũng không đợi được."

Điền Chính Quốc đưa tay nắm lấy mệnh căn kia, vuốt thứ thật lớn kia, cọ loạn làm Kim Thái Hanh hừ hừ hai tiếng. Anh thấy bộ dáng nóng nảy này của hắn không nhịn được cười trêu đùa hắn: "Vậy em làm nha."

Kim Thái Hanh liếc mắt một cái đã nhìn ra Điền Chính Quốc ỷ vào hành động của mình trêu chọc hắn, cũng không tức giận, vẫn như trước tiến về phía đối phương, hạ lưu không tự giác nói ra: "Người đáng thương là em mà, em thích nhất nhìn anh ngồi lên tự động, anh nhún em động khá tốt đấy."

Nói xong, hắn thành thạo bắt lấy cả hai thứ trước sau của Điền Chính Quốc, vừa giúp anh vuốt tính khí vừa xoa tiểu huyệt, anh hoàn toàn không chống đỡ nổi, cổ họng bắt đầu thỉnh thoảng tiết ra chút rên rỉ, dâm thủy trong huyệt cùng với tinh dịch tiết ra từ miệng quy đầu rất nhanh đã làm ướt hai tay hắn.

Nhưng mà lúc Điền Chính Quốc đang hưởng thụ thì Kim Thái Hanh lại đột ngột rút tay ra, cố ý bôi lung tung mật dịch đầy tay lên người anh, dùng đầu ngón tay ướt sũng xoa núm vú đã đứng lên.

Điền Chính Quốc bị đôi bàn tay nóng bỏng kia đùa giỡn muốn hỏng, trước sau đều trống trải ngứa ngáy, tiểu huyệt càng khó nhịn bắt đầu mở ra, anh tức giận liếc đối phương một cái, xấu hổ lăn thành hận ý: "Anh không nhẹ không nặng, ngồi đau em đừng kêu."

Hắn mím môi nhịn cười, khắc bộ dáng tươi mới của Điền Chính Quốc vào trong đầu: "Em nào dám, không kêu, sẽ nhịn. Thao em đi, làm ơn."

Dứt lời, Điền Chính Quốc liền đẩy bả vai hắn ngồi thẳng người, chân dài bước lên ngồi trên người Kim Thái Hanh, nhẹ nhàng nắm lấy cây tính khí dưới thân ngồi xuống.

Điền Chính Quốc phập phồng trên người Kim Thái Hanh, thỉnh thoảng bị đâm sâu phát ra chút rên rỉ cao thấp, cũng không che giấu, nhìn ra được đang hưởng thụ, ván giường gỗ bị hai người làm chấn động trong chốc lát bắt đầu khẽ kêu, giống như đang lồng tiếng cho tiếng nước giao hợp.

Kim Thái Hanh hưng phấn nghênh đón, động đến chân trái cũng không cảm thấy đau, chỉ lo làm đến mức độ lớn nhất thỏa mãn đối phương, Điền Chính Quốc lắc lư kêu một lát thì đột nhiên cúi người sờ về phía gáy hắn, xé rách miếng dán ngăn cách kia, thở hổn hển nói: "Để anh cũng ngửi thấy."

Rốt cuộc hắn không đợi được nữa, một tay chống thẳng người lên, một tay ôm lấy thắt lưng anh tiếp tục đâm, mùi rượu mạnh mẽ từ quanh thân hắn tản ra, bọc anh như mật: "Được, cho anh ngửi đủ."

Điền Chính Quốc trực tiếp bị mùi rượu này hun đến tận đầu, mềm nhũn dán chặt người Kim Thái Hanh, lại bị hắn làm cho không ngừng ngửa cổ thở hổn hển, lời nói cũng bất lợi: "Em, làm sao em, lại ngồi dậy..."

Kim Thái Hanh ấn gáy hôn anh: "Không phải là để cho anh dễ ngửi hơn chút sao?"

Điền Chính Quốc nheo mắt lại tiếp tục xóc nảy, đã không phân biệt được mình đang di chuyển hay đối phương đang động: "Đồ, đồ xấu xa, vậy em di chuyển nhanh một chút... Anh mệt rồi..."

Khóe môi hắn câu lên: "Tuân mệnh."

Điền Chính Quốc bị hai chữ này đột nhiên chọc trúng, bên trong xoắn siết, Kim Thái Hanh sảng khoái đến thở hổn hển, siết chặt eo nhỏ của anh liên tục đâm mấy chục cái, đưa người lên cao trào liên tục, sau đó động hơn mười cái chính mình cũng phóng thích ra.

Điền Chính Quốc thoải mái tựa vào người hắn, thật vất vả mới lấy lại tinh thần từ trong cao trào, anh nhẹ nhàng vỗ vai đối phương một cái, giọng điệu tuy là oán giận nhưng nghe càng giống như khen ngợi: "Một chân bị thương mà vẫn giỏi như vậy."

Kim Thái Hanh vuốt ve tấm lưng trơn bóng thổi hơi ở bên tai anh: "Chỉ cần chân giữa không bị thương là được, còn có thể giỏi hơn nữa."

Mặt Điền Chính Quốc lại bốc cháy, toàn thân vô lực đẩy đẩy hắn, thở phì phò nói: "Ngủ."

Kim Thái Hanh ôm anh ngoan ngoãn nằm xuống, cười khanh khách trả lời: "Tuân mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro