12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm Kim Thái Hanh đã đi rồi.

Sáng sớm lúc Điền Chính Quốc thức dậy, bên cạnh vẫn trống rỗng như trước, không có một ai.

Nằm trên giường một lát, cậu thấy hơi lạnh, liền tắt máy điều hòa.

Nhân tiện vén ổ chăn lên, nằm trên giường mày mò tìm kiếm.

Một cọng lông trym còn không có, nói chi là tóc.

Không ngờ lông tóc của người này cạo sát da mà năng lực vẫn mạnh chán.

Vì dậy sớm hơn so với bình thường, nên Điền Chính Quốc cứ nằm trên giường trợn tròn mắt đến khi đồng hồ báo thức kêu, rồi rửa mặt súc miệng rời giường, thu xếp xong xuôi, liền ra ngoài chen chúc giao thông công cộng đi làm.

Sau khi lần mò tới chấm công xong, cậu đem đồ ăn sáng lên lầu.

Vẫn như thường ngày, không có gì đặc biệt.

Chỉ là khám bệnh cho người ta, rảnh rỗi thì ăn sáng, trơ mắt ngồi nhìn điện thoại trước bàn làm việc.

Hồi sáng có nhận được hai cú điện thoại, một là của mẹ gọi, hỏi ăn cơm chưa, còn một cái là của bạn gọi tới, cậu ta đang định mời ai đó ăn cơm, hỏi quán nào ngon.

Tâm trạng Điền Chính Quốc không tốt lắm, thế là giới thiệu một quán ăn cực kỳ cay cho vị tiểu thụ kia.

Cúp điện thoại, cậu ngồi trong phòng làm việc uống sữa đậu nành, lật xem tài liệu y học trên tay.

Khoảng hơn 10 giờ, điện thoại lại reo lên.

Là số lạ.

Điền Chính Quốc đóng sách lại, nghe điện thoại, “Xin chào, ai vậy ạ?”

“Xin hỏi… Có phải anh Tiểu Điền không…”

Điền lấy cốc giấy sữa đậu nành đã hết trên bàn ném vào thùng rác, “Tôi đúng là họ Điền, nhưng cũng không phải anh Tiểu Điền gì đó đâu…”

“Vậy anh là bác sĩ phải không?”

“Đúng rồi, sao vậy?”

“Vậy là đúng rồi, anh Kim kêu em tới đón anh, em không nhớ nhầm số đó chứ…”

Điền Chính Quốc ngồi thẳng dậy, “Kim Thái Hanh? Đúng rồi, chính là tôi, anh ta muốn làm gì?”

“Xe em đang đỗ trước cửa bệnh viện các anh này, biển số xe 728, trưa anh trực tiếp ra đây là được.”

Hai người không nói mấy câu đã cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc không còn tâm trí đọc sách, ngồi đó bắt đầu mong tới giờ tan làm, khó khăn lắm mới còn 10 phút, liền lao xuống lầu đứng đợi bên cạnh máy chấm công.

Còn đem cho mình một gói hạt dưa để chuẩn bị ăn dọc đường.

Ông bảo vệ già từ trong nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy cậu hết hồn, “Tiểu Điền… Ra ngoài ăn cơm gấp vậy…”

Điền Chính Quốc bỏ tay vào trong túi, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp che tai đứng một bên chấm công, rồi xoay người rời đi.

Ông bảo vệ già nhìn bóng lưng cậu cười cười, cúi đầu phát hiện hạt dưa ở trên bàn, liền vội vàng đuổi theo ra ngoài, “Tiểu Điền… Cháu để quên đồ này… Thật tình… Đứa nhỏ này…”

Điền Chính Quốc ra cửa bệnh viện, nhìn thấy chiếc Audi biển số 728 ngoài cửa.

Xe đó nghênh ngang đứng ở cửa chính bệnh viện, bảo an bên cạnh mặt mày tối sầm, không hề nói gì.

Cậu đi qua vỗ vỗ cửa xe.

Một người vừa cao vừa đen bước xuống từ bên ghế phó lái, “Anh Tiểu Điền?”

Điền Chính Quốc khẽ ngẩng đầu, nhìn người than đen này, nghĩ Kim Thái Hanh có phải là thu nhận đàn em dựa theo gương mặt không, càng tìm mấy người đen hơn hắn thì càng làm nổi bật sự đẹp trai trắng trẻo của hắn.

Điền Chính Quốc gật gật đầu, “Kêu bác sĩ Điền được rồi, đừng kêu anh Tiểu Điền, tôi không muốn làm xã hội đen đâu.”

Người kia cúi đầu khom lưng mở cửa, tiếp đón cậu lên xe, mình thì ngồi lại vào chỗ phó lái.

20 phút sau, Điền Chính Quốc đứng dưới toà cao ốc Đông Hải, thấy xe xếp thành hàng, đàn em xếp thành đàn.

Hai người đó dẫn cậu đi vào, một người trong đó gọi một cú điện thoại, cũng không biết nói chuyện với ai.

Người đàn ông tới trước mặt ăn mặc rất thời trang, tóc hơi dài, nhuộm màu hạt dẻ, da trắng nõn, gương mặt mang theo sức hấp dẫn mê người, chỉ thấy người này đứng ở đại sảnh nhìn bốn phía, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Điền Chính Quốc, rồi cúp điện thoại bước lên mấy bước.

Một người trong đó đi tới chào hỏi, “Anh Tiểu Lộ… Là thế này, ý anh Kim là anh thu xếp cho người này một chút trước đi, anh ấy không chắc chừng nào ăn xong, chờ anh ấy xong việc rồi gọi điện thoại cho anh.”

“Được rồi, các cậu đi đi, người này giao cho tôi.” Người đó quan sát Điền Chính Quốc mấy lần, “Tôi tên Dương Lộ, cậu qua đây với tôi được rồi.”

Điền Chính Quốc à một tiếng, không nói thêm lời nào.

Dương Lộ nghiêng mắt nhìn cậu chăm chú, “Cậu tên gì?”

Điền Chính Quốc bị cậu ta nhìn cho cả người không dễ chịu, “Điền Chính Quốc.”

Dương Lộ khẽ cười một tiếng, “Ô, vậy à.”

Đi theo Dương Lộ vào thang máy, cậu giờ mới phát hiện dưới khóe mắt dưới cậu ta có cái gì đó giống như vết bớt, nhìn kỹ mới biết là hình xăm.

Dương Lộ giơ tay lên, nhấn đóng cửa thang máy, bỗng nhiên đổi thành mở cửa, nhấn giữ lại.

Điền Chính Quốc nhìn đối diện không có ai muốn vào thang máy, liền khó hiểu nhìn chằm chằm Dương Lộ.

Dương Lộ trợn to khoé mắt, nhìn thẳng về một hướng.

Như gặp ma.

Điền Chính Quốc theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang.

Một người giả gái từ xa bước vào, tay chân thô chắc, mang đôi giày cao gót 10cm uốn éo đưa hông đi catwalk, cặp kính đen che hết nửa khuôn mặt, thỉnh thoảng còn hất mái tóc giả màu vàng kim xoăn cuốn lớn trên đầu, sau đó lại lấy tay chỉnh lại trước khi bị méo xẹo.

Thật là trước giờ chưa từng gặp cha giả gái nào mà giả tới vậy.

Dương Lộ nhìn trợn tròn mắt, chỉ kéo Điền Chính Quốc ra khỏi thang máy, lại gần quan sát, không hề hay biết một bóng đen cao to từ từ đến gần bên cạnh.

Cậu thấy Dương Lộ sắp đụng người ta, bèn nghĩ hai người này sẽ không đụng nhau đâu, kết quả hai người đó chỉ vừa khéo sượt qua mà không va vào nhau.

Nhưng lại vấp chân nhau, làm cả hai đồng loạt lảo đảo.

Dương Lộ ai u một tiếng, quay đầu lại đang muốn tức giận mắng, nhưng thu lại lửa giận ngay tức khắc, “Anh Thất, sao anh xuống đây…”

Phỉ Thất không lên tiếng, nhìn người giả gái tóc xoăn lớn liếc mắt về bên này, cơ thể cường tráng run một cái, sau đó quay người lắc eo đi.

Dương Lộ nhỏ giọng, “Đó không phải Du Hậu chứ… Nó cũng có mặt mũi quay về đây à…”

Phỉ Thất đưa một ánh mắt tới cho mấy người ở sau lưng, “Thẩm Hàm cũng thường tới đây, nó sao mà không biết xấu hổ về đây chứ…”

Ba người kia vén tay áo lên đi bắt người, lúc đầu vẫn là đi nhanh, nhưng lúc người giả gái bắt đầu chạy thì rất nhanh đã đổi thành chạy nước rút 100m, do vướng giày cao gót, nên tên nhân yêu đó rất nhanh đã bị người ta chặn lại.

Cảnh tượng tráng nam đánh nhân yêu mà Điền Chính Quốc mong đợi cũng chưa từng xuất hiện, ngược lại là cơ bắp tên nam nhân yêu đó nổi lên dữ dội, một cú thủ đao đã bổ ngã tên đàn em xông lên bắt y.

Chờ đến lúc Phỉ Thất đi tới, ba tên đàn em đã bị quật ngã hết hai tên, còn sử dụng cả chiêu hộ âm thủ, gào thét với tên nhân yêu, “Mọi người đều là đàn ông, mày cần gì phải đá phía dưới chứ.”

Phỉ Thất tóm lấy tóc giả của nhân yêu, muốn kéo người này quay đầu lại, ai ngờ lại nắm rớt mất tóc giả.

Người đàn ông đầu đội túi lưới quay đầu lại, nện một quyền qua, bị Phỉ Thất né được, Phỉ Thất tiện tay lấy kính râm trên mặt y xuống.

“Đúng thật là cậu.”

Người đàn ông trang điểm xinh đẹp lườm một cái, giật tóc giả lại, đội lên đầu, “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải người yêu của anh đâu.”

Phỉ Thất đen mặt quay người lại, chỉ để lại người kia đứng tại chỗ như bong bóng xì hơi, “Aizz… Khốc ca à, nếu anh có ý với tôi cũng có thể tìm hiểu một chút mà, … tới đi… quất đi… Dù gì cũng có… một khoảng thời gian…”

Điền Chính Quốc chọt chọt cánh tay Dương Lộ, “Chúng ta mau đi tìm Kim Thái Hanh đi, chỗ này chắc sắp đánh nhau rồi.”

Dương Lộ hơi ngạc nhiên, “Sao cậu nhìn ra được?”

Điền Chính Quốc siết chặt tay, “Nếu vừa nãy tôi không nhìn thấy sức chiến đấu của anh ta mạnh như vậy tôi đã sớm nhào lên đó rồi.”

Dương Lộ cười, “Đó là cậu không quen, chúng tôi đã quen rồi.”

Lúc hai người đi vào thang máy, phía sau mơ hồ truyền đến âm thanh đánh nhau.

Điền Chính Quốc liếc nhìn ra ngoài một cái, thấy hai người đó đang ôm chặt nhau, lăn lộn dưới đất.

Mới nhìn thì giống như đang làm chuyện đó, nhưng thực ra không phải.

Lúc cửa thang máy khép lại, Dương Lộ soi vào mặt gương trong đó một hồi, “Tôi thuê cho cậu một căn phòng, anh Kim ăn cơm ở tầng 13, cậu ở đó chờ anh ấy được rồi, đúng rồi cậu có mang theo dầu bôi trơn không?”

Điền Chính Quốc nghiêng mặt nhìn cậu ta, “A…”

Dương Lộ cười cười, “Dùng KY tốt nhất, khó khô, cũng đỡ mắc công thêm giữa chừng, cậu phải nghĩ cho mình, anh Kim không có săn sóc đâu.”

Điền Chính Quốc suy nghĩ ý tứ trong lời nói này.

“Ồ, cậu đứng kế bên xem rồi hả?”

Cửa thang máy mở ra, Dương Lộ cất bước đi ra ngoài, “Không ai dám đứng bên cạnh anh ấy nhìn anh ấy làm chuyện đó đâu, anh ấy không giống anh Đường, trong chuyện này vẫn rất bảo thủ.”

Sau đó quay đầu nhìn Điền Chính Quốc một cái, “Ý của tôi là, tất cả đều như nhau, chẳng qua là kẻ tới trước người tới sau mà thôi.”

Cậu đi theo sau, “À, anh ta đã tìm rất nhiều rồi hả?”

Dương Lộ chào hỏi lão Vương đối diện một chút, “Nhiều lắm, nhiều đếm không hết luôn, đúng rồi, rốt cuộc cậu có đem theo không?”

Điền Chính Quốc hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Aizz… Thật là người đáng thương…”

Dương Lộ sững sờ, “Ai đáng thương?”

Điền Chính Quốc lắc đầu thở dài, “Chúng ta đó, chờ vào phòng tôi nói cho cậu.”

Dương Lộ cầm thẻ mở cửa phòng, khẽ nghiêng người để cậu đi vào, “Nói đi, chuyện gì.”

Điền Chính Quốc mặt mày đau khổ, “Cậu biết không, anh ta có bệnh, hôm qua tôi phát hiện một cái nhọt mềm ở phía dưới anh ta, hại tôi ngâm mông cả đêm, ngủ cũng không ngon.”

Dương Lộ nghe mà thấy hoa cúc lạnh lẽo, “Bệnh giang mai…”

“Không chỉ có mấy cái đó đâu, ở phía trên còn mọc thêm mụn đỏ,” Sắc mặt Điền Chính Quốc vàng như nghệ, “Đây là triệu chứng của ung thư dương vật đó, sau này cậu cũng đừng ngủ với anh ta, ngủ rồi đổ thừa cho cậu, cậu nói cậu lấy gì đền cho anh ta đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro