15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh nói xong câu đó liền có hơi chịu không nổi bản thân.

Tỏ ra giống như mình rất quan tâm người này.

Còn quan tâm thật hay không, cái này hắn không muốn nghĩ sâu vào chút nào.

Cứ cảm thấy xoắn xuýt trong chuyện tình cảm là chuyện các chị em hay làm, là đàn ông thì không thể như đàn bà phụ nữ.

Ví dụ như mình, được thì được, không được thì chờ.

Về điểm này, Kim Thái Hanh vẫn luôn thấy mình đặc biệt tiêu sái, chỉ tiếc không ai biết thưởng thức, và cùng gu thẩm mỹ.

Sau đó lại thấy không đúng, cậu bác sĩ này là người duy nhất thưởng thức được mình, có điều hơi bị phiền phức, cả ngày cứ trêu chọc mình, phát tình một cái là nóng bỏng dán lên, lát sau lại không biết mắc sai cọng gân nào lạnh lùng tắt máy.

Mẹ kiếp như thằng bị thần kinh.

Kim Thái Hanh càng nghĩ càng quạu, nắm chặt cổ tay Điền Chính Quốc, “Nhớ kỹ đây, con mẹ nó còn dám đùa bố mày nữa coi chừng bố phế bỏ mày!”

Tuy rằng vừa nãy đã ngủ được một giấc, nhưng Điền Chính Quốc vẫn có hơi mờ mịt, giơ tay sờ soạng cơ ngực Kim Thái Hanh, con ngươi không có tiêu cự cả buổi mới lộ ra tia vui mừng, “Là anh à… Tiểu Hanh…”

Nói xong còn cách quần áo xoa nắn mãnh liệt đầu ti hắn.

Kim Thái Hanh phát mệt tê cả da đầu, đánh bay cánh tay trên ngực mình, “Đệt mẹ mày.”

Tay cậu mềm nhũn buông xuống, đong đưa trong không trung, “Anh đưa nó về được không… Thực sự bắt xe không được… Nhà nó ở đường Đông Phương Hồng…”

Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn người bạn không ngừng nôn nghén sau lưng cậu, vô cùng lo lắng.

Nghĩ mình sao lại quằn quại đi với hai tên đó, thật mẹ nó mất giá quá chừng.

“Cậu lên xe, thằng kia kệ mẹ nó.”

Do vẫn luôn bị nhấc lên, Điền Chính Quốc với không tới dưới đất, nên bắt buộc phải nhón chân, “Nó sắp ói rồi… Anh coi như tội nghiệp nó đi…”

Kim Thái Hanh túm cậu lên xe, “Cái này miễn bàn, tôi chưa bao giờ chở người khác hết.”

Điền Chính Quốc bĩu môi một cái, “Vậy mà anh còn chở tôi…”

Hắn lộ vẻ mặt hung ác, “Cậu đừng mẹ nó tưởng tôi cố ý tới tìm cậu, ông đây chỉ nhàm chán đi dạo loanh quanh trên đường, đúng lúc tình cờ gặp cậu mà thôi.”

Điền Chính Quốc ợ một hơi rượu, “Xin lỗi… Anh nói gì… Tôi không nghe rõ…”

Hắn siết chặt ngón tay, “Cút lên đây!”

Chân cậu vốn đã hơi mềm nhũn, bị hắn lôi kéo như vậy, không hề có sức phản kháng, nhưng lại không ngờ không bị Kim Thái Hanh kéo lên xe.

Bàn tay trên bả vai nổi đầy gân xanh, Điền Chính Quốc quay đầu lại, thấy sắc mặt của bạn đã có hơi kì kì, “Tiểu Điền… Không được… Tao thật sự sắp ói rồi…”

Kim Thái Hanh tới đạp một phát, người đó ngã lăn quay dưới đất, “Cút mẹ mày đi, mày sắp ói, mày cứ nói với cậu ta làm gì.”

Nói xong túm Điền Chính Quốc lên xe, nhét vào ghế phó lái, lái xe rời đi.

Cậu có hơi nặng đầu, mơ mơ màng màng, nằm nhoài trên cửa sổ nhìn một hồi, thấy bạn mình từ dưới đất bò dậy, khom xuống vỉa hè nôn từng bãi.

Thật đáng thương.

Hơi lạnh trong xe vừa đủ, cửa sổ xe lạnh lẽo, mặt Điền Chính Quốc kề sát lên trên, lại vẫn không tỉnh táo được chút nào.

Ánh đèn đủ màu sắc bên ngoài bởi vì tốc độ xe, mà cháy thành những tia xẹt sáng ngay trong tầm mắt, màu sắc lộng lẫy, rực rỡ cực kỳ.

Cơn say vẫn chưa dứt, Điền Chính Quốc tiếp tục mệt rã rời, ý thức mơ hồ không rõ ràng.

Người phía sau dường như có nói một câu, nhưng cậu chỉ có thể nghe rõ được giọng điệu tức giận đó, lại thực sự không nhận ra anh ta rốt cuộc nói cái gì.

Thực sự quá buồn ngủ, muốn ngủ ghê.

Lúc nhắm mắt lại, Điền Chính Quốc rất nhanh đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Xe bỗng nhiên dừng lại, trong bóng đêm u tối một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy eo cậu, kéo qua đó, tháo dây an toàn, tuột quần xuống.

Kim Thái Hanh lâu lâu mới kích động như vậy.

Chỉ là thấy người này xiêu vẹo trên ghế phó lái, vặn eo, quần áo bị kéo hết lên, lộ ra sống lưng vững vàng, và những đường cong mê người dọc theo vào trong lưng quần.

Cái quần đó nhất thời thấy rất chướng mắt.

Lúc Điền Chính Quốc bị cởi quần, đã có hơi tỉnh lại.

Nhưng không phản kháng, tùy tiện để cái mông trần của mình bị ôm tới một chỗ, tách chân ra ngồi vắt ngang trên thân người đó.

Ngực bị thứ cứng cứng tròn tròn cộm vào, giơ tay sờ thử, vậy mà là vô lăng.

Có tay nắm lấy hạ thân của mình, trêu chọc, đùa bỡn, làm mình vừa nóng lại vừa cứng.

Cậu khẽ trừng mắt xuống, ư ư một tiếng, lại nhắm mắt lại, tiếp tục nằm mơ.

Kim Thái Hanh lấy bao cao su ra từ trên xe, đeo cho mình, thuận tiện nặn nặn mông bự.

Vểnh cao rắn chắc, cảm giác khá ổn.

Bất luận là màu sắc hay hình dạng, đều là kiểu bản thân khá yêu thích.

Kim Thái Hanh đổ một chút dầu bôi trơn lên tay, sau đó bôi lên trên cửa huyệt thít chặt đó, cuối cùng còn lấy ngón tay cái dắn nén mấy lần, vân vê tiểu hoa tâm non mềm kia.

Người gục trên tay lái lại rên ư ư một tiếng, ngón chân không khống chế được quắp chặt lại.

Hắn bôi chỗ còn dư lại lên người mình, sau đó đỡ thứ cứng rắn kia, nhắm ngay cửa huyệt bắt đầu đi vào.

Mới chưa vào được phần đầu, lại nghe thấy người kia rên rầm rì ở đó.

Giống kiểu đại ca đây không muốn.

Kim Thái Hanh chau mày, nhìn vào cái mông một chút, “Rên khó nghe vậy thì mẹ nó đừng rên nữa.”

Xe dừng ở chỗ tương đối tối, hắn cũng nhìn không rõ tiểu tiết lắm, hai tay chỉ bắt lấy eo Điền Chính Quốc, chậm rãi bắt đầu động.

Đâm càng lúc càng trôi chảy, ngay tại nơi giao hợp phát ra tiếng trong trẻo xì xì lủng bủng.

Điền Chính Quốc sụp eo xuống, hai chân quỳ gối lên người Kim Thái Hanh, thở hổn hển mà ngủ, y như bùn nhão.

Cả người quỳ lại gần hắn quá, ngồi cũng vững, nên Kim Thái Hanh đã có chút làm cậu không được.

Sau khi Kim Thái Hanh cắm một lát, thực sự không chịu nổi nữa, liền đẩy cậu về phía trước, ai ngờ tay Điền Chính Quốc đặt trúng ngay trên còi xe.

Còi xe kêu một tiếng dài, cậu giật mình tỉnh giấc.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi, nghĩ lần này có thể chơi “pháo” ngon lành được rồi.

Lại thấy người đó ngọ nguậy đổi tư thế, chuyển thành ngồi xổm trên người hắn, nhấc eo lên từng chút một, cho đến khi tính khí hoàn toàn rời khỏi cơ thể.

Kim Thái Hanh nhìn có hơi không hiểu cậu muốn làm gì, chỉ thấy người này nằm úp sấp lên phía trước, duỗi tay ra mò mẫm khắp nơi, đến khi rốt cục mò ra được khăn giấy trong xe, liền rút ra từ bên trong hai miếng giấy, xoay tay lại chùi chùi bé tiểu huyệt vì bị chịch mà khẽ mở ra.

Điền Chính Quốc lau xong vứt giấy, đôi mắt cũng không mở, quay người giơ hai đầu ngón tay ra ấn xuống đầu Kim Thái Hanh một cái, rồi chuẩn bị kéo quần lên đứng dậy.

Vẫn chưa đứng lên hẳn, đã bịch một tiếng đụng trúng nóc xe.

Giây phút lạnh lùng nhìn thấy Điền Chính Quốc ôm đầu kêu la thảm thiết, Kim Thái Hanh đã hiểu cậu có ý gì.

Cậu bé bên trong đũng quần ngẩng cao đầu trong không khí, lại có hơi tội nghiệp.

Kim Thái Hanh trong nháy mắt cảm thấy vô cùng bực mình.

Điền Chính Quốc bị đụng đầu đau quá, tỉnh rượu hẳn.

Mới vừa rồi còn nằm mơ mình đi ẻ, ai dè sau khi tỉnh lại, phản ứng một hồi lâu, mới phát hiện chỗ này không phải là phòng vệ sinh nhà mình, mà là xe Kim Thái Hanh.

Trước mắt mình đang phơi mông rúc trên người hắn, chân đang banh ra đạp lên đùi hắn, bấu chặt, không biết có nhéo tới thịt của hắn không.

Người dưới thân không có phản ứng gì.

Điền Chính Quốc có chút không dám quay đầu lại nhìn mặt người này, liền vội vàng bò qua ghế phó lái. Nửa ngày trời mới quay đầu lại khẽ cười, “Lúc nãy đạp trúng chân anh, xin lỗi nha…”

Người chìm trong bóng tối không nói tiếng nào, yên lặng khởi động xe.

Kim Thái Hanh cảm giác viền mắt mình hơi ướt.

Điều này làm hắn thấy bị sỉ nhục vô cùng, còn nhục nhã hơn là lúc bị người ta đánh chảy máu khâu hết mấy mũi.

Cho nên trong nháy mắt đó, Kim Thái Hanh thật sự rất muốn làm thịt con người này.

Nhưng loại ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát.

Kim Thái Hanh không muốn đi nghĩ sâu nguyên nhân.

Chỉ cảm thấy không muốn giết thì không giết, không có nhiều sao trăng đến vậy.

Bản thân vẫn luôn tiêu sái như thế.

Nhưng điều này hoàn toàn không nói lên hắn không uất ức.

Cho nên những thứ biểu hiện ra, chính là sự trầm mặc vô tận.

“Anh Kim, xin lỗi, em đã đạp đùi anh…”

Điền Chính Quốc cười lấy lòng với hắn, nhe ra hàm răng trắng đều, “Sao anh không nói chuyện, anh mắng em mấy câu cũng được mà…”

“Em mời anh ăn cơm, anh đừng giận…”

Đèn xe sáng choang, ánh sáng mãnh liệt, hơi chói mắt.

Điền Chính Quốc khẽ híp mắt lại, lơ đãng quét tới cậu bé vẫn chưa mềm hẳn trên quần của Kim Thái Hanh, “Aizz… Thật tình… Dây kéo quần của anh còn chưa kéo hết… Cái đó lòi ra rồi kìa… Không có mặc quần lót sao…”

Điền Chính Quốc rất sợ hắn xấu hổ, tiếp tục an ủi hắn, “… Nó hung hăng ghê… Rốt cuộc là trym của đại ca…”

Cậu còn chưa dứt lời, vừa nói Kim Thái Hanh cũng đúng lúc nghĩ tới.

Tựa như ngòi nổ được châm lửa, hắn nổ bùm một phát.

“Cút mẹ mày đi, mày còn...không ngại nói!”

Nói xong liền đánh cậu, “Đi ăn cứt đi, đệt!”

Điền Chính Quốc bị cơn nổi khùng bất thình lình của hắn hù sợ, sau đó rụt người lại, nhưng vẫn bị túm lấy quần áo đập mạnh lên cửa sổ.

Mắt nổ đom đóm, chợt nhớ ra, không biết có ai đã nói rằng, muốn chặn miệng một người phụ nữ đang tức giận, chỉ cần dùng một nụ hôn thô bạo thôi.

Muốn ngăn cản nắm đấm của một người đàn ông mạnh mẽ, có phải chỉ cần dùng một tư thế tiêu hồn thôi không?

Nghĩ vậy, Điền Chính Quốc vươn tay ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, chu mỏ tiến lên hôn hắn.

Kim Thái Hanh đang mắng hăng hái, sao cũng không ngờ được cậu chơi chiêu này, liền bị người này vững vàng hôn dính chặt vào.

“Đệt…”

Hai chữ ‘mẹ mày’ bị chặn lại gắt gao trong miệng, Kim Thái Hanh khó chịu muốn chết, đằng kia, tên nhóc này liền nâng mặt mình bắt đầu gặm, “Đệt đi…”

Điền Chính Quốc trả lời hắn một câu, gặm một hồi còn chưa cảm thấy đủ, liền trực tiếp cưỡi lên, xẹt xẹt một tiếng xé áo chỗ ngực mình.

Có một nút áo trực tiếp văng ra ngoài, trúng ngay mí mắt Kim Thái Hanh, đau làm hắn kêu khẽ một tiếng, lập tức buông cậu ra mà che mắt lại.

Điền Chính Quốc thoát khỏi được sự kiềm hãm như cá gặp nước, đắc ý cười lớn mấy tiếng, cúi người xuống bắt đầu xử hắn.

Chờ tới khi Kim Thái Hanh phản ứng lại, phát hiện hạ thể của mình đã bị tuốt cứng rồi, một lần nữa tiến vào nơi ấm áp ướt át, thì ra là tên nhóc Điền này trực tiếp ngồi lên.

Điền Chính Quốc vốn còn tưởng sẽ rất đau, sau đó mới phát hiện phía dưới giống như đã được mở rộng rồi, không tốn chút sức lực nuốt cậu bé lớn vào.

Thực sự giống như có thần trợ giúp vậy.

Cậu cưỡi xổm trên người Kim Thái Hanh, ôm cổ hắn, dùng miệng nhỏ mềm mại ẩm ướt dưới thân vuốt ve tính khí cứng rắn của hắn, vừa động vừa bám lấy quần áo Kim Thái Hanh, xoa nặn đầu ti trên ngực hắn.

Không gian trong xe quá nhỏ hẹp, hai người ôm nhau cứng ngắc, nhấp nhô lên xuống, Kim Thái Hanh thật sự đánh không được, không đánh cũng không được.

Tức thì tức, nhưng cũng rất sướng, tính khí vốn ban đầu là nửa cứng, được phần thịt non mềm bên trong bao chặt lấy, không khống chế được giãn nở lớn hơn, Điền Chính Quốc đang say sưa nhún trên người mình, đầu lưỡi mềm mại cứ liếm lên vành tai mình, hơi thở nhẹ nhàng phả tới, ngay cả thở mà cũng trêu người như vậy.

Kim Thái Hanh có chút mất đi dự tính ban đầu, từ bị động hưởng thụ rất nhanh biến thành đơn phương chủ động công kích, nâng mông cậu bắt đầu tàn nhẫn làm cúc huyệt, làm tới khi phát ra tiếng nước, lục xục một trận.

Điền Chính Quốc khẽ ngửa ra sau, dựa lên vô lăng, tay vẫn còn đang vuốt ve ngực hắn, “Ừm… Thoải mái thật…”

Kim Thái Hanh khẽ giương mắt, bị dáng vẻ banh chân dâm đãng của cậu chọc cho rút ra không được, nặng nề thở dốc, vận đủ hết sức lực tiếp tục đâm cậu.

Điền Chính Quốc vừa rên dâm vừa đắc ý.

Bản thân vốn là nhào tới cưỡng gian hắn, kết quả Kim Thái Hanh này lại phối hợp phải đến gọi là hăng hái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro